Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 131: Ngao du thiên hạ.
Mẹ hắn nghe vậy, chỉ ở một bên đỏ mặt nói: "Hừ...Chán ghét! Đã già rồi mà không đứng đắn."
Thiết Trụ sắp xếp xong đám trẻ, thoắt một cái ngồi vào bên cạnh Chân Lý. Người sau thấy vậy liền ném cho hắn một củ khoai.
Khi nắm đấm đủ mạnh, chính nghĩa mới có thể được thực thi. Hơn nữa, chỉ nên giúp đỡ những người biết mang ơn...."
Chợt nhớ lại đêm đó, sau khi miễn cưỡng đánh bại Oa Thủy, hắn cơ hồ là toàn thân không còn chút sức lực nào cả, cho nên được Chân Lý "vác" trở về đội xe.
Trải qua khoảng thời gian hơn một tuần này, bọn họ ban ngày đi đường, ban đêm dừng lại, đồng thời dưới sự trợ giúp của Chân Lý Hóa Thân, Thiết Trụ cùng lão thôn trưởng.
"Ha ha, tốt quá..."
"Ừ, đi đi con, việc nối dõi tông đường đã không cần ngươi lo, để cha và mẹ ngươi tiếp tục sinh thêm mấy đứa em nữa.
"Chân Lý huynh."
Chương 131: Ngao du thiên hạ.
Bởi vì trong thôn còn có nhiều người già cùng trẻ em, hầu hết các thanh niên đều đi theo chiếu cố, không ở lại xoát kinh nghiệm như những hiệp khách kia.
Tóm lại, ở nhà đã không còn việc của Thiết Trụ, hắn có thể tự do đi thực hiện ước mơ của mình rồi.
Hơn nữa, hiện tại đang ở trong rừng cây, củi đốt chính là thứ không bao giờ thiếu. Nếu như lạnh quá mức, hoàn toàn có thể dừng lại nghỉ ngơi, đốt lửa sưởi ấm, sau đó lại tiếp tục đi.
Thiết Trụ đang gặm khoai lang, đột nhiên nói ra một câu như vậy. Cặp mắt của hắn phảng phất như có hỏa diễm, trong lồng ngực tràn đầy nhiệt huyết sục sôi.
"Mọi người dừng lại, ăn lấy chút gì, rồi nghỉ ngơi một lát đã, ta đã thấy thành Thanh Sơn rồi.
"A....nhăm nhăm..."
Dù sao, phàm nhân muốn vượt qua khoảng cách gần 200 dặm cũng không dễ dàng, ngang đường còn có khả năng sẽ gặp phải thú dữ, mã tặc,...cùng các mối nguy hiểm khác. Nếu như không đi cùng với thương đội cỡ lớn, cho dù võ giả thì tỉ lệ t·ử v·ong cũng rất cao.
Trải qua tấn thăng Thần Sứ Cảnh, thân thể hắn đã trở về với thời vẫn còn tứ tuần, lúc này trông như một ông chú trung niên điển trai, khuôn mặt cười cười nói nói, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của đám thôn phụ.
Hiện giờ, song thân được chiếu cố đặc biệt, chân của Lão Hùng đã mọc lại, cả hai người cũng tấn thăng thành Linh Mục cảnh, có khi còn khỏe mạnh hơn cả hồi còn trẻ.
Lão thôn trưởng Khổng Húc hô lớn, từ đỉnh ngọn cây nhảy xuống.
Hóa thân đã sớm trà trộn vào đội ngũ của Trân Bảo Các, biết rõ con đường phải đi qua, lần này di chuyển, chủ yếu là hắn cùng với lão thôn trưởng dẫn đội.
"Trái lại ngươi mới là người ta không an tâm nhất, hành hiệp trượng nghĩa cũng phải tùy vào hoàn cảnh.
"Chân Lý huynh à, đợi sắp xếp xong mọi người, ta định đi ngao du một phen, kiến thức thiên hạ chi rộng lớn, mài luyện bản thân."
Ngồi bên cạnh hắn là Linh Nhi, đang miệng lớn gặm một bắp ngô nướng, trên khóe miệng còn dính một chút than đen, trông nàng giống như một con mèo nhỏ ham ăn vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chân Lý vỗ vỗ bả vai hắn cười nói, sau đó chợt nhận ra bàn tay mình vẫn còn dính một chút khoai lang cùng với than đen, liền bất động thanh sắc thu hồi:
Đội xe thôn Bánh Đúc đã sớm vượt qua khỏi phạm vi bao trùm của Cấm Kỵ Chi Địa, hiện giờ đang tiến thẳng về mục đích lần này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ta vẫn muốn thấy, ngươi tại lúc trở về dẫn theo mấy nàng dâu cùng mấy đứa cháu..."
Chân Lý ngồi tại trên một cành cây, ánh mắt xuất thần, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh bên dưới, nơi có những con người thật thà chất phác, đang trò chuyện vui vẻ, sinh hoạt khí tức tràn đầy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về phần bản thân hắn?
Lịch xuyên không, 2 tháng 25 ngày.
"Ừm, chú ý an toàn, đừng có bất cẩn như lần trước. Trong đầu phải luôn nhắc nhở mình, giang hồ hiểm ác..."
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.
Chân Lý âm thầm gật đầu, đồng ý với thuyết pháp của lão thôn trưởng.
Cô bé được dịp khoe khoang bản thân mấy ngày nay lịch luyện, còn có sư phụ uy võ như thế nào, nhưng không hề nhắc đến việc gặp phải phục kích, tránh để lão thôn trưởng lo lắng suông.
Dân làng lần lượt trải qua chiến đấu, lúc này đẳng cấp cũng không tính là kém, coi như là có chút sức tự vệ, và kèm theo đó là tốc độ di chuyển nhanh hơn dự tính một chút.
Người ta hay nói, "lá rụng về cội" cũng chính là như vậy, nay lại phải tha hương chạy nạn, quả thực trong lòng rất dằn vặt, khổ sở.
"Ừm!"
...
Ngược lại, những người già còn có chút không bỏ, dù sao thôn Bánh Đúc là tổ địa, trải qua mấy đời truyền thừa, trong lòng tồn tại tình cảm sâu đậm.
Thời gian sau đó chính là gió êm sóng lặng, hiện tại bọn hắn đã an toàn đi đến phụ cận thành Thanh Sơn.
Giữa trưa.
Thiết Trụ biết được vị huynh trưởng này thần thông quảng đại, cũng là mặt dày nhờ vả một câu.
Nhưng đáng nhắc đến là Thỏ Ngọc, con vật này không hổ là đã thành tinh, nếm qua đồ chín xong liền không muốn ăn cỏ nữa, lúc này cũng đang thưởng thức khoai lang nướng, chỉ mải cắm cúi ăn, bỏ mặc mọi thứ xung quanh, ngon đến nó híp cả mắt lại.
Sau đó chúng ta sẽ tăng tốc, dự đoán muộn nhất, trước trời tối là có thể đến nơi."
Thiết Trụ vẻ mặt thật thà, nghiêm túc lắng nghe, cố gắng nhớ kỹ từng lời căn dặn, thậm chí còn soạn ra một ô tin nhắn riêng, bắt đầu ghi chép lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầu đánh giá, cầu comment, cầu hoa tươi, cầu gạch đá!
Vừa nghe sắp đến nơi, cả đám thanh niên cùng nhi đồng đều phấn chấn tinh thần, bắt đầu xì xào bàn tán về nơi ở sắp tới. Bọn hắn trẻ tuổi, trong người luôn tràn đầy sự nhiệt tình, háo hức khám phá cái mới, cái lạ, cái hay.
Lão Hùng biết nhi tử cơ duyên không tầm thường, chí hướng rộng lớn, cũng là hết lòng ủng hộ. Hắn chỉ nói với Thiết Trụ một câu:
Chân Lý thấy vậy âm thầm gật đầu, "Rất tốt, trẻ nhỏ dễ dạy.
Thức ăn rất mau liền chín, mọi người lại ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi. Trời đông giá lạnh, khi hà hơi lên trời đã có thể nhìn thấy rõ ràng từng luồng hơi nước bay lên, đám trẻ con gần như lúc nào cũng tràn đầy sức sống, chơi vui quên cả trời đất.
Đây cũng không phải quyết định tùy tiện, mà là ước mơ từ nhỏ, lại trải qua suy tính rất lâu, thậm chí đã thương lượng xong với cha mẹ của hắn.
Lạch cạch.
Linh Nhi gặp lại gia gia cùng bà con cô bác, vui đến nhảy cao lên mấy chục mét. Bọn hắn tại chỗ tổ chức một bãi lửa trại nho nhỏ, để ăn mừng chiến thắng tà giáo đồ.
Thanh niên, võ giả còn chịu đựng được, nhưng đám người già yếu ở lâu sẽ chỉ hóa thành quái vật, đi lung tung gây phiền phức cho người khác.
Hơn nữa, mặc dù Thánh Lực có thể trì hoãn biến dị, nhưng cũng không hoàn toàn miễn dịch, dù sao Cấm Kỵ Chi Địa vốn không phải nơi nhân loại nên ở.
Mặc dù hắn cũng không hiểu nhiều về Kim Quy Đại Lục, nhưng kinh nghiệm sống xác thực phong phú hơn Thiết Trụ, lo lắng tên nhóc này quá thật thà, ra ngoài liền sẽ ăn phải thiệt thòi lớn.
Đây là hắn tự trồng ở trong Thần Cách Không Gian, hương vị cực kỳ thơm ngon, mức năng lượng cũng cao hơn bình thường rất nhiều. Thiết Trụ cũng không khách sáo nhận lấy, bắt đầu lột vỏ ra ăn.
Chân Lý hơi dừng lại động tác gặm khoai, gật đầu một cái, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Ta biết rồi, ta nhất định sẽ cẩn thận. Còn có, cha mẹ của ta, xin nhờ huynh chiếu cố một hai."
Cũng may, thôn dân trước đó kịp thời chuẩn bị đầy đủ, mang theo không ít quần áo ấm, thậm chí còn dư thừa chăn để đắp cho gia s·ú·c. Dù sao trâu bò bình thường chịu rét kém, nếu như c·hết cóng hết, vậy lấy gì kéo xe?
Mọi người dừng lại, nổi lửa nấu nướng, ngọn lửa được đốt lên phát ra âm thanh tí tách vui tai, tỏa ra hơi nhiệt cùng ánh sáng xua đi một chút lãnh ý. Đợi củi lửa đã cháy một thời gian, các thôn dân đặt thức ăn lên than đỏ mà nướng, đồng thời nấu thêm chút canh nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên tay hắn đang cầm một củ khoai lang nướng nóng hổi, tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng. Thi thoảng hắn lại làm một ngụm, hương vị thật ngọt ngào, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút thích nơi đây.
Hắn lại một hồi thao thao bất tuyệt.
Mặt trời bị che khuất sau áng mây, thời tiết âm u chỉ còn lại chút tia sáng yếu ớt, kèm theo vào đó là chút lạnh giá của mùa đông.
"Ngươi yên tâm, có ta ở đây, hai người bọn họ chắc chắn không có việc gì."
Ban đầu, bọn họ còn muốn ở lại, c·hết ở đâu thì chôn tại nơi đó, nhưng phần vì thôn trưởng cùng các con, các cháu khuyên can, phần lại vì đại quỷ tai sắp đến, cần có một chỗ đặt chân, cho nên cũng liền ỡm ờ đi theo.
Hắn là lão giang hồ, hồi còn trẻ từng đi qua phủ thành mấy lần, cho nên vẫn tính là quen thuộc nơi đây. Không giống như thôn dân bình thường, quanh năm suốt tháng làm việc ngoài đồng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, hoàn toàn mù tịt về địa lý.
Chỉ là hi vọng tên nhóc này khi gặp chuyện, không nên chữ thầy trả chữ thầy là được."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.