Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17


Ta bàn bạc với Quý Thành Ngọc, quyết định lên núi tìm thử.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, xung quanh ta đã bị hàng trăm dây leo bủa vây.

Nước tụ thành dòng, hội lưu rồi đổ xuống vực sâu.

Chỉ là—“linh tuyền” kia rốt cuộc có tồn tại hay không, vẫn là dấu hỏi lớn.

Thì ra là yêu cây.

Nhưng rất nhanh, nó cười không nổi nữa.

Ta cắn mạnh đầu lưỡi, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Tiểu hổ giãy dụa, bốn cái chân mũm mĩm vùng vẫy kịch liệt:

May mà Quý Thành Ngọc có thể thả Tiểu Hắc bay lên cao quan sát, chỉ đường cho ta.

Nếu chịu xuống núi, nhất định tìm được người xinh hơn ta gấp bội.

Vừa nói, ta vừa giơ tay thành kiếm, tụ khí ngưng thành kiếm khí, theo tiếng “đi” rít lên mà phóng đi.

Chỉ mong đừng đột nhiên phát bệnh, rơi vào ác mộng như trước nữa.

Chỉ nghe “vút” một tiếng, một bóng đen hình rắn từ mặt đất lao tới như tên bắn.

Bởi nơi tim vừa bị băng đâm, giờ lại kết thành từng tầng băng giá.

Ta dừng lại, tiếng ấy cũng ngừng theo.

Chẳng may lạc đường, hoặc bị yêu quái bắt đi.

Dòng suối róc rách, phản chiếu bóng cây mây trắng.

Yêu cây vẫn cười nhạo: “Chúng ta đánh ngang ngửa, ngươi còn định trói ta?”

Xem xét tu vi của nó, hẳn không kém.

So với người phàm thì gắng gượng gọi là có nhan sắc thôi.

Mỗi lần g.i.ế.c một con, ta đoạt lấy pháp thuật gốc của nó, có thể tùy ý sử dụng.

Thứ đang ẩn mình trong bóng tối cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Mỗi lần thả Tiểu Hắc ra, Tiểu Hoàng lại mè nheo đòi ra chơi cùng.

Thân xác hiện giờ của ta cũng chẳng phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì.

Ta cả kinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Này! Đừng để yêu quái xem ngươi như món khai vị đấy nhé!”

Yêu cây coi trọng ta, là vì nó chưa thấy ai đẹp hơn.

Yêu cây mắt đầy tơ máu, mặt mày vặn vẹo như lệ quỷ.

Ta suy đoán nhanh như chớp, rồi kết ấn trong tay: “Định!”

Đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy toàn cây là cây.

“Không phải thứ đàng hoàng gì.”

Nhưng nó cứ quanh quẩn trong núi, chắc chắn là không xuống được.

Ta không sợ đấu pháp với yêu cây, chỉ lo lắng cho Tiểu Hoàng.

Ta lập tức phản ứng, muốn thu Tiểu Hoàng về lòng bàn tay.

Ta cau mày: “Những cặp vợ chồng trẻ mất tích kia, đều bị ngươi bắt để lấy mặt à?”

Trong lúc truy đuổi, hình như ta nghe thấy tiếng Quý Thành Ngọc từ xa vọng tới—hắn đang gọi ta.

Giữa biển rừng mênh mông, hoàn toàn mất phương hướng.

“A a, đừng ăn ta mà!!”

Với bản lĩnh của ta, yêu quái bình thường chỉ có nước xin tha.

25. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vùng phụ cận Song Nguyệt Thành là những dãy núi trập trùng kéo dài vô tận.

Đồng thời thi triển thân pháp đuổi theo.

Thì ra là chê mình hóa hình xấu xí, muốn cướp thân xác ta.

Một luồng cương phong nổi lên, thổi tung làn sương mù, lá cây xào xạc rơi.

Đối phương không hiện thân, chỉ không ngừng vung dây leo tấn công ta, tựa như đang dụ ta đến nơi nào đó.

“Trận phong hồn!”

“Ồ, ngươi còn biết dùng băng pháp à?”

24.

Chỉ vì một giây phân tâm, Tiểu Hoàng đã bị một nhánh dây leo quấn lấy, kéo đi xa.

Chương 17: Chương 17

“Nếu ngươi bằng lòng tặng ta gương mặt ấy, ta sẽ thả nó.”

Chỉ là do tu luyện, ăn vô số đan dược nên da dẻ trắng trẻo, vóc dáng thanh thoát.

Chỉ một hồi đuổi theo, ta đã hoàn toàn mất dấu Quý Thành Ngọc.

Hỏng rồi, đây là bẫy!

Hiếm thấy Quý Thành Ngọc có chút ấp úng:

Không ngờ đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi không sao.

Chúng ta men theo con đường mà lão bà trong miếu chỉ dẫn, đi sâu vào núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, chỉ lặng lẽ nhét chúng vào tay áo.

“Tiểu Hoàng!”

Tiểu Hoàng hình như cũng biết mình gây rắc rối, ngoan ngoãn nằm im trong tay ta, không nhúc nhích.

Trông hắn như muốn hủy phù giấy, lại ngại thi triển thuật pháp sẽ bị yêu quái phát hiện.

Nhắc đến chuyện này, nó thoáng chút bi thương, không gật cũng chẳng lắc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nào ngờ biến cố bất ngờ xảy ra.

“Lén lén lút lút! Có gan thì ra đây đấu một trận đi!”

Phải chăng có thứ gì giam giữ nó?

Nhưng phía sau cứ có tiếng sột soạt lạ tai.

“Ít lời thôi, thả linh sủng của ta ra, ta tha mạng.”

Cúi xuống nhìn, mới phát hiện dưới chân hiện lên một pháp trận khổng lồ —

Thông thường, yêu quái sau khi hóa hình sẽ đặt yêu đan nơi tim.

Yêu cây trúng băng châm, rên lên một tiếng, hiện nguyên hình.

Sức mạnh trong cơ thể ta nhanh chóng rút cạn.

Là vật gì? Hay là một yêu quái mạnh hơn?

Rất tốt, trong phản chiếu của mặt nước, ta thấy được chân thân của yêu cây.

Ta từng tiêu diệt đủ loại yêu quái: đi dưới đất, bay trên trời, bơi trong nước.

Vừa truy đuổi vừa giao đấu với yêu cây.

Nếu không phải đang giữa lúc hiểm nguy, ta hẳn sẽ dừng lại thưởng ngoạn cảnh đẹp.

Ta vội vàng đuổi theo, ôm lấy nó vào lòng.

Hỏng rồi, ta lại sắp phát bệnh!

“Gương mặt ngươi, đẹp lắm.”

Trước mắt, bóng dáng của Tiểu Hoàng và chú mèo cam cứ chồng lẫn vào nhau.

Ta đành vận chú theo cách Quý Thành Ngọc dạy.

Nó mang dáng vẻ thiếu nữ, mặc váy lục nhạt, nhưng khuôn mặt vẫn héo khô như vỏ cây, đầy nếp nhăn.

Yêu cây gào lên một tiếng thê lương.

Nó bật cười, tay vuốt khuôn mặt khô héo đầy rãnh sâu:

Không nói nhiều, ta lập tức ngưng nước thành băng, nhắm thẳng vào tim hình người mà đánh.

Ta đã yểm thêm chú định thân lên mũi băng rồi.

Có lẽ những cặp vợ chồng mất tích kia, vì muốn cầu con nên tự mình lên núi tìm linh tuyền.

“À mà, mấy lá phù cầu con kia... có vấn đề à?” - Ta hơi tò mò.

Nó không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hoàng thoát khỏi trói buộc, chạy về phía ta.

Ta lập tức triệu hồi mệnh kiếm, định kết liễu yêu cây.

Hắn nhất định sẽ sớm tìm được ta.Yên tâm hơn nhiều, ta càng đuổi càng mạnh mẽ.

Một xoáy khí xoay tròn giữa lòng bàn tay, Tiểu Hoàng từ đó nhảy ra, phấn khích lao về phía trước.

Một nén nhang sau, ta đuổi đến một bờ suối lấp lánh ánh nước.

Tiểu Hoàng an toàn rồi.

Ta lần theo cảm giác mà đi tiếp.

Là một đoạn dây leo.

Không biết sương mù giăng từ lúc nào, cộng thêm địa thế hiểm trở.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17