Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Hôm Qua Nữ Hài (2)
"Là đào chi yêu yêu, sáng rực kỳ hoa"
Những cơn gió lạnh cuốn theo tiếng vó ngựa lọc cọc vang vọng.
“Ta muốn đi đến Phương Nam Bách Việt Quốc, mẫu thân nói đào hoa ở nơi đó lớn gấp ba lần ở Đại Mạt”
Hắn trở tay đưa thìa cho Hoàng Mai: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ôi, không ngờ trong bụng ân công cũng có chút thơ từ mực nước"
“Nhất giới tán nhân, Lý Đạo Huyền”
Tiếng “rít” chói tai vang lên, trước mặt phong tuyết bị cưỡng ép tách ra một khoảng chân không.
“Sau này ngài gọi ta là Đào Hoa có được không? Đạm Đài Đào Hoa”
Lý Đạo Huyền tốt bụng sửa lại câu từ cho nàng:
Hoàng Mai trong cơn say vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng:
Bên ngoài, đứng hơn năm mươi con ngựa, người cưỡi phía trên vẻ mặt ai nấy cũng hiện ra tiếu dung, có vui mừng, có tham lam, có tràn ngập sát khí, có cẩn thận đề phòng.
“Phụ thân ta bị bạn thân chí cốt đâm lưng phản bội thời khắc mấu chốt mà thua trận, quân địch bắt hắn ra đầu đường, đập nát cả hai đầu gối mới có thể khiến chân hắn khụy xuống, trước mặt chúng ta chém đầu thị chúng”
Dẫn đầu là một thiếu niên tuấn tú, dung nhan như được thượng thiên chạm khắc, lụa là gấm vóc vàng son, hoàng bào vàng nhạt phiêu phiêu trong gió.
“Rất ngọt, đây có được gọi là hôn gián tiếp không?”
Lý Đạo Huyền ngón tay hơi nhấc, một bình hồ lô rượu bay ra từ góc nhà, rơi xuống trước mặt nàng:
“Ngươi quá ồn ào, nàng sẽ thức giấc”
“Nấc…”
“Nấc…Ta rất vui vẻ, chỉ cần mở mắt ra là cuộc sống tràn ngập hy vọng”
Liếc nhìn cái đầu của Ninh Trác trong tay, nụ cười gằn vĩnh viễn đọng lại trên khuôn mặt cứng đờ.
“Ngày đó người ta muốn g·i·ế·t là Tào Thượng Vân, nhưng hắn quá cẩn thận khiến ta không hề có cơ hội ra tay. Đến khi đêm đó, hắn ra lệnh cho ta đến Phiêu Hoa Thuyền phục vụ nghĩa phụ của hắn, Phó Bang Chủ Đại Lang Bang Triệu Hàn Phong”
Hoàng Mai nhìn thìa nhỏ, sắc mặt mang theo ý cười, cũng múc lên một ít nước canh nhắm mắt thưởng thức:
"Tiếng kêu thét đau đớn thảm thiết của hắn khiến tinh thần ta không hiểu sao trở nên hưng phấn lạ thường, cảm giác vui vẻ tràn ngập. Lúc đó, ta mới hiểu vì sao Tào Thượng Vân lại thích nghe ta kêu rên trong đau đớn. Ha ha ha..."
Dưới đầu lâu, đoạn xương cột sống màu đỏ sậm lẫn đen sẫm vẫn còn kết nối, treo lủng lẳng một cách ghê rợn, từng giọt máu đỏ tươi không ngừng dọc theo đoạn xương nhỏ xuống, nhuộm đỏ nền tuyết trắng.
Nàng nức nở nói:
“Chính ân công cũng cảm thấy rất, rất đau đi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn nữa, ta muốn đến Phù Tang Đảo, đến xem cái gì Phượng Hoàng, cái gì Cửu Đầu Xà, cái gì Âm Dương Đại Sư…”
Lý Đạo Huyền lẳng lặng nghe, sắc mặt không có gì biểu hiện nhưng ánh mắt ngày một âm trầm, hắn đưa tay vuốt nhẹ đầu tóc nàng:
“Rất biến thái a”
“Đúng vậy á, muội muội dễ thương là được mẫu thân sủng ái nhất, thế gian này quá dơ bẩn, nàng mang theo muội muội đến thiên đàng gặp phụ thân mà thôi”
Đứng lặng nhìn “Đào Hoa” một hồi lâu, ngoài cửa tiếng chân ngựa đã ngừng.
“Đầy rẫy tàng thi có thể chất thành từng cái ngọn núi nhỏ”
“Ân công, có ngươi bên cạnh thật tốt”
Lý Đạo Huyền kéo áo, muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng Hoàng Mai nắm rất chặt, giống như đã dùng ra tất cả khí lực.
Máu tươi nhuộm ướt sạch sẽ thanh bào, một vài giọt huyết hoa làm bẩn tuấn lãng dung mạo của Lý Đạo Huyền.
“Cái kia Tào Thượng Vân tên điên, lão nương đã từ lâu muốn một trâm đâm c·h·ế·t hắn, mỗi lần tìm ta phát tiết, hắn đều để hộ vệ một bên đứng xem tìm kích thích, tên điên đó rất thích nghe ta đau đớn la hét cầu xin tha thứ”
“Nàng chắc hẳn rất thương yêu muội muội của ngươi”
Tiếng nói của Hoàng Mai nhỏ dần, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Đau không?”
“Con Tàng Ngao to lớn đó bị thương, nó kêu thảm chạy ra bên ngoài”
“Bọn hắn không phải là người”
Màn đêm buông xuống, căn nhà gỗ trên đồi tuyết tràn ngập mùi thơm.
“Thôi được, chỉ một ít, uống xong ngươi phải ngoan ngoãn vào phòng ngủ”
Nhất phẩm võ phu nếu không cố tình dùng nội lực xua tan hơi rượu thì vẫn có thể say như thường, suy cho cùng Lý Đạo Huyền năm nay cũng chỉ mới có mười tám tuổi, tửu lượng không hề cao.
“Có cái tên gọi Khương Điền, ta cả đời này cũng không quên được gương mặt dữ tợn như dã thú của hắn, không quên được hắn nâng cao nhuốm máu đồ đao, không quên được ánh mắt tham lam của hắn khi nhìn một nhà thê mẫu chúng ta”
Lý Huyền Minh tùy tiện ném một ít nguyên liệu nào nồi nước đang sôi ùng ục, rồi múc lên nếm thử một chút.
"Hắn nói rằng muốn xem một nữ nhân trong lồng ngực thật sự trông như thế nào, rồi liền dùng tiểu đao rạch ngực trái của ta xuống"
Hoàng Mai khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy dụ hoặc nhìn hắn:
“Hỗn xược! Dám bất kính với thiếu chủ, ngươi muốn c·h·ế·t phải không?”
Lý Đạo Huyền sắc mặt hồng hồng, ánh mắt mang theo lờ đờ men say.
Hoàng Mai chu cái miệng nhỏ, bất mãn đáp:
“Sáu năm trước, Mạt Quốc còn chưa bị Đại Nguyên công chiếm, ta cũng là quận chúa đó”
Lý Đạo Huyền đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên khóe mắt của Hoàng Mai, sau đó ôm nàng vào lòng.
Theo đó là một giọng nói lạnh lẽo giống như kề sát gần bên tai hắn:
“Ta từng van xin, ta từng cầu khẩn bọn hắn tha cho ta, nhiều đến nỗi c·h·ế·t lặng”
“Ta cùng Tuyết Liên tỷ tỷ đều không bằng nàng, nếu không mẫu thân cũng đã mang theo ta cùng đi rồi”
Ánh mắt y hờ hững nhìn về Lý Đạo Huyền, khí tràng cao cao tại thượng, tựa như tiên thần nhìn sâu kiến ti tiện đang bò dưới chân.
“Triệu Hàn Phong thân hình mập mập di chuyển khó khăn, chỉ có thể khàn cả cổ uy h·i·ế·p ta, lớn tiếng gọi hộ vệ”
“Tào Thượng Vân”
"Hắn cũng chính là kẻ đầu tiên dùng ta để luyện tập khắc chữ lên lưng"
“Đào Hoa quận chúa, nghe rất hay phải không?”
“Nấc…”
Lý Đạo Huyền khép lại cửa phòng, cầm lấy đèn lồng trên bàn, hư không nhóm lửa.
“Triệu Hàn Phong lớn tiếng thúc giục ta, hắn nói rất tò mò hứng thú muốn xem một màn nhân thú giao hợp là như thế nào?”
Đối mặt với ánh mắt xám trắng tro tàn như của người c·h·ế·t nhìn chằm chằm, Tào Thượng Vân có chút không hiểu trong lòng sinh ra cảm giác bất an.
Hoàng Mai cười rạng rỡ: “Tới, ta muốn xem tửu lượng của ân công đến đâu”
“Ân công không muốn sao? Người ta sẽ không phản kháng nha~”
“Bọn hắn áp ta dưới thân, thỏa tích phóng túng thú tính d·ụ·c vọng, không ngừng hành hạ thể xác ta, không ngừng dùng những lời lẽ thô tục khi nhục ta, khi nhục mẫu thân ta, khi nhục muội muội ta, chửi bới phụ thân ta”
Hắn tiến tới gần Lý Đạo Huyền, dừng lại cách khoảng trăm mét rồi chắp tay lớn tiếng nói:
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi mạnh.
"Cảm giác g·i·ế·t cầm thú ấy, giờ nghĩ lại cũng làm ta cực kỳ sung sướng trong lòng"
“Nấc…”
Trong đám người, một đại hán mặc áo gai, gương mặt đầy sẹo, nhảy xuống ngựa.
Ninh Trác cười gằn, nhấc lên đồ đao trong tay.
“Những năm này, ta không biết bản thân thế nào mà vẫn có thể vượt qua”
Hắn cầm lên chén lớn, giành lại thìa nhỏ, múc một bát canh đưa cho nàng.
Lý Đạo Huyền ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu mà cả đời hắn chưa từng dành cho ai.
Hắn chậm rãi đứng đậy, chăm chú giống như sợ đánh thức tiểu hài tử, đưa nàng vào phòng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
“Chào thiếu hiệp, tại hạ Ninh Trác, đám người chúng ta muốn nhờ tá túc một đêm, được chứ?”
“Ân công, uống với ta một chút được không? Những ngày này có ngươi bên cạnh làm ta rất vui vẻ”
“Thật tàn nhẫn a”
Lý Đạo Huyền nhẹ giọng:
Tiếng gió rít qua đi, phong tuyết lại rơi.
Thứ này, bị Lý Đạo Huyền trong một khoảnh khắc vừa rồi sinh sinh dùng lực đạo mạnh mẽ kéo xuống.
Lý Đạo Huyền ôm nàng trấn an:
Lý Đạo Huyền tập trung uống canh, lười đôi co với nàng.
Khói bếp bốc lên cao, ánh lửa mang theo nhiệt độ ấm áp xua tan đi phần nào cái lạnh bên trong nhà gỗ.
Chương 30: Hôm Qua Nữ Hài (2)
“Cuối cùng ta gặp được ngài…ân công”
Quý khí thiếu niên cũng không nổi giận, cười tủm tỉm đưa tay ngăn lại âm nhu nam tử bên cạnh, rồi chắp tay hướng về Lý Đạo Huyền, rất có lễ phép trả lời:
Lý Đạo Huyền: “Ngươi vui vẻ là được”
Hắn có chút bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, Lý Đạo Huyền không khỏi hơi mềm lòng.
Ánh mắt Lý Đạo Huyền trong đêm giống như đầm sâu, màng mắt phủ lên một tầng nhàn nhạt xám trắng, trông thấy rõ từng khuôn mặt trêu tức đang nhìn chằm chằm hắn.
“Ngày đó thành Càng Dương bị Nguyên Quốc đại quân công phá”
“Ta từng châm từng châm đâm vào đầu, vào hốc mắt, vào ngực, vào bụng, vào hạ bộ của hắn”
“Ha ha, bọn hắn vì mạng sống, vì không mất đi vinh hoa phú quý mà quy hàng Đại Nguyên, trở thành con c·h·ó săn ngoan ngoãn vẫy đuôi trước chủ tử, sẵn sàng cắn ngược lại đã từng thân bằng hảo hữu”
“Không biết bằng cách nào mà ta có thể sống sót bò được lên bờ trong cái Hàn Đàm lạnh thấu xương đó. Những ngày tiếp theo, ta khắp nơi chạy trốn truy binh, luôn đề phòng thợ săn tiền thưởng, gặp gì thì ăn đó, nhai tuyết để đỡ khát…”
“Rất nhiều, rất nhiều người c·h·ế·t”
"Câu thơ kia từ nói thế nào? Sáng rực Đào Hoa, yêu yêu kỳ hoa"
Năm nay nàng vừa mười sáu tuổi, trong cái địa ngục trần gian này nàng đã giãy dụa suốt bốn năm mà chưa từng từ bỏ hy vọng.
“Ngươi uống ít thôi, ta không muốn đêm nay lại có con mèo nhỏ lén trèo lên giường ta nằm”
Lý Đạo Huyền không trả lời hắn, chỉ hơi mỉm cười hỏi ngược lại:
Thân hình cao lớn của Ninh Trác giống như một mũi tên xé gió, mang theo cuồng bạo chấn khí lưỡi đao lướt qua Lý Đạo Huyền.
“Trong đó có thúc thúc bá bá mà ta từng kính trọng, có lão sư từng dạy ta viết chữ, có thuộc hạ từng trung thành đi theo hộ vệ chúng ta”
Lý Đạo Huyền vẫn chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Mai nhòe nước mắt.
Máu tươi tung tóe bắn lên cao, huyết dịch ấm nóng tươi mới làm dịu đi phần nào đầy trời rét lạnh.
“Nấc…”
Lý Đạo Huyền không khỏi liếc mắt nhìn nàng, không nói lời nào, kiên nhẫn bồi tiếp.
Trong bóng tối, ánh đao chói lóa trong khoảnh khắc lấn át ánh sáng của đèn lồng.
“Đúng, ta còn một người tỷ tỷ gọi Đạm Đài Tuyết Liên không bị bắt, năm đó khi Đại Nguyên bất ngờ công phá thành trì thì nàng đang đi Đại Lương du ngoạn cùng Thất Hoàng Tử, bọn họ có lẽ thoát được một kiếp đi, không biết bây giờ nàng ra sao, có sống tốt không?”
“Không được một tuần, mẫu thân và muội muội của ta được phát hiện c·h·ế·t trong hoa phòng, ta nghe được các tỷ muội trong Vạn Hoa Lâu truyền tai nhau, là mẫu thân tự tay độc c·h·ế·t muội muội rồi uống thuốc độc tự sát”
“Cái tên đó quá mẹ nó béo, ta nghe đồn hắn không biết võ công nhưng mưu lược cực kỳ lợi hại. Ha ha, không có võ công thì quả là một cơ hội tốt. Ta c·h·ế·t, ít nhất cũng phải kéo theo một tên trong số bọn chúng”
“Thử xem có hợp khẩu vị của ngươi không?”
"Triệu Hàn Phong mắng ta bẩn, là loại đàn bà ti tiện ai cũng có thể lên giường nên không xứng đáng hầu hạ cao quý hắn. Thay vào đó, hắn ra lệnh cho ta phục vụ nhi tử của hắn”
Từng hạt từng hạt tuyết trắng mềm mại phiêu linh lần lượt chen chúc nhau phủ lên nền áo gai cũ.
“Cả phủ chúng ta, nam đinh bị chém đầu xử tử, nữ thì bị bán làm ti tiện nhất nô lệ, có chút tư sắc thì bị quân địch hãm h·i·ế·p thi bạo tại chỗ, nếu may mắn còn sống thì được vận chuyển đến các kỹ viện cao cấp phục vụ cho Đại Nguyên quyền quý cùng bọn phản Mạt Quốc quy hàng khi đó”
Dẫn đầu quý khí thiếu niên nhàn nhạt nhìn cái đầu nằm trên mặt tuyết, cũng không sợ hãi, tiếc thương hay phẫn nộ, tựa như chỉ đang nhìn một con c·h·ó hay con mèo c·h·ế·t thảm đầu đường.
“Bình An Thành Đại Lang Bang thiếu chủ, bọn tỷ muội ai cũng rất sợ hãi hắn”
"Lúc đó, dù vô cùng sợ hãi nhưng không hiểu sao ta lại tỉnh táo lạ thường. Ta giả vờ lấy xuống thiết trâm để xõa tóc, sau đó đâm một nhát thật mạnh"
“Ta chỉ muốn sống tiếp, chỉ muốn cuộc sống bình thường?”
Hoàng Mai cười ngu ngơ, dáng vẻ rất ngốc manh đáp lời:
“Giang hồ có quy củ, trước hết báo ra danh tính của ngươi”
Trong tiếng say xỉn la hét vui vẻ của nàng, Lý Đạo Huyền một ngụm, nàng một ngụm, không được bao lâu, thức ăn đã chẳng còn, hồ lô cũng cạn đáy.
Một lúc sau, nồi canh đã chạm đáy, Lý Đạo Huyền chuẩn bị đứng lên dọn dẹp hiện trường bừa bộn thì bị Hoàng Mai kéo lại, làn da nàng đỏ bừng, hai mắt mê ly u oán xem hắn, rõ là đã thật uống say.
“Ân công có rượu không? Loại rượu lần trước uống rất ấm người” Hoàng Mai hỏi.
“Đúng là ta đường đột. Tại hạ…Tào Thượng Vân”
Ngay cả khi ngủ, hàng mi của nàng vẫn nhíu chặt tựa như đang mơ thấy ác mộng, nhớ về những ký ức không tốt.
“Đó là một con Tàng Ngao rất lớn, cả cuộc đời của ta chưa bao giờ thấy con c·h·ó nào lớn như vậy"
“Ninh di chính là bị hắn cưỡng bức đến c·h·ế·t”
“Ngực trái của ngươi, còn có những vết khắc trên da…là ai làm?”
“Ân công, ngài biết Đại Lang Bang sao? Chính là ban phái lớn nhất trong thành, bang chủ Tào Đại Lang là c·h·ó săn trung thành nhất của Đại Nguyên Uy Vũ Hầu”
Nghe được câu hỏi, Hoàng Mai toàn thân không khống chế bắt đầu run rẩy:
“Nàng xinh đẹp, tài hoa, lạnh lùng, cao quý, ôn nhu…lại c·h·ế·t thảm trước mắt ta, ta rất sợ hãi, nhiều đêm vẫn mơ thấy cảnh này, cảnh nàng bị hành hạ thảm thiết vẫn không hề gào khóc van xin, cảnh nàng mở to hai mắt trừng trừng đến lúc c·h·ế·t vẫn lo lắng nhìn ta”
Hắn mỉm cười nói: “Mười chín cái xác không đầu chôn vùi trong tuyết, bọn thợ săn tiền thưởng đó thực lực cao nhất đạt tới tứ phẩm nhân thể cực hạn võ phu, vẫn bỏ mạng dưới kiếm của các hạ. Các hạ một cái tam phẩm siêu phàm võ tông, đưa mắt khắp Đại Mạt chắc hẳn cũng không phải vô danh hạng người”
“Ta thật sự không muốn c·h·ế·t. Thế giới này rất không hảo hữu với ta, nhưng còn nhiều nơi mà ta vẫn chưa được đi, còn nhiều điều mà ta chưa được trải nghiệm. Ta thật sự, thật sự muốn sống, thật sự muốn vĩnh viễn bên cạnh ân công ngài”
Hắn lạnh lùng quăng nó về hướng đám người.
“Nói cho ân công nghe một bí mật, ta thật ra cũng không gọi Hoàng Mai”
“Được biết một nhà mẫu nữ chúng ta bị đưa vào Vạn Hoa Lâu, ngày xưa thân tín, huynh đệ của phụ thân tìm đến, không phải để giúp đỡ, mà là muốn thử tư vị của cao quý Vương Hầu phu nhân cùng nhi nữ của ‘hảo huynh đệ’ năm xưa”
"Không cần vô nghĩa thăm dò. Nếu các ngươi đang tìm nàng, trước qua ải của ta đã"
“Oa…” Hoàng Mai đầu tựa vào vai Huyền Minh, ngốc nghếch nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Danh tự này là mẫu thân đặt cho ta, ta cũng giống nàng, rất thích đào hoa nở khi mùa xuân về”
“Ta cực ghét cái tên này vì đây chính là danh tự mà tú bà đổi cho ta khi vào Vạn Hoa Lâu” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ninh di múa rất đẹp, nàng là người dạy múa cho ta, từng là đệ nhất mỹ nhân của thành Càng Dương năm đó, không biết có bao nhiêu thế gia công tử tài tuấn theo đuổi nàng”
Bên cạnh quý khí thiếu niên, một âm nhu nam tử vung quạt xếp, tức giận chỉ hướng Lý Đạo Huyền mắng:
“Sau khi tỉnh táo trở lại, ta đột nhiên không lại muốn c·h·ế·t, hộ vệ đã đẩy cửa xông vào, ta liều mình từ Hoa Thuyền nhảy xuống sông lớn giữa mùa đông rét lạnh” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh sáng từ đèn lồng phát ra, theo bước chân của hắn giống như đom đóm trong đêm tối, vừa đủ chiếu sáng cảnh vật ngoài sân.
Lý Đạo Huyền mí mắt nâng lên, có chút xem kỹ hắn.
Phía sau Lý Đạo Huyền, thi thể không đầu của Ninh Trác vẫn duy trì tư thế trảm đao.
“Sau đó còn không tha cho thể xác của nàng, chơi đến chán chê, hắn ban thưởng thi thể của nàng cho bên dưới trướng thuộc hạ tùy ý đùa bỡn thi bạo”
“Ta muốn đi thuyền phiêu lưu qua Vân Mộng Hải, tận mắt nhìn xem thải sắc dị tượng trên bầu trời”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.