Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


[Đêm hôm còn tiến cung điều tra, không chừng là do có mật thám cài bên cạnh trẫm, giám sát mọi hành động ăn uống, sinh hoạt hằng ngày.]

Lâm Tịch đáp lại đầy tự tin: “Trước đây ta dự thi vào ngành ngỗ tác, chẳng qua là trời xui đất khiến nên mới đậu Thái Y Viện. Nhưng Trần đại nhân cứ yên tâm, kỹ thuật khám nghiệm thi thể của ta nhất định thuộc hàng nhất lưu.”

“Vậy tại sao ngươi không nghi ngờ Thục phi là hung thủ?” Lâm Tịch tức giận hỏi.

“Truyền Hình Bộ thị lang Trần Triết vào yết kiến!”

[Chẳng lẽ Hoàng thượng đã tra ra hung thủ rồi?]

Trần Triết thoáng liếc qua đã thấy tay Lâm Tịch dính máu, ánh mắt lập tức hiện lên nét nghi hoặc.

Dứt lời, cả hai người liền bị đuổi ra ngoài điện.

Nàng vội vã bước tới xem kỹ, vừa lật người lại, không khỏi kinh hô: “Xuân Đào?!”

Chẳng bao lâu sau, Hình Bộ thị lang Trần Triết chờ ngoài điện.

Con mèo đen dùng đôi mắt xanh biếc kỳ lạ nhìn thẳng vào nàng không chớp. Lâm Tịch nằm dưới đất không dám cử động.

“Ngươi không gây họa mới là điềm lành nhất cho Thái Y Viện!” Lâm Diệp xoay người lại, nhìn thấy đồ đệ gây chuyện không ngừng này, trong lòng liền không vui. “Mấy hôm nữa là kỳ thi mùa xuân, không ở y quán ôn tập cho tử tế, còn chạy đến dược phòng làm gì?”

Lâm Tịch hung hăng lườm hắn một cái, từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã một mực nghi ngờ nàng, coi nàng như hung thủ!

Lâm Tịch khó hiểu hỏi tiếp: “Ngươi nói yêu miêu là chuyện gì?”

Lâm Tịch nghe vậy, mặt liền tối sầm lại. Nàng thực sự không hiểu vì sao vị đại nhân này lại luôn cho rằng nàng là hung thủ g·i·ế·t người?

Mãi đến khi nó “meo” lên một tiếng, nhảy vọt lên xà nhà rồi biến mất không thấy tăm hơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liên tiếp mấy ngày liền, cây mai trước cửa dược phòng bắt đầu tàn úa, cánh hoa rơi lả tả, toàn thân cây trơ trụi khô héo.

Trần Triết nghiêm túc trả lời: “Đã được đưa đến Hình Bộ, sáng mai sẽ cho ngỗ tác khám nghiệm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Tịch cười nịnh, tiến lên trước mặt ông: “Sư phụ, Thục phi nương nương vẫn sai người gọi con sắc thuốc hoài long thai, nên con mới đến nấu thuốc đây.”

Trần Triết liền hai tay dâng lên cây trâm bạc.

“Nếu ái khanh đã một lòng vì xã tắc, vậy vụ án này giao cho khanh phụ trách.”

Lâm Tịch nhắm chặt hai mắt, âm thầm vận dụng thuật đọc tâm.

Nhưng điều khiến Lâm Tịch khó hiểu nhất chính là, tại sao trong tẩm điện của Thục phi lại xuất hiện một con mèo đen? Nàng nghĩ mãi không ra, liền đi tới cửa đại điện, phát hiện trên cửa có hai vết xước mảnh như tơ.

Xem ra sau vụ Dao phi bị hạ độc, Thục phi trong lòng vẫn còn bóng ma chưa tan.

Sau đó hắn ta trả lời: “Nếu là phi tử g·i·ế·t người thì cũng chẳng khác nào bóp ch.ết một con kiến, cần gì phải dựng nên cả màn kịch rầm rộ như vậy?”

Hoàng thượng nhất thời cũng thấy khó xử, không nghĩ ra được cách vẹn cả đôi đường. Lúc này, một thái giám thân cận ghé tai thì thầm điều gì đó.

Hoàng đế đột ngột dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, chăm chú quan sát dung mạo.

Nàng lập tức suy đoán: có người cố ý mở hé cửa, dẫn dụ nàng bước vào đại điện.

[Tiểu ngự y này đi tới đâu là có án mạng tới đó, rốt cuộc là xui xẻo, hay là có mưu đồ gì khác?]

Trong điện tối đen, giơ tay không thấy năm ngón. Lâm Tịch thầm nghĩ:

Hôm nay gió đêm lành lạnh, vài con quạ đen “quạ quạ” kêu lên rồi bay ngang đầu nàng, đáp xuống mái ngói điện Vân Hoa. Vài cọng lông đen rơi tơi tả dưới chân.

Ma ma đáp: “Dao phi nương nương vốn là người nhân hậu, rất yêu thương động vật nhỏ. Trong cung chuột nhiều, người liền sai người thả Ngự miêu. Một ngày nọ, có con mèo đen vô tình bước vào tẩm cung, lại được nương nương vô cùng yêu thích. Ai ngờ sau khi nương nương qua đời, con mèo đó cũng biến mất. Nó nhất định là hóa thành yêu, thay nương nương trở về báo thù!”

Lâm Tịch lúc này mới phát hiện đôi tay mình dính đầy máu tươi, trước mặt là Xuân Đào đã sớm tắt thở. Trên mặt Xuân Đào hằn rõ ba vết cào sắc lẹm của móng mèo, máu vẫn còn chưa khô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng đế đi qua đi lại trước mặt Lâm Tịch, tay vuốt cằm, thần sắc ngưng trọng như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.

Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, chìa tay ra: “Vậy đừng quên lời hứa.”

Nàng vừa định quay đi thì một tiếng mèo kêu thê lương vang lên từ trong điện. Một con mèo đen từ trong khe cửa bất ngờ nhảy xổ ra về phía nàng, khiến nàng giật mình làm đổ cả chén thuốc trong tay, trượt chân ngã sõng soài trên đất.

Hoàng đế liếc nhìn Trần Triết, giọng điệu như có như không: “Làm phiền Trần thị lang nửa đêm vào cung phá án, chỉ là những chuyện trong cung như thế này, ngươi lại nắm bắt thật nhanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Diệp đứng dưới gốc mai hồi lâu, ngửa mặt nhìn lên, không khỏi thở dài: “Xem ra trong cung sắp có chuyện lớn xảy ra.”

Hoàng đế nhíu mày nghi hoặc, hỏi: “Hắn tới làm gì?”

“Đương nhiên không dám thất tín.”

Mình là thân nam tử, vốn không nên tùy tiện bước vào tẩm cung nữ quyến, thôi thì lui là thượng sách.

Hoàng đế nhẹ nâng tay, ý bảo hắn bình thân.

“Lâm ngự y nói vậy oan cho ta,” Trần Triết mỉm cười nhưng giọng lại đầy ẩn ý, “ta chỉ đang làm việc theo quy định mà thôi. Cũng cảm tạ ngươi hôm trước đã thay ta mời An Quốc công đến Hình Bộ thẩm vấn.”

Trên đường đi, Lâm Tịch kể lại toàn bộ quá trình sự việc cho hắn ta nghe. Nhưng rõ ràng hắn ta không tin hoàn toàn vào lời nàng.

“Điên điểu!” Lâm Tịch mắng một câu, giận dữ chỉ vào lũ quạ, rồi đến gõ cửa tẩm điện Thục phi.

Ma ma liền phản bác: “Thù oán là giữa Thục phi và nương nương. Chính Thục phi là người đã hại c·h·ế·t nương nương! Xuân Đào đáng thương chỉ là người chịu vạ thay.”

Cánh cửa bị mèo húc văng ra. Lâm Tịch nương theo ánh trăng mờ, loáng thoáng thấy trong phòng có một người ngã trên đất.

Nói xong, hắn còn khom lưng giả vờ cảm kích.

Lúc này Hoàng thượng ngáp dài một tiếng, có vẻ đã hơi mệt mỏi, chuẩn bị rời đi thì nghe Lâm Tịch cất giọng lo lắng: “Hoàng thượng, vi thần ngày mai còn phải tham gia kỳ khảo thăng chức của Thái Y Viện, không biết có thể cho vi thần hồi phủ nghỉ ngơi?”

Bên ngoài điện bất ngờ đèn đuốc sáng rực. Một đội thị vệ từ ngoài xông vào.

Trần Triết vừa đi vừa cúi đầu quan sát bốn phía, sau đó lên tiếng: “Không đúng. Ta chưa từng nghe nói cung nữ này có thù oán gì với Dao phi cả.”

Nàng vừa bước chân vào điện, trông thấy cảnh tượng máu me trước mắt, liền choáng váng ngất lịm tại chỗ.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Đúng rồi, Trần đại nhân, thi thể của Xuân Đào hiện đang ở đâu?” Nàng sốt ruột hỏi.

Lâm Tịch vừa đi ngang qua, thấy sư phụ vẻ mặt u sầu liền trêu: “Sư phụ, rõ ràng xuân đến đông đi, vạn vật sinh sôi, chẳng phải là điềm tốt hay sao?”

“Đó là tẩm điện của Thục phi, ngươi dám điều tra vào đó sao?” Lâm Tịch vừa nói vừa đẩy tay hắn ra.

“Tạ Hoàng thượng.” Trần Triết cúi người khiêm nhường rồi đứng dậy.

Một vị công công thân cận lập tức tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, lão nô nghe nói Hình Bộ thị lang Trần Triết là tân quan, vừa nhận chức đã tỏ rõ quyết tâm, thề phải điều tra sạch sẽ tất cả án mạng lớn nhỏ trong cung.”

Ba ngày sau, sau giờ Hợi.

Chưa kịp tiến hành nghiệm thi, nàng đã bị thị vệ áp giải đi.

Không ngờ trong mắt hắn thoáng hiện lên hàn quang, rồi lại lập tức nở nụ cười tươi: “Nơi đó đã xảy ra án mạng, Thục phi hiện cũng đã được dời sang cung khác rồi.”

Trần Triết cúi đầu quan sát vết tích trong sân, quả nhiên ở góc tường phát hiện được vài dấu chân mèo và vết trảo in trên đất.

“Ồ? Vậy trẫm cũng muốn xem hắn phá án ra sao.” Hoàng đế hừ một tiếng, rồi khoát tay nói, “Trần công công, tuyên hắn vào.”

Hoàng thượng gật đầu, nói: “Vậy thì như thế này, Lâm ngự y, trước tiên ngươi tạm thời phối hợp với Trần thị lang thẩm tra vụ án. Còn kỳ thi mùa xuân, Trẫm nghĩ ngươi vừa trải qua án mạng trong đêm, tinh thần chắc chắn bị ảnh hưởng, nên có thể đợi đến kỳ thi mùa thu rồi khảo lại cũng không muộn.”

Lâm Tịch cẩn thận quan sát, sau đó trong bụi cỏ bên cạnh phát hiện một sợi dây ngắn màu xám bị đứt đoạn.

Ma ma lau khô nước mắt, chậm rãi kể: “Lão nô từng là người hầu bên cạnh Dao phi. Sau khi nương nương qua đời, Thục phi nương nương đã nhận ta vào cung hầu hạ.”

“Chắc chắn là Dao phi đã c·h·ế·t hóa thành yêu miêu quay về báo thù trong cung!”, một giọng nói oán than truyền tới từ phía xa.

Hoàng thượng thấy hắn chí công vô tư, tận tâm tận lực, cũng không muốn làm khó, bèn phất tay ra hiệu cho hắn đứng dậy.

Chương 15

Hai người cảm thấy kỳ lạ, liền nhanh chóng bước lại gần.

Lâm Tịch bưng chén thuốc nóng chạy đến Vân Hoa Cung.

Chỉ thấy cánh cửa “kẽo kẹt” hé ra một khe nhỏ.

Dù sao nàng cũng đã học bốn năm pháp y, chẳng lẽ lại uổng phí. Nói rồi, nàng bước vào đại điện, bắt đầu tìm kiếm dấu vết còn sót lại.

Hắn ta giữ thái độ nho nhã lễ độ, chặn đường nàng: “Lâm ngự y, tối nay ngươi không được đi đâu cả. Ngươi phải cùng ta đến hiện trường vụ án, kể lại đầu đuôi sự việc cho rõ ràng.”

Cửa điện không sáng đèn, nàng nhẹ nhàng gõ mấy tiếng.

Vết máu vẫn còn đỏ tươi, cho thấy người c·h·ế·t có thể đã tử vong do mất máu quá nhiều. Hơn nữa, thời điểm bị hại có lẽ là ngay trước khi nàng đến.

“Sư phụ, đừng đi mà! Người còn chưa nói cho con biết kỳ thi mùa xuân kiểm tra mấy môn đó!” Lâm Tịch túm lấy khung cửa, gọi lớn theo bóng sư phụ vừa khuất.

Lâm Tịch đỡ lấy người đàn bà đang quỳ gục trên đất: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Ma ma chậm rãi nói: “Ai trong cung mà không biết, Tiêu Quận Vương vì muốn giúp biểu muội mình lên ngôi, đã âm mưu hạ độc Dao phi. Nếu miêu yêu muốn trả thù, ngoài Thục phi ra còn tìm ai nữa?”

Nói xong, hắn kéo tay nàng đi thẳng về phía Vân Hoa Cung. Quả đúng như lời hắn, ngoài Vân Hoa Cung có rất nhiều binh lính canh giữ, không cho bất kỳ ai ra vào.

Thục phi đứng bên ngoài cất cao giọng: “Vừa rồi có một bóng đen chạy qua! Mau lục soát thật kỹ!”

Nàng nghĩ thầm: nếu đã không thể tham gia kỳ thi mùa xuân của Thái Y Viện, thì ít nhất cũng phải tự mình khám nghiệm thi thể, mới có thể giữ kín được bí mật của Xuân Đào.


Lâm Tịch tập trung lắng nghe tiếng lòng của ma ma. Quả nhiên những lời nàng ta nghĩ trong lòng giống hệt với những gì nói ra, xem ra không phải nói dối.

Vừa rồi nàng bị trảo thương trong lúc hoảng loạn, nên chưa ai kiểm tra kỹ càng đồ vật trong điện. Đáng tiếc là dấu chân trên mặt sàn đã bị người ta giẫm nát, không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại một vệt máu lớn loang trên nền đất.

Vừa ra đến bên ngoài, Lâm Tịch giận dữ trừng mắt nhìn Trần Triết: “Tại sao Trần thị lang cứ luôn cho rằng ta là hung thủ g·i·ế·t người?”

Lâm Diệp vừa nghe đến ba chữ “hoài long chủng”, lập tức bịt tai bỏ chạy ra xa: “Chuyện như vậy đừng nói cho vi sư, ta không muốn bị dính líu gì đâu!”

“Nói vậy là tốt cả đôi bên, các ngươi lui ra đi.”

Nàng đột nhiên mở choàng mắt, trông thấy khuôn mặt uy nghi của Hoàng đế ở ngay sát, giật mình đến mức lùi lại mấy bước.

Ai ngờ Trần Triết liền bước ra cản lại: “Hoàng thượng, ngàn vạn không thể. Hiện nay vụ án vẫn chưa điều tra rõ, mà Lâm ngự y lại là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, e rằng chưa thể loại bỏ hết nghi ngờ.”

“Ừm… Dáng vẻ đàn ông nhưng mang nét phụ nữ, quả nhiên không may mắn.” Hoàng đế nhấp môi nhận xét, giọng nói nghiêm trang.

Tâm cơ Hoàng đế thâm sâu khó dò, khiến Lâm Tịch chỉ đứng bên cạnh mà lòng cũng thấp thỏm, mồ hôi lạnh ứa ra thay cho Trần Triết.

Lâm Tịch lắc đầu: “Ta muốn đích thân khám nghiệm thi thể.”

Lâm Tịch nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ, nếu Hoàng thượng chỉ nhìn nửa ngày để rút ra kết luận như vậy, lại không lập tức định nàng là hung thủ thì đã là phúc ba đời.

Chỉ thấy Trần Triết lập tức quỳ xuống, đầu cúi sát đầu gối, thái độ vô cùng thành khẩn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có một bằng hữu làm việc trong cung, vì thế mới biết được tin tức nhanh hơn người thường. Nếu Hoàng thượng muốn trách phạt, vậy cứ trách thần là được.”

Lâm Tịch vừa lấy xong trâm bạc liền quay người bỏ đi, nhưng lại bị Trần Triết gọi giật lại.

Tạm thời, hướng điều tra vụ án có vẻ hợp lý. Nhưng Lâm Tịch vẫn không thể tin rằng một con mèo có thể g·i·ế·t người.

Tiếng công công truyền chỉ vang vọng khắp đại điện. Cửa điện mở ra, Trần Triết mặc quan phục đỏ, dáng vẻ chính trực bước vào, cử chỉ nghiêm chỉnh.

Nhưng rốt cuộc là ai nhiều lần tìm cách hãm hại nàng như thế?

Điện Sùng Minh

Trần Triết nhìn dáng người gầy yếu trước mặt, không khỏi cau mày: “Lâm ngự y, vì sao ngươi lại thích làm những việc như ngỗ tác vậy?”

Trần Triết truy vấn tiếp: “Xin chỉ rõ hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15