Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: G·i·ế·t hổ (Cầu bấm chuông theo dõi)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: G·i·ế·t hổ (Cầu bấm chuông theo dõi)


Qua một đêm nghiên cứu, hắn đã nắm rõ cơ bản chức năng của Chân Lý Chi Thư.

Hắn đang thụ thương, mất nhiều máu, lại đói khát cả một đêm, hiện tại đang rất cần bổ sung thể lực, không chú ý nhiều như vậy được rồi.

Trên thân hắn mặc áo vải cổ phục, hông đeo đoản đao, lưng khoác cung tiễn, hình dạng một bộ quê mùa.

Xoạt...xoạt...

Hắn cẩn thận từng li từng tí, tránh cho vết thương lại rách ra, chỉ mấy mét độ cao, mà phải mất tận mấy phút mới xuống tới mặt đất.

Phịch.

Tên như ý nghĩa, tiêu hao đủ nhiều điểm năng lượng, có thể thực hiện truyền tống đến bất kỳ địa điểm mà bản thân biết.

Có thể thôi diễn từ quá khứ, hiện tại, đến tương lai, từ sự vật, sự việc, đến quy tắc, khái niệm,...

Đạp đạp đạp...

Giám định bản thân: [Trần Chân Lý, 25 tuổi, phàm nhân cực hạn]

Con hổ đổ gục xuống, mắt thấy hít vào thì ít, mà thở ra thì nhiều. Dùng một câu giang hồ hay nói, thì là thần tiên khó cứu.

Thêm chút tinh thần lực: [Bị thương, mất máu, đói khát.]

Con hổ nhà quê này không biết hàng, thấy có cục sắt rơi xuống, liền hung hăng táp tới, hận không thể nhai nát, phát tiết cơn thịnh nộ trong lòng của nó.

Tiêu hao điểm năng lượng, thôi diễn vạn vật, tiêu hao càng nhiều, kết quả thôi diễn càng toàn diện.

Nếu như ở Lam Tinh, hành vi g·i·ế·t hổ này chỉ được tính là tự vệ, sẽ không bị lĩnh án hình sự.

Có tiếng bước chân trên lá khô, đang dần tiến tới gần, cách đây khoảng ba, bốn mươi mét.

"Đây coi là gì? Một con hổ muốn đạt được chân lý của đời mình?"

Khi tứ chi của yêu hổ vừa chạm đất, một tiếng trầm đục vang lên. Lựu đ·ạ·n phát sinh bạo tạc, mang tới sóng xung kích cùng nhiệt độ, khiến cho đầu nó một mảnh huyết nhục mơ hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chân Lý lại nổ s·ú·n·g, trực chỉ trái tim hổ, muốn kết liễu nó, nhưng cũng không được như ý.

Lần đầu nhìn thấy dòng tin này, hắn quả thật có chút bất ngờ.

Lại tiêu hao thêm chút nữa: [Thương thuật đại sư, cận chiến đại sư,...]

Muốn ăn ngươi, nô dịch linh hồn làm trành quỷ cho nó.]

Nó đau đớn, nó gào thét, nó giãy giụa. Mặt đất bị dày xéo nát nhừ, cây cối cũng bị húc rung động.

Tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp lá cây, chiếu rõ một khuôn mặt cương nghị, ngũ quan lập thể, như đao tước rìu đục.

Tháo lắp kiểm tra lại s·ú·n·g ống, bổ sung đ·ạ·n dược, mở khóa an toàn, các loại thao tác một mạch mà thành.

Xem ra, hiện tại hắn chỉ có thể giám định một số thông tin cơ bản, bên ngoài của sự vật. Muốn hiểu càng sâu, liền cần thu thập càng nhiều năng lượng hơn.

Ầm ! ! !

"Nếu có shotgun hoặc s·ú·n·g bắn tỉa ở đây thì tốt rồi."

Phải nói con hổ này, đem ưu điểm da dày thịt béo của yêu thú, phát huy vô cùng tinh tế.

Bây giờ cũng không phải lúc quan tâm có an toàn vệ sinh hay không, có ký sinh trùng hay không?

Chỉ thấy một thanh niên, có làn da ngăm đen, tướng mạo thường thường không có gì lạ.

Chân Lý từ từ mở mắt ra.

Chức năng số 5 và số 6, có lẽ cần điều kiện gì đó mới có thể mở ra?

Ngoài ra, có thể chuyển đổi từ năng lượng cấp cao hơn.

Viên đ·ạ·n rời nòng, đánh nổ một bên mắt hổ, máu tươi phun ra từng tia.

Ngao ! ! ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng hắn có chút khẩn trương: "Sẽ không đen đủi như thế chứ?"

Ngoài ra, Chân Lý được tặng kèm ba lần thôi diễn miễn phí, nhưng vì không biết độ trân quý của chúng, nên đã tiêu hao hai lần. Một lần hỏi vị trí bản thân, một lần hỏi cách trở về.

Con hổ thấy hắn có động tác cũng ngồi dậy nhìn chăm chú, phảng phất tại nói: "Nhanh lên, nhảy xuống đây chịu c·h·ế·t."

Với trình độ của Chân Lý, thậm chí còn không cần ngắm bắn, hai mươi mét bên trong, chỉ đâu đánh đó.

Cảm giác hôn mê đánh tới, Chân Lý vội vàng dừng lại giám định.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, mặt trời như cái mâm tròn đỏ hỏn, nhô lên từ phía chân trời.

[2. Giám định.]

[1. Kho dữ liệu.]

Dùng để lưu trữ lịch sử hoạt động của các chức năng khác như giám định, thôi diễn, truyền tống,...

Đau đớn khiến con hổ càng thêm điên cuồng, nó lồng lộn lên, càng ra sức đâm đầu vào thân cây.

Thế nhưng, toàn dân Liên Bang sẽ phun hắn một thân nước bọt, vì g·i·ế·t hại động vật có nguy cơ tuyệt chủng.

"Đ·ạ·n dược không còn nhiều, cần tiết kiệm."

Pằng!!!

Do góc độ không tốt, nên viên đ·ạ·n bị kẹt ngay tại hốc mắt, chưa thể xuyên thẳng vào trong não bộ được.

Ánh mắt hắn lóe lên hàn mang, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại.

Thợ săn thôn Bánh Đúc huyện Tùng Lâm, hiệp nghĩa, trung thực.]

Chân Lý nới lỏng một hơi, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, mở ra giám định chức năng.

[3. Thôi diễn.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Pằng!!!

Đột nhiên, hắn nghĩ ra một kế, cất s·ú·n·g lục đi rồi trèo xuống cành cây ở vị trí thấp hơn. Con hổ bị hành vi tìm c·h·ế·t của Chân Lý hấp dẫn, lập tức bật lên, muốn kéo hắn xuống.

https://www.youtube.com/watch?v=jqu8if88FMk

Địch nhân trước đây đều là nhân loại, chỉ cần một viên đ·ạ·n, cũng có thể "tiễn" một tên tội phạm xuống địa ngục, bây giờ lại lộ ra có chút không đủ dùng.

Huyết dịch có chút tanh hôi, nhưng uống vào lại khiến tình trạng của Chân Lý được cải thiện hơn rất nhiều.

Đây lại là một siêu phàm thế giới?

Tiêu hao năng lượng điểm giám định đồ vật, tiêu hao càng nhiều giám định ra thông tin càng toàn diện.

[Linh năng +6]

Chân Lý liếc xuống dưới đất, con hổ vẫn nằm ở cách đó không xa. Thân hình của nó cuộn lại như một tòa giả sơn, xem điệu bộ này, là thật muốn tiêu hao c·h·ế·t hắn.

Chân Lý bình tĩnh, mở lại lịch sử giám định.

Cổ thụ lắc lư qua lại, ảnh hưởng độ chính xác của Chân Lý, hắn dứt khoát lại ngồi xuống chờ đợi, tìm kiếm cơ hội xuất thủ.

"Chắc là thợ săn ở phụ cận, giám định!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[4. Truyền tống.]

[Hùng Thiết Trụ, 18 tuổi, Đoán Thể viên mãn võ giả.

Nếu không phải con hổ này vừa mới từ dã thú tấn thăng thành yêu thú, còn chưa kịp thu nhận trành quỷ, đêm qua, Chân Lý đoán chừng muốn lạnh.

[Nhất giai sơ kỳ yêu hổ, vừa từ dã thú tấn thăng thành yêu thú, thức tỉnh một chút bản lĩnh.

Nhưng hổ sinh ra vốn không phải là để leo cây. Dù cho yêu hổ có cố gắng thế nào đi nữa, cũng là vô dụng.

Viên đ·ạ·n xuyên qua lớp da, đâm thủng cơ bắp, nhưng đồng thời nó cũng bị kẹt tại chỗ, không thể tiến thêm li nào.

Chim chóc xung quanh nghe tiếng động hoảng sợ, vỗ cánh phành phạch, muốn rời xa nơi đây.

Để truyền tống trở về Lam Tinh, nó cần con số thiên văn năng lượng điểm, nhưng nếu chỉ truyền tống trong giới này, thì tiêu hao sẽ giảm xuống đáng kể.

"Hiện tại trời đã sáng, dù cho động tĩnh lớn một chút cũng không sao. Trước g·i·ế·t con hổ này, liền đi tìm điểm tập chung nhân loại ở phụ cận đi."

Chương 2: G·i·ế·t hổ (Cầu bấm chuông theo dõi)

Chân Lý ngồi trên cây đợi hổ c·h·ế·t hẳn, lại quan sát xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm gì, mới bắt đầu leo xuống.

Nó muốn lôi cổ tên nhân loại kia xuống đây, cào, cắn, xé xác ra thành từng mảnh nhỏ, nô dịch linh hồn của hắn, phạt hắn hót phân mấy trăm năm.

[Nhất giai sơ kỳ yêu hổ, vừa từ dã thú tấn thăng thành yêu thú, thức tỉnh một chút yêu thuật.

Cũng có chức năng soạn thảo, viết nhật ký hay gì đó tương tự.

"Mình quá đen đủi, vừa xuyên việt liền rơi vào trước mặt yêu quái, cũng quá may mắn, yêu hổ này không có trành quỷ."

...

Nhưng khi Chân Lý quay ra nhìn lại có chút sững sờ.

Năng lượng điểm gồm toán lực, tinh thần lực, linh năng,...thu được qua linh hồn của sinh linh c·h·ế·t đi tiêu tán, qua tín ngưỡng, cũng có thể sử dụng tinh thần lực của bản thân.

Ở Lam Tinh, có khi một mạng hổ, còn quý hơn cả một mạng người.

Bỗng nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chân Lý bất đắc dĩ, liếc nhìn khẩu Glock 19 trong tay.

Mỗi lần nó đạt đến độ cao, cách Chân Lý chưa đầy hai mét, là lại bị trượt xuống, chỉ có thể vô năng cuồng nộ.

Muốn ăn ngươi, nô dịch linh hồn làm trành quỷ cho nó.]

Tặng video đấu với hổ (không liên quan đến trong tác phẩm)

Chân Lý theo phản xạ có điều kiện, lập tức lấy xác hổ làm công sự che chắn, rút s·ú·n·g, mở khóa an toàn ra.

Chân Lý dùng sức chín trâu hai hổ, tại cổ của con thú rạch ra một vết dao, hắn vội vàng đưa miệng tới uống thú huyết chảy ra.

Hổ không biết trèo cây, nhưng trành quỷ thì biết, dù sao nó có tay có chân.

Chân Lý thử tiêu hao một chút tinh thần lực giám định con hổ, đạt được kết quả là:

Hắn tự nhiên có chút muốn cười, rút kíp quả lựu đ·ạ·n F1, rồi thả vào cái miệng đang mở rộng của yêu hổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: G·i·ế·t hổ (Cầu bấm chuông theo dõi)