Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 372: Giải pháp đáng sợ
Lúc đó, khi cô nghe thấy câu này, trong lòng cô tưởng chừng cô gái trước mặt chỉ là một kẻ điên nói luyên tha luyên thuyên. Tuy nhiên, trước khi cô ấy rời đi, một câu vô cùng đáng sợ làm cho cô cảm giác như cả bầu trời sụp đổ.
Thấy cô gái này không chịu rời đi mà lại còn muốn kêu ông chủ ra gặp, điều này khiến cho hai người sắc mặt thay đổi.
Cô luôn luôn dành thời gian thay Lâm Thần chăm sóc những cây hoa, dọn dẹp rồi chăm lo cho Linh Nhi. Cô tin rằng, chỉ cần cô chủ tỉnh dậy thì sẽ rất xúc động khi được cậu chủ dành tặng một món quà to lớn như thế.
Bị lôi đi vô cớ, Lily trừng mắt nhìn thư ký của mình, giậm chân giận hờn nói:
Cuối cùng, sau bao nhiêu trắc trở, cố gắng không ngừng, cậu chủ cũng đã hiểu ra được tâm ý của cô chủ. Và chiếc nhẫn đó cũng chính là câu trả lời của cậu ấy.
“ Tôi có thể giúp cô một chuyện, chỉ cần là chuyện không vi phạm giới hạn cuối cùng của tôi,. Tuy nhiên, nếu như đồng ý lời của tôi giúp thì cô phải nghe lời của tôi."
Nói đến đây, không chỉ Lily, mà tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh. Dùng cách đó, chẳng phải là đang...
Lời vừa nói ra, Linh Nhi khi đó chỉ đứng lại một chút, mỉm cười một cách vô cùng đáng sợ:
Nói xong, dường như Lily rốt cuộc tìm ra một ý tưởng, hai hàm răng cô cắn chặt, bất lực nói:
Nói xong, cô còn định quay lại đối chất với cảnh vệ nhưng bị thư ký ngăn lại, cô ấy lắc đầu nói:
“ Tôi muốn tìm người, mau mau gọi ông chủ các anh ra gặp tôi.”
Nói xong, cô gái xoay người lại, vẻ mặt đầy lạnh lùng nhìn cô, nói một cách từ tốn:
Tư Hạ lúc này đang ngồi chăm sóc tận tình Linh Nhi, cô nhẹ nhàng dùng khăn lau má cho cô chủ một cách nhẹ nhàng. Nhìn cô chủ càng ngày càng hồi phục mà trong lòng cô không tự chủ vui sướng.
“ Cô... cô là ai?” Câu đầu tiên và cũng là câu khiến cho cô mất nhiều sức lực nhất.
“ Có chuyện gì?” Tư Hạ lạnh giọng nói.
Không biết trong điện thoại đang nói gì, thế nhưng sau khi nghe xong, Tư Hạ nhíu mày, suy tư một lúc rồi trả lời:
Dáng người nhỏ nhắn nhưng lại không hề làm cho cô ấy bớt đi phần đáng sợ, cô ấy ngồi đó, từ từ nhâm nhi tách trà của mình. Khi cô ấy chuyển ánh mắt sang bản thân, cô có cảm giác như mình đang bị ai đó bóp chặt cổ rồi nhấc lên trời vậy. Quá là kinh khủng.
Vì Lâm Thần m·ất t·ích, vô số người sợ hãi cố gắng đi tìm tung tích. Cả những gia tộc lớn đều để ý, chính vì thế mặc dù tin tức này được giữ bí mật nhưng cũng không thể nào qua mắt nổi những người trong giới gia tộc bí ẩn.
Là một người thân cận bên Linh Nhi, tất nhiên quyền lực của cô vô cùng cao. Thậm chí có thể nói là chỉ dưới cô chủ và cậu chủ mà thôi. Đó là lý do mà cô chưa bao giờ cho ai khác sắc mặt tốt cả.
“ Vậy...tại sao cô lại... lại nói vậy với tôi! Chẳng lẽ...tôi đắc tội gì với cô?”
Nói xong, cô nhanh chóng tắt máy, vẻ mặt đầy suy tư tự lẩm bẩm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Vậy...vậy chúng ta phải làm gì? Em...em không muốn nhìn thấy anh Lâm Thần c·h·ế·t!”
“ Cô đừng sợ, tôi đến đây chỉ để nói với cô một vài thứ mà thôi!”
Trong khi cô suy nghĩ, trong lòng xuất hiện tiếng động, điều này khiến cho cô không khỏi hốt hoảng chạy vào. Tuy nhiên, ngay khi vào, nước mắt của cô đã không thể không rơi khi chứng kiến cảnh tượng trên:
Lily khi này nhớ đến khung cảnh ấy. Cảm giác áp lực đến mức đáng sợ khi mà trước mặt cô đang là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến cho cô nghẹn thở, ánh mắt sắc bén như dao cùng với khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Trên bàn, một bó hoa hồng tươi đẹp cùng với một hộp nhẫn được đặt ngay ngắn kèm với một lá thư. Cô mặc dù không xem lá thư bên trong đó là gì nhưng cô chắc chắn đó chính là lời cầu hôn mà cậu chủ dành cho cô chủ.
“ Cô làm gì vậy? Anh ấy đang ở trong nhà giam, chúng ta nên cứu anh ấy.”
Ở một bên khác, sau khi gấp gáp bay đến đồn cảnh sát ở trên hòn đảo cách đất liền rất xa, cô khi này mới vội vã chạy thẳng vào khu nhưng bị ngăn cản.
Hai nam cảnh vệ bắt đầu trừng mắt nhìn Lily, vẻ mặt không thân thiện nhắc nhở:
“ Rốt cuộc, người mà làm cho Linh Nhi phải đích thân đến đây là ai?”
“ Vậy...chúng ta phải dùng cách đó sao?”
Hai người ăn mặc trang phục quân đội trông thấy Lily xinh đẹp, lại còn có rất nhiều người có danh tiếng đi đằng sau, vì vậy, hai người mới cung kính nói:
Chỉ một câu làm cho cô chấn động, cô không thể tin được là bản thân lại được Linh Nhi chú ý. Thế nhưng cô đến bây giờ vẫn không hiểu là tại sao có giao kèo này. Chính vì điều đó đã làm cho cô tò mò hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Thật kỳ lạ, mình đâu nhớ là có người nào quen biết rộng với các gia tộc như vậy nhỉ?”
Mặc dù vậy, cô gái đối diện vẫn thờ ơ, cô từ từ đặt tách trà xuống một cách ưu nhã, vẻ mặt nở một nụ cười quỷ dị khiến cho cô sởn cả da gà.
“ Tôi biết là cô đang nghĩ gì? Xin giới thiệu một chút, tôi tên Linh Nhi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Lily dần trở nên gấp gáp, ánh mắt cô thậm chí còn xuất hiện giọt lệ, hai tay cô run rẩy cầm lấy tay thư ký, lo lắng cùng sợ hãi khiến cho giọng nói cô trở nên vô cùng yếu ớt:
Một câu nói nhưng sát thương tinh thần rất lớn. Cô chỉ nhớ lúc đó, Linh Nhi nhìn cô như nhìn một xác c·h·ế·t vậy, ánh mắt khiến cho cô nghẹn thở.
“ Thưa vị tiểu thư, chúng tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo lời cô. Nếu tiểu thư có vấn đề gì cần giải đáp thì hãy nộp đơn lên trụ sở cảnh sát. Bọn họ sẽ giải đáp những yêu cầu của cô.”
Lily còn muốn tranh cãi thêm, tuy nhiên rất nhanh thư ký đã ngăn cản, vẻ mặt hòa hoãn nhìn hai cảnh vệ nói:
Nói xong, thư ký không chần chừ mà dẫn Lily rời đi. Lúc này, hai cảnh vệ mới quay trở lại sắc mặt âm lãnh, từ từ đứng yên gác cổng.
Tuy nhiên, Lily lại không hề quan tâm tới lời đó, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với hai người:
Cô có thể rất xinh đẹp, lại nhiều tiền thì thế nào, bọn họ đã cho cô ấy sắc mặt tốt, đó cũng là giới hạn cuối cùng. Bây giờ lại muốn được voi đòi tiên, đừng có mơ.
“ Cô chủ...cô tỉnh lại rồi sao?”
“ Cô rất nổi tiếng, mặc dù trong mắt tôi cô chả là cái thá gì cả. Thế nhưng như vậy cũng làm cho tôi có chút hứng thú. Như thế này đi, tôi sẽ cho cô một giao kèo.”
“ Xin lỗi đã làm phiền các vị, chúng tôi sẽ rời đi ngay!”
“ Cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đang đề phòng một người lại bị mê hoặc bởi một kẻ khác mà thôi!”
“ Tiểu thư, người quá xúc động rồi! Chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhà tù này được xây dựng dành cho các tên tù nhân nguy hiểm, vậy nên chắc chắn bọn họ sẽ không chịu nghe lời chúng ta đâu.”
Có lẽ, đây chính là duyên phận của hai người đi. Cậu chủ vì cô chủ cũng đã hi sinh rất nhiều, hiện tại cũng như vậy. Cô chủ vì cậu chủ mà cũng đã cố gắng điên cuồng. Thân là người cạnh bên cô chủ, cô chỉ mong cả hai người sẽ hạnh phúc.
Nói xong, cô gái đó đứng dậy, hai tay để ra đằng sau rồi bước đi một cách thư thái, ánh mắt hướng ra cửa sổ ngắm nhìn bầu trời. Dù vậy nhưng cảm giác áp lực cũng không hề tuôn giảm, trái lại càng làm cho không khí lạnh thêm. Cô ấy vừa đi vừa nói:
“ Cậu nói là rất nhiều gia tộc đang truy tìm thông tin của một nam sinh sao? Nếu đúng là như vậy thì mau tra xét cho tôi xem là ai? Nếu có bất kỳ thông tin gì thì mau báo cho tôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Vị tiểu thư, ở đây rất nguy hiểm, chúng tôi kính mong cô rời đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này, điện thoại cô rung nhẹ, Tư Hạ không ngần ngại từ từ đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại bắt máy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.