Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Linh Nhi thăm ba mẹ
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần. Mà Lily càng ngày càng làm nhiều trò nguy hiểm hơn, thậm chí, Lily còn thì thầm với cậu:
-Nóng quá, nóng quá...
Lâm Thần nhận ra Lily đang cố gắng cởi đồ của chính cô ấy. Lâm Thần cảm thấy có điều gì đó bất thường. Lily cậu quen có vài hôm thì không thể nào “mạnh bạo” như vậy được. Chính vì vậy, Lâm Thần nhìn vào cạnh phòng, cậu nhìn thấy một thứ khiến cho cậu hiểu ra vấn đề.
Rất nhanh, Lâm Thần không chút do dự dùng bàn tay đánh vào huyệt đằng sau gáy của Lily. Lily sau khi bị Lâm Thần tác động nhẹ thì cô ấy từ từ buông lỏng Lâm Thần ra, hai mắt nhắm, có vẻ như chiêu đó của Lâm Thần đã phát huy tác dụng.
Cậu học chiêu này chỉ để phòng vệ, nhưng không ngờ hôm nay cậu phải dùng với một cô gái ngây thơ như vậy.
Cậu cảm giác Lily giống như bị bỏ thuốc, khi cậu nhìn ở cuối phòng thì cậu nhận thấy có một chai nước hoa đang ở đó. Cậu dám chắc chính chai này đã làm cho Lily mất trí như vậy. Chai nước hoa này có vẻ của một tên “cặn bã” nào đó để quên, thành ra chính nó lại gây hại cho Lily như vậy.
Lily buông lỏng người, Lâm Thần thuận thế để cho Lily gối lên đùi của cậu, còn cậu thì cố gắng im lặng để tránh bị phát hiện.
Tiếng bước chân đã đến trước cửa của cậu, Lâm Thần trán đổ mồ hôi.
- Trong đó có ai không ?
Tiếng gọi phát ra ở ngoài cửa. Lâm Thần căng thằng giữ im lặng, có cả tiếng đẩy cửa nhưng vì Lâm Thần chặn nên cửa không thể mở ra được. Lâm Thần còn dự định nếu người này mà cố ý xông vào thì cậu sẽ đánh ngất người này...
Cửa không mở được làm cho người đó càng ngày càng cố gắng đẩy cửa. Lâm Thần căng thẳng từng phút từng giây, nếu người này dùng hết sức xông vào thì cho dù cậu có khỏe thì cũng không thể ngăn cản được.
Áp lực ngày càng lớn, Lâm Thần càng ngày càng rơi vào bị động. Cuối cùng, Lâm Thần dùng áo của mình để gối cho Lily, cậu đặt Lily ở chỗ không thể bị thương, rồi cậu đứng dậy chuẩn bị phản công. Chỉ cần người đó đẩy cửa là cậu sẽ tung cước ngay và luôn...
Tuy nhiên, đúng lúc Lâm Thần đứng dậy, có một giọng ở xa truyền đến khiến cho người đẩy cửa vừa nãy phải chú ý:
-Đến giờ làm rồi, về thôi mày...
Tên định đập cửa thấy đồng bọn nói vậy, hắn nhìn cửa một lúc rồi tự nói:
-Chắc cửa này bị kẹt, chứ sao đẩy khó như vậy...
Nói xong, hắn cũng chán nản đi theo tên kia ra ngoài. Lâm Thần thấy tiếng chân bước ra càng ngày càng nhỏ, cậu thở dài một hơi rồi ngồi xuống.
Lâm Thần thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, cậu bây giờ mới quay sang nhìn Lily đang ngủ một cách ngon lành. Tuy nhiên, Lily lại rên rồi kêu:
-Nóng, nóng quá...
Lâm Thần thở dài, cậu lấy trong túi của cậu ra một viên thuốc rồi từ từ cho vào miệng của Lily. Viên thuốc này rất may cậu hay mang theo để tránh những việc xấu xảy ra với cậu, tuy nhiên hiện tại viên thuốc này lại được dùng cho một cô gái. Cậu cũng không biết Lily phải hít bao nhiêu mùi này mới có thể thành ra bộ dạng như vậy nữa. Rất may đó là cậu, nếu là người khác thì chắc Lily sẽ rất bi thảm...
Đút thuốc cho Lily xong, cậu lạnh lùng nhìn chai nước hoa, cậu lấy chiếc khăn bao trùm chặt chiếc chai bông hoa đó rồi bỏ vào sọt rác. Xong xuối hết, cậu ra ngoài cố gắng khôi phục lại diện mạo cần có của cậu, cậu bị Lily xé một nửa mặt nạ khiến cho Lâm Thần lộ ra mặt thật của cậu.
Rất nhanh, Lâm Thần đã làm xong, hiện tại, cậu đang cố tìm một cách để đưa Lily về, cậu không thể bỏ mặc cô nàng này ở đây được. Nếu cậu bế về thì chắc chắn cậu sẽ bị mang danh tiếng.... Thực sự điều này làm cho Lâm Thần vặn óc suy nghĩ.
Sau một hồi, Lâm Thần đã có cách, nhưng trước hết cần khử hết mùi của cậu trên cô nàng này đã..
Lâm Thần rất may là cô ấy mang theo một chiếc túi nhỏ, trong lúc Lily “hành hạ” cậu thì nó rơi ra một chai nước hoa. Lâm Thần cầm chiếc chai đó rồi ngửi một chút, sau khi xác nhận mùi của chai nước hoa đó trùng với mùi của Lily, cậu xịt xung quanh thân của Lily, mục đích là để áp chế mùi của cậu trên người cô ấy.
Thậm chí, Lâm Thần còn thay cả quần áo của cậu để tránh mùi của cô ấy.
Xong hết tất cả, Lâm Thần bế Lily ra ngoài, cậu có một kế hoạch rất hay.
Lâm Thần nhờ tài nhớ đường của mình, cậu dễ dàng lách qua những con đường có người mà không ai phát giác ra được, mà kể cả phát giác ra thì cậu cũng che giấu một cách hoàn hảo. Lâm Thần đi chậm rãi, từ từ cậu quan sát xung quanh.
Chợt đột nhiên, một tiếng gọi mà Lâm Thần cảm thấy cực kỳ tốt:
-Cô chủ, cô ở đâu...*
Lâm Thân không cần đoán cũng biết “cô chủ” mà cô gái đó nói chính là người mà cậu đang mang trên lưng – Lily. Cậu nhanh trí đặt Lily xuống một ngã rẽ mà cô ấy chuẩn bị đi qua, cậu đặt dựa vào tường, xong xuôi cậu không gây ra một tiếng động đi qua chỗ khác, để lại Lily đang dựa vào tường ngủ một cách ngon giấc.
Một lúc sau, người đó đi qua, trong miệng vẫn nói:
-Cô...
Người đó nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô tưởng đó là ảo giác nên dụi dụi mắt xem, nhưng một cảnh tượng làm cô cực kỳ chấn kinh. Cô chạy đến trước Lily cầm lấy vai cô ấy, lắc nhẹ và nói một cách hoảng hốt đến tột cùng:
-Cô...cô chủ...cô...chủ...đừng...*
Nói xong, cô run run tay đặt trước mũi của Lily. Nhận ra hơi thở Lily ổn định, cô ấy trong lòng bớt một chút lo lắng. Tuy nhiên chỉ bớt một chút, cô hướng chỗ phòng diễn tập gào ầm:
-Y tế đâu, có người bị ngất ... Các người mau ra đây...
Rất nhanh, có một đám người mặc y phục chạy đến. Lâm Thần đứng một bên trông thấy, cậu cười nhẹ thỏa mãn rồi rời đi.
Ở một bên khác, một chiếc xe cực kỳ sang trọng đang từ từ bước vào cổng một nhà hàng. Nhà hàng này bình thường rất đông đúc nhưng hôm nay lại vắng bóng lạ thường. Có vẻ như hôm nay nhà hàng này đang tiếp một vị khách rất quan trọng.
Tất cả nhân viên ở đây đều tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc và kinh sợ. Ai ai cũng khép nép trước chiếc xe này. Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận một uy áp vô hình đè nặng lên người, cảm giác khó thở bộc lộ rõ trên nét mặt từng người.
Chiếc xe dừng lại, tất cả nhân viên đều dừng việc và đứng dàn hai hàng trước cửa xe. Họ hình như đã tập rất thành thục nên thực hành rất nhanh, chỉ trong chốc lát dàn người đã hình thành một lối đi nhỏ. Tất cả hai hàng đều cúi chào một cách cực kỳ cung kính và khiếp sợ.
Cánh cửa mở ra, nhưng thay vì người ta thường nghĩ đó sẽ là một người trung niên cực kỳ lão làng, nhưng không, bước ra khỏi xe đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Vẻ đẹp đến nỗi chỉ cần là nam giới nếu mà nhìn vào đều sẽ bị mê hoặc. Một vẻ đẹp trời cũng ghen tỵ,... Vẻ đẹp như vậy đã đành nhưng ông trời lại trao cho cô ấy một thân hình nhỏ nhắn.
Người bước xuống chính là Linh Nhi. Cô không nói gì cả, cũng chẳng thèm nhìn ngó, cô từ từ đi vào trong, mặc cho mọi người xung quanh kinh sợ và ngạc nhiên vì dáng vẻ và vẻ đẹp của cô.
Tất cả nhân viên đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Linh Nhi. Thực sự cô ấy đẹp tới nỗi các cô nhân viên nữ cũng phải ghen tỵ. Một điều mà mọi người cũng kinh sợ đó là cô nàng đó cực kỳ nguy hiểm. Cảm giác uy áp vô hình của cô gái đó hiện tại vẫn còn đọng trong tâm trí của những người ở đây. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ và run rẩy, thậm chí có người còn không kìm được ngồi xuống.
Linh Nhi đi từ từ vào trong đại sảnh. Khuôn mặt cô không hề có một chút biểu cảm gì cả, không ai biết cô đang vui hay đang buồn.
Ở trong đại sảnh trên tầng cao nhất. Có một chiếc bàn rất rất to hình tròn, nếu ai để ý sẽ thấy chiếc bàn này được làm từ kim loại quý. Kể cả chiếc ghế ngồi xung quanh cũng làm từ nguyên liệu cực kỳ quý hiếm.
Tuy nhiên, ở đây chỉ có hai người, gồm một trai môt gái. Người con trai là một người trung niên, tuy nhiều tuổi nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ trung. Còn bên cạnh chính là một bác gái có vẻ cũng khá nhiều tuổi, tuy nhiên do chăm sóc da cực tốt nên nhìn cô ấy cũng rất đẹp.
Hai người đều tỏ vẻ ngưng trọng. Bác gái bên cạnh nói:
-Con gái của chúng ta hôm nay đến ăn, ông có chuẩn bị quà chưa???
Người đàn ông nghe vậy. Ông tỏ vẻ ổn rồi nói với bác gái:
-Tôi chuẩn bị rồi, mà đó là con của chúng ta mà, bà cần gì mà phải lo lắng gớm vậy...
Hai người trò chuyện không ai khác đó chính là ba mẹ Linh Nhi. Tuy hai người là cha mẹ nhưng hình như cũng khá bối rối. Mẹ Linh Nhi thở dài kể:
-Tại tôi quá bận, không có thời gian chơi với con bé. Chắc hiện tại con bé giận tôi lắm. Tôi đã cố gắng dành thời gian cho nó nhưng thực sự không thể. Tôi hiện tại phải làm sao đây ông???
Ba Linh Nhi nghe vậy, trong lòng cũng thở dài. Ông cũng giống vậy, cũng vì công việc mà bỏ bê cô bé. Hiện tại khi gặp lại thì ông cũng không ngờ con của ông đã trưởng thành một cách khủng khiếp như vậy. Ông nhớ ngày xưa, con bé hay nhõng nhẽo đòi đi theo ông, nhưng hiện tại bây giờ Linh Nhi giống như biến thành một con người khác.
Ông nhận thấy mình có lỗi với Linh Nhi. Vì vậy ông đã rất cố gắng muốn ở bên con gái của ông để bù đắp, tuy nhiên Linh Nhi giống như ông ngày xưa. Ông rất khó để có thể bù đắp cho con gái của ông.
Ông cứ tưởng là sẽ khó có một bữa cơm bình thường với con gái, tuy nhiên ông không ngờ Linh Nhi lại chủ động gọi cho ông. Cảm giác này khiến cho ông cực kỳ hạnh phúc...
Trong lúc ông đang mơ màng thì cánh cửa mở từ từ ra. Một thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện. Ba mẹ Linh Nhi khi nhìn thấy dung mạo Linh Nhi đều cực kỳ kinh ngạc. Không ngờ Linh Nhi hiện tại lại đẹp và duyên dáng đến mức độ này. Nhất là mẹ của Linh Nhi. Lúc cô còn trẻ cũng không thể đẹp như Linh Nhi được, điều này làm cho cô rất mừng.
Ba Linh Nhi đứng dậy, cầm một hộp quà to, đi đến trước mặt Linh Nhi, vui mừng nói:
-Con gái của ba trông sao mà xinh xắn thế. Ba hôm nay có món quà mua cho con nè...
Linh Nhi nhìn ba cô cầm món quà đưa trước mặt cô, cô tỏ vẻ lễ phép nhận lấy rồi để sang một bên. Xong xuôi cô thành thạo đi đến ngồi vào bàn ăn. Điều này làm cho ba mẹ của Linh Nhi rất khó xử.
Ba của Linh Nhi cũng nhận ra con bé rất ít nói. Chính vì điều này mà ông trong lòng cũng cảm thấy tự trách, trách do ông quá bận không có thời gian.
Mẹ của Linh Nhi thấy Linh Nhi đang ngồi đó, cô tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi:
-Con nếu cần gì thì có thể nói cho ba mẹ biết, ba mẹ sẽ cố gắng giúp con.
Linh Nhi chỉ gật đầu lễ phép, nói:
-Dạ, con biết rồi...
Ba mẹ Linh Nhi nhìn nhau rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Có vẻ cô bé đã quen với sự cô đơn rồi. Nhưng không vì thế mà hai người bỏ cuộc.
Hai người cố gắng hỏi han về sức khỏe, cuộc sống,... họ mong muốn Linh Nhi sẽ nói chuyện nhiều hơn, từ đó tình cảm gia đình sẽ gắn chặt hơn. Tuy nhiên, Linh Nhi cực kỳ ít nói, thậm chí, hai người còn bị Linh Nhi nhắc nhở do vừa nói vừa ăn...
Hai người thực sự hết cách, tuy rằng được ăn cùng con bé là một điều hạnh phúc nhưng họ vẫn muốn bù đắp nhiều hơn cho Linh Nhi.
Linh Nhi ăn rất từ tốn, chậm rãi. Linh Nhi ăn cũng rất đẹp, từng chi tiết, cách cầm dĩa, cách cắt thịt,... từng cử chỉ Linh Nhi đều thể hiện một cách rất tinh tế. Điều này làm cho ba mẹ Linh Nhi rất kinh ngạc.
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, ba mẹ Linh Nhi cũng không còn cách nào cả. Họ đành chấp nhận bữa cơm trong sự yên lặng này,...
Trong lúc ăn, Linh Nhi đột nhiên dừng động tác lại. Điều này làm cho ba mẹ Linh Nhi chú ý. Đúng lúc này, Linh Nhi nói:
-Con có thể xin ba mẹ toàn quyền điều này buổi sự kiện sắp tới được không ạ?
Lời nói nghiêm túc của Linh Nhi khiến cho ba mẹ của Linh Nhi rất vui mừng. Hai người gật đầu lia lịa, nói:
-Được chứ con, tý nữa ba sẽ chuyển tên con sang để con điều hành sự kiện đó.
Linh Nhi lắc đầu, nói:
-Không ba, con muốn ẩn danh, bữa tiệc đó con muốn không ai biết được người đứng sau tổ chức là ai cả.
Ba Linh Nhi gật đầu, nói:
-Được con, con muốn gì ba cũng chiều...
Linh Nhi lễ phép cúi đầu một chút rồi nói:
-Con cảm ơn...
Ba mẹ của Linh Nhi chưa kịp vui mừng thì Linh Nhi nói:
-Con hiện tại có việc bận. Ba và mẹ cứ ăn trước. Cảm ơn ba mẹ...
Nói xong, Linh Nhi dứng dậy rời đi. Tuy Linh Nhi rời đi khiến hai người rất buồn, tuy nhiên Linh Nhi nói khá nhiều như vậy khiến cho ba mẹ Linh Nhi cực kỳ vui sướng...
Ở bên ngoài, Linh Nhi đang đi trong sảnh, cô đi một mình, tuy nhiên, vẻ mặt cô đang mỉm cười.
Không sai, cô đang mỉm cười. Khác hắn với vừa nãy, nếu vừa nãy cô là một cô gái băng sương thì hiện tại cô giống như một thiếu nữ đang tương tư ai đó. Tuy nhiên Linh Nhi dù như thế nào vẫn cho người xung quanh cảm giác run sợ. Cô lấy trong người một tấm ảnh, trong ảnh là một cậu con trai bị chụp lén. Đó chính là Lâm Thần.
Linh Nhi lấy bức ảnh ra, cô từ từ dùng bàn tay mềm mại của cô vuốt lên trên tấm ảnh đó. Ánh mắt cô tỏ vẻ mê ly, miệng mỉm cười khi cô nhìn vào tấm ảnh này.
Linh Nhi vừa vuốt tấm ảnh vừa thì thầm với bản thân:
-Anh có biết là em nhớ anh đến nhường nào không? Nhưng không sao, rất nhanh, rất nhanh thôi hai chúng ta sẽ lại ở bên nhau. Lúc đó anh sẽ hiểu nỗi nhớ của em dành cho anh lớn đến như thế nào. Em sẽ không bao giờ để anh thoát khỏi tay của em nữa.
Linh Nhi thì thầm nói xong, ánh mắt cô trở nên cực kỳ sắc bén, cô nhẹ nhàng cất lại tấm ảnh đó vào trong người. Sau đó, cô từ từ, từ từ đi ra ngoài, mang theo một uy áp vô hình mạnh hơn rất nhiều so với vừa nãy...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.