Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Một ngày bình thường (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19:Một ngày bình thường (3)


Lý Vũ : (ノへ ̄、)

Lý Vũ : 'Tôi tên Lý Vũ'.

Đây là vật phẩm tặng kèm khi hắn là người đóng góp nhiều nhất khi diệt Boss tầng 4.

Lý Vũ không phải y·ếu s·inh l·ý, cũng không thích đàn ông, nên tất nhiên là hắn thích phụ nữ.

Lý Vũ : 'Thật ra tôi không muốn làm chúa cứu thế gì, tôi giúp cô chỉ là thuận tiện, cũng giống như nữ nhân viên kia, chỉ cần việc làm tôi cảm thấy không thích tôi sẽ ra tay ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là nó không gây ra nhiều rắc rối cho tôi.

'Giả dụ bố cô là người thức tỉnh, bị một Công hội nào đó t·ruy s·át dẫn đến b·ị t·hương, lúc này dù cô có quỳ mòn gối tôi sẽ không giúp cô, vì đơn giản, giúp cô tôi sẽ dính vào những rắc rối không cần thiết'. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người đàn ông trên giường có một v·ết t·hương dài, sâu kéo dài từ cẳng tay lên cánh tay, v·ết t·hương lúc này đã có màu đen và không có dấu hiệu lành lại.

Lý Vũ cực kỳ nhức đầu, hắn muốn lao lên vã người phụ nữ trước mặt này một phát cho tỉnh mới được.

Ngọc Nhi quay người nhìn Lý Vũ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng nhìn về phía Lý Vũ, nói

Ngọc Nhi mở cửa phòng, hai người bước vào.

Trên đường đi, nàng ta dí sát hai cặp hung khí của mình vào lưng Lý Vũ, Lý Vũ cũng tận tình hưởng thụ dù sao cũng không tốn tiền.

‘Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy, tôi với cậu chỉ gặp nhau gần 1h, chẳng lẽ đám người thức tỉnh như cậu đều muốn làm chúa cứu thế, ban phát sự thương hai cho người thường chúng tôi hay sao?’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy cha của mình đã ngủ an tường, nàng thở ra một hơi, cẩn thận đắp chăn cho cha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Vũ đóng nắp lọ thuốc lại, nhường cho Ngọc Nhi lên quan sát.

‘Cậu chỉ cần cứu bố tôi, cậu muốn gì tôi cũng chiều theo, cái mạng này của tôi là của cậu, chỉ cần cậu cứu bố tôi, làm ơn, làm ơn’

‘Tôi biết mạng của tôi với cậu không đáng giá, cơ thể cũng không sạch, nhưng ở đây tôi cầu xin cậu hãy bắt tôi làm một việc gì đó, để tôi có thể trả nợ cho cậu’

Chương 19:Một ngày bình thường (3)

Dứt câu, Lý Vũ đi ra ngoài, leo lên xe máy đi về, đặt bàn tay lên mũi hít một hơi, thật thơm a.

Ngọc Nhi hai mắt rưng rưng, nhìn về phía Lý Vũ:

Hai người trầm mặc đi trên đường.

Lý Vũ cứ xoa, cứ bóp.

‘Cậu biết tôi là người không thích mắc nợ người khác, cậu cũng hiểu người như tôi nếu không làm gì đó để trả nợ thì con người sẽ cực kỳ khó chịu, phải luôn suy nghĩ làm sao để trả nợ cho người ta, bây giờ cậu bước đi khỏi nơi này, cậu có khác gì đang t·ra t·ấn tôi không?’

Dù sao với tấm thân còn nguyên vẹn, hắn có thể đạt được kỹ năng SSS không thể sao chép kia và một con ghệ cực phẩm, ngu gì mà để mất.

Lý Vũ: 'Sau khi mua xong cô xuống bắt xe taxi đi đến địa chỉ này, là trọ của tôi, sau đó lấy chìa khóa mở cửa, giờ tôi có việc đi trước, đây là 30 coin, một chút cô dùng nó để tính tiền trang sức nha, nhớ mua ít thôi'.

Khoảng 20 phút sau đã đến trọ của Ngọc Nhi.

Dù sao cũng đã làm rồi, Lý Vũ làm tới.

Từng tiếng thở 'mệt nhọc' khẽ từ miệng Ngọc Nhi phát ra.

Trên giường lúc này có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, tóc đã bạc đi nhiều, thân thể khá gầy, nhìn qua là biết người này đã trải qua cuộc sống cực kỳ kham khổ.

Xoa chán chê đến nỗi hai quả núi của nàng ta hiện lên màu đỏ, Lý Vũ mới thôi.

Lý Vũ đặt ly nước lên bàn, đến cản nàng ta quỳ lay, hắn nói:

‘Cô thật là kỳ lạ, tại sao lại cứ khư khư ôm cái lời hứa như vậy, tôi đã giúp cô, cũng không cần cơ thể cô, mạng cô tôi cũng không cần, lúc này nếu tôi là cô, tôi sẽ cảm ơn một tiếng, không cần ôm khư khư lời hứa của mình mà tiếp tục sống cuộc sống bình thường’

‘ Chúng ta qua phòng bên kia’.

Trọ nàng ta ở khu Tân Bình, cách trọ Lý Vũ khoảng 10km. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngọc Nhi thấy vậy nước mắt liền tuôn ra, lao đến bên người đàn ông, cầm tay của ông, nói:

Người đàn ông thấy có người mở cửa liền mở mắt, thấy là con gái của mình liền mở miệng, giọng nói cực kỳ mệt nhọc

Ngọc Nhi hai tay chống vào tường, mông hướng về phía sau, làm lộ ra các đường cong nóng bỏng.

Nhưng hắn cũng kìm lại được bản thân, triệu chứng cưỡng ép mà cô ta mắc phải Lý Vũ cũng đã từng gặp qua, cũng đã từng gặp bác sĩ tâm lý để hỏi thêm, Lý Vũ xác nhận Ngọc Nhi nói là đúng.

Sau khi Lý Vũ nhỏ gần nữa lọ thuốc, màu đen của v·ết t·hương đã biến mất, v·ết t·hương cũng bắt đầu phục hồi lại mà mắt thường có thể thấy được.

Đây là một khu trọ khá sạch sẽ, giờ giấc tự do, nhưng hiện tại thì tất cả cửa phòng khác đều không khóa chứng tỏ người dân khu này đã dọn đi hết.

Hừ..hừ

Người đàn ông có vẻ như không nghe thấy gì, cứ gào lên đầy đau đớn rồi b·ất t·ỉnh, tuy nhiên trên mặt vẫn thể hiện sự đau đớn của mình.

‘Trong túi này là 100 coin, cô cất kỹ đề phòng sau này sử dụng, nữa lọ thuốc tôi cũng để lại cho cô, còn đây là tiền, cô mua đồ bồi bổ cho bố của mình’

‘Xuống nhà xe tôi lấy xe, rồi cô dẫn đường’

Hai người nhanh chóng xuống nhà xe, Lý Vũ lấy xe ra, nữ nhân nhanh chóng leo lên rồi dẫn đường.

‘Tôi biết bản thân không sạch sẽ, nhan sắc cũng không sánh bằng nữ nhân kia của cậu, cậu dù chê tôi nhưng lời nói của tôi vẫn còn đó, mạng của tôi mãi là của cậu’

‘Đến đi, bây giờ tôi là của cậu’

Ngọc Nhi lúc này trầm mặc, không nói gì xem như là câu trả lời.

‘Làm ơn, nhanh cứu cha tôi với, cha tôi chịu dằn vặt như vậy đã nhiều ngày rồi, làm ơn’

Lý Vũ cũng không sợ nàng bị gì, dù sao có kỹ năng cấp SS với cái lv22 đó thì khó ai bắt nạt Liễu Nguyệt lắm.

‘ Ngọc Nhi..con .. về rồi…à?'

Lý vũ nhìn về Ngọc Nhi nhừ nhìn một đứa ngốc:

‘Đôi khi những việc cô cho là đúng nhưng với người khác, nó mãi mãi là sai, như cô dùng mạng, dùng cơ thể để cứu bố, đối với cô đó là đúng, nhưng đối với bố cô, đó là hành động sai, bố cô khi biết sẽ dằn vặt cả đời’

'Thật ra tôi không có chê cơ thể của cô, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc tôi mất tấm thân trong trắng này'.

Bất ngờ người đàn ông ôm cánh tay, gào lên đầy đau đớn.

Lý Vũ đưa cho Liễu Nguyệt một tờ giấy, trên đó có ghi địa chỉ trọ của hắn.

Lý Vũ kêu quản lý ra, dặn dò bà ta thông báo cho Liễu Nguyệt.

Lý Vũ đi đến bên người đàn ông, lấy trong kho chứa ra một lọ dược phẩm chữa thương trung cấp, nó có màu xanh lá đậm, rất óng ánh.

Nữ nhân chuyển sang tư thế quỳ, cúi người van xin Lý Vũ liên hồi.

Mỗi một giọt thuốc nhỏ xuống là một tiếng xèo vang lên, trên mặt người đàn ông càng đau đớn.

Liễu Nguyệt gật đầu : 'Đã hiểu, cậu chủ đi cẩn thận'.

Ngọc Nhi dẫn Lý Vũ qua phòng trống kế bên, sau khi Lý Vũ bước vào, nàng liền đóng cửa lại.

Lý Vũ mở nắp lọ thuốc, nhỏ từng giọt lên v·ết t·hương của người đàn ông.

Aaaaaaa.

Ngọc Nhi liền đứng chặn cánh cửa, nói:

Nói rồi nàng đi vào trong tiếp tục sự nghiệp mua sắm của mình.

Nhưng chờ một lúc lâu không thấy Lý Vũ có hành động gì, Ngọc Nhi liền cười tự giễu.

Lý Vũ đi ra ngoài cửa, quay vô trong nói với Ngọc Nhi :

‘Cuộc sống này không cần như vậy, chỉ cần còn sống là tốt’

Liễu Nguyệt đang thử trang sức nghe tin liền đi ra ngoài, nhìn Lý Vũ thắc mắc.

‘ Được, tôi sẽ cứu bố cô, cô chờ tôi một chút’.

Lý Vũ ra bên ngoài, nói với nữ nhân váy đỏ:

Ngọc Nhi : 'Sau khi tòa tháp mở ra một tuần, những người ở đây không thể mưu sinh trên thành phố này bằng công việc cũ của họ nữa, thế là họ về quê, chỉ còn bố con chúng tôi là ở lại nơi này'.

Ánh sáng buổi chiều mờ mờ chiếu qua khe hở thoát khí của căn phòng càng làm không khí thêm phần ám muội.

Lúc xoa ngực nàng ta thì Lý Vũ đã kiềm chế rất nhiều để tránh mất tấm thân trong trắng này.

Ngọc Nhi thấy bố như vậy cực kỳ lo lắng, nhưng nàng cũng không thể làm được gì, chỉ trong mong vào thanh niên trước mặt này.

‘Thật ra người như cô tôi hiểu, cô là người không thích mắc nợ người khác, bố cô nuôi cô cả đời, cô cảm thấy mình mắc nợ bố, tôi cứu bố cô thế nên bố cô mắc nợ tôi, nên cô muốn thay bố cô trả nợ, đúng không?'

Hắn cũng không mang tâm lý khinh thị những nữ nhân như Ngọc Nhi, nhưng hắn không phải loại ăn tạp, thấy nữ nhân là cứ nghĩ đến chuyện đó.

Nữ nhân như chỉ cầu mong có vậy, nhanh nói, trên mặt hiện lên sự mong đợi:

Lý Vũ đặt một cái túi xuống nền nhà, thêm nữa lọ dược phẩm trung cấp lúc nãy và 500k.

Khuôn mặt của người đàn ông cũng không còn sự đau đớn mà đã an tĩnh lại, mặt đã giản ra.

Chưa kể nếu nàng có chuyện, Lý Vũ có thể cảm nhận được, dễ dàng lần theo vị trí của Liễu Nguyệt.

Lý Vũ : 'Cái này xem như là cô đã trả nợ'.

Lý Vũ : 'Thôi tôi đi đây, chăm sóc bố cô cẩn thận'.

Ngọc Nhi trên mặt lúc này đã đỏ tươi, ừm nhẹ một tiếng, tránh ra khỏi cửa.

‘Cha yên tâm, không sao rồi, con đã tìm được người chữa thương cho cha, rất nhanh cha sẽ khỏi bệnh’.

Ngọc Nhi nhìn về phía Lý Vũ, mắt rưng rưng:

Hắn cởi hai dây váy của ngọc nhi, kéo xuống eo, gỡ luôn áo ngực của nàng ta, hai quả núi hiện tại rộ rõ ra ngoài.

Nữ nhân lên tiếng : 'Tôi tên là Lê Ngọc Nhi, cậu tên là gì?'

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Một ngày bình thường (3)