Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Khởi Hành
“C·hết không lâu, xem y phục là người của Thanh Thành Phái”
Bên ngoài mây đen che đỉnh, cả một vùng trời âm u tối tâm, sâu xa trong rầm rậm có tiếng thú dữ gào to, ven đường vài cái xác chưa phân hủy lộ ra từ lớp núi tuyết dần tan chảy.
Lâm Nhược Vũ vẻ mặt biểu hiện ghét bỏ:
Không hiểu lúc này bỗng nhiên tay cầm họa bút rung lên một cái, một giọt mực nhỏ xuống làm phá hỏng kiệt tác chưa hoàn thành.
“Là Chánh Anh đạo trưởng làm, ta chỉ có chút tinh thông Sư Tử Hống, giả giọng là không thành vấn đề”
Đại Nguyên, Trường Ca đế đô
“Càng không thể kịp tiến vào Tư Nam Thành”
Lâm Nhược Vũ vén lên màn kiệu nhìn sắc trời nói:
Một chưởng cùng nấm đấm v·a c·hạm triệt tiêu nhau, trên khuôn mặt hai người đều lộ ra nụ cười.
“Bọn hắn cũng không phải bị người cố ý tìm đến cửa trả thù”
“Đợi ta thần công đại thành, trước hết chôn ngươi cùng Huyền Minh ca ca”
Hoàng Bân một tay tiếp nhận, đột nhiên nội lực bạo khởi, cánh tay tựa như mũi đao chọc tới.
Trong xe, Huyền Minh dùng hồn lực chuyển hóa thành thần thức quét qua phạm vi trăm mét xung quanh, quan sát một hồi, giọng nói từ trong kiệu truyền ra:
Huyền Minh lắc đầu:
Nam hài tựa như con nai bị thợ săn phát hiện liền kinh hãi, rút về một bên, giọng nói cũng biến âm thành nữ tính.
Vừa tờ mờ sáng, một chiếc kiệu gỗ đơn sơ hoà vào đội lái thương của bách tính mà rời khỏi kinh thành Đại Hàn.
“Ưm” dưới bàn Cơ Huyên Nhi lên tiếng đồng ý.
Thiên Chiếu Đế vuốt ve khuôn mặt vưu vật tuyệt mỹ của nàng, trong lòng động tình, từ từ ấn xuống bên dưới bàn:
Thiếu nữ khuôn mặt như vẽ, làn da trắng tuyết, thân khoác bạch y lụa mỏng, khí chất mờ mịt, mộng ảo mê ly, tâm mi có một đạo kim ngân tựa như tiên nữ lạc phàm trần.
Trên long tọa rộng lớn có hai thân ảnh đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi dính sát vào nhau.
“Xe ngựa dường như đi sai đường”
Chúc Anh mỉm cười đưa tay trả lại hồ lô.
“Đều là một đao phong hầu, kẻ này không dưới lục phẩm”
“Bốn canh giờ nữa chúng ta sẽ đến gần Tư Nam Thành, giáp giới Giang Yên sông lớn, các ngươi nên ngủ cho đủ giấc để đề cao tinh thần cảnh giác, nơi gần vùng biên giới này không bao giờ yên bình”
Trên khuôn mặt phong trần chán nản của hắn hiện lên một rặng mây đỏ của men say.
Huyền Minh không nhịn được cười, dùng tay quệt vào má hắn.
Lực đạo tựa như thường thường không có gì lạ, nhưng dưới nội lực thâm hậu gia trì, hồ lô tựa như một mũi tên bắn về hướng rừng sâu.
Tiếng bánh xe ngựa lăn trên nền tuyết vang lên.
“Dường như “thứ đó” trong hoàng lăng vừa có chút dị động”
Chúc Anh khuôn mặt từ bi cười một tiếng:
“Không gấp, đoạn đường này ta quen thuộc, ta nhớ phía trước không xa có một tòa miếu hoang”
Nguyên Chiếu Đế nhìn nàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con ngựa đen loay hoay dường như đói bụng, cúi đầu đi lung tung tìm cỏ.
“Nếu không ta hát cho các ngươi nghe một bài, đảm bảo cực kỳ dễ ngủ”
“Ta cần nhắc nhở hắn sao?”
"Ngươi quyên cho các cô nương nghèo khổ trong Xuân Hương Lâu thì có”.
Chúc Anh đạo trưởng việc nhẹ quen tay liên tục đảo qua cái này đến cái khác t·hi t·hể, dùng nhánh cây chọt một cái vào ngực liền biết có bạc hay không. Nhánh cây hướng lên, một túi tiền từ t·hi t·hể bay lên, tay hắn vươn ra chính xác chụp lấy, mặt không đổi sắc cất vào ống tay áo.
Một lúc lâu sau, hắn cảm nhận được một tia khí tức linh hồn quen thuộc, hai mắt mở ra.
Ngoài xe ngựa, Chúc Anh đạo sĩ nghiêm túc lên tiếng:
“Đã lâu rồi chưa được tiêu dao tự tại như vậy”
“Là c·ướp tiêu”
Cơ Huyên Nhi thu lại vẻ vui đùa, không xác định nói:
Nghe lời này, đám người không hẹn mà tiếp tục tiến về trước một đoạn, quả nhiên thấy một đội xe từ dưới tuyết hơi lộ ra.
“Làn da của điện hạ thật tốt, kinh thành các quận chúa xinh đẹp cũng phải ghen tị”
Trong xe, nam hài đẩy tiểu miêu sang một bên, chen vào ngồi giữa, khiến nó bất mãng liên tục kêu to.
“Ngươi là ai? dám chen chỗ ngồi của bổn thiếu gia”
“Mỹ Nhân Sầu hảo kình”
Lâm Nhược Vũ lắc đầu:
Nàng ánh mắt cảnh cáo nhìn Huyền Minh:
“Sư tỷ, vừa rồi ngươi không cảm nhận được gì sao?”
Nam hài khuôn mặt có chút đỏ lên:
“Mới ngày đầu khởi hành đã xui xẻo như vậy”
“Thứ này không đơn giản, hoàng lăng e rằng chống không được bao lâu” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Uy, lão Chúc, đừng mãi mò thi, chút bạc đó cũng không mua nổi Mỹ Nhân Sầu, mau lên đường”
Ực, ực, ực…. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người c·hết như đèn diệt, còn quan tâm đến hình thức làm gì, ta lấy tiền của bọn hắn chính là đang giúp bọn hắn tích lũy âm đức, kiếp sau đầu thai vào nhà đại phú đại quý, tiền này ta sẽ quyên cho bách tính nghèo khổ”
Huyền Minh hứng thú quan sát nam hài. Làn da rám nắng, khuôn mặt bình thường, áo tơi rẻ tiền, chỉ có một đôi mắt lung linh tinh nghịch làm nổi bật thần thái của hắn.
Lúc này, Đồ Phong đã mở ra hai mắt kết thúc nhập định, nhàn nhạt nói:
Huyền Minh giả bộ ngẫm nghĩ, hỏi:
“Ngồi trên yên ngựa chính là đã nhập giang hồ, thật tốt học tập kinh nghiệm sống”
Hoàng Bân nhìn sắc trời ngày một đen, trong lòng có chút gấp gáp:
“Xa như vậy cũng bị các ngươi phát hiện, nhà họ Sở có bí truyền luyện mắt thần công sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bệ hạ, người làm sao vậy?”
Nam hài mắt ngọc tỏa sáng, cực kỳ tự nhiên chui vào trong buồng xe phía sau.
Đùng!
Lâm Nhược Vũ lập tức sắc mặt khó coi, nàng mới phát hiện ra “huynh đệ chí cốt” cũng có một mặt lảy nhảy đáng ghét giống như phụ thân nàng.
Nghe được lời này, Lâm Nhược Vũ tức giận hừ lạnh.
Nói xong hắn liền thở dài, tựa như lão nho ghét bỏ học sinh ngu dốt:
Đồ Phong một bên nhắm mắt tu luyện không trả lời.
Uy nga cung điện hoàng kim chiếu rọi, vàng son vải vóc bay phấp phới trong gió nhẹ.
“Quả nhân chính là đương triều hoàng tử, tiểu dân to gan, còn không mau quỳ xuống”
“Ngươi biết hát Thập Bát Mô sao?”
Một trung niên đạo sĩ thân hình gầy gò, tay cầm phất trần, lưng đeo kiếm sắt, dẫn theo một nam hài từ xa đi tới.
“Người c·hết lớn nhất, ngươi lung tung mò soạn bọn hắn như vậy không sợ đêm nay có quỷ tìm tới trả thù”
Ba canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trong một khu rừng tuyết, kiệu phu đã ngủ say từ lâu.
“Liên quan gì đến ta?”.
Huyền Minh lúc này đã tiến vào trạng thái nhập định tu luyện hồn lực, mặc kệ ngoại giới.
“Ngươi nói bậy, nào có lời lẽ như thế khen nam hài”
Bên ngoài kiệu phu tỉnh giấc chép miệng, quăng ra hồ lô rượu trong tay.
“Còn vừa định rủ hai ca ca chơi cờ đây, thật nhàm chán”
Nam hài khuôn mặt nghiêm nghị quát:
“Chậc chậc, loại rượu này rất mắc tiền đấy. Hoàng đại hiệp nỡ đem ra mời khách”
“Không cần làm phiền sư phụ, lão nhân gia dạo gần đây đang tập trung cho chiêu sinh đại điển. Ta sẽ sai người báo tin xin giúp đỡ từ tiểu sư thúc”
____________________
Trong buồng kiệu, Huyền Minh cảm nhận có gì đó không đúng, vẻ mặt quái dị nói:
“Thế giới của trí giả, kẻ vũ phu không hiểu được”
Hắc y kiệu phu tuỳ tiện ngồi gác chân lên bục gỗ, một tay cầm cương ngựa, tay kia nâng hồ lô rượu không ngừng uống.
Xe ngựa đi chậm lại, Chúc Anh đạo trưởng tung người nhảy xuống xe, tiện tay bẻ một nhánh cây, lật lên vài cái xác c·hết:
“Lên xe đi, sắc trời đã không còn sớm” Hoàng Bân thúc giục nói.
Lâm Nhược Vũ mặt nháy mắt sạm xuống:
Thiếu niên thân mặc lộng lẫy hắc kim long bào, khuôn mặt thường thường nhưng đầy uy nghiêm tà khí, một dạng mỉm cười đùa cùng giai nhân bên cạnh, một tay còn lại cầm họa bút vẽ dáng hình nàng.
“Điện hạ rộng lượng bỏ qua, ta chỉ là có chút tò mò, tuyệt đối không có ý đồ xấu”
Lâm Nhược Vũ ôm vào Tiểu Hắc, vuốt ve bộ lông màu trắng mượt mà của nó, nàng có chút uể oải đầu dựa vào vách kiệu nói:
Chúc Anh đạo trưởng một bên nói một bên tăng nhanh tốc độ soát thi.
Hoàng Bân khó khăn lắm mới chống người ngồi dậy được, hai mắt lờ đờ đánh giá đạo sĩ:
Nội tâm nàng hiện tại đang giãy dụa tự hỏi có nên hay không đè hắn xuống đất ma sát một trận.
“Ngươi còn biết dịch dung thuật”
___________________
“Phía trước hơn trăm bước trong lớp tuyết chôn một đội xe. Thanh Thành Phái cũng chỉ là được người dùng tiền tài thuê đến áp tiêu, không may gặp phải cao thủ nên bị g·iết”
Lọc cọc, lọc cọc, lọc cọc….
“Làm sao ngươi biết?”
Huyền Minh lông mày kéo lên, bất mãn nói:
Huyền Minh chật chật một tiếng, bày ra vẻ mặt vô sỉ:
Hoàng Bân bất mãn hừ nhẹ:
Đạo sĩ dường như đã đoán trước được tình huống này, phất trần lượn một vòng, xiết chặt lấy cánh tay rắn chắc, sau đó một chưởng đập ra.
“Ta sẽ lập tức truyền tin thông báo với sư phụ lão nhân gia” Cơ Huyên Nhi nói.
Lâm Nhược Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn hắn:
Lâm Nhược Vũ mặt nhỏ kinh dị nhìn Huyền Minh:
“Hôm hay có lẽ không thể ngắm được hoàng hôn”
Đồ Phong một bên đã không nhìn nổi, đành mở lời:
“Chúc Anh lỗ mũi trâu, gần đây võ công tinh tiến không ít, da mặt cũng dày hơn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúc Anh một chân đạp đất liền nhảy đến bên cạnh ngồi kế Hoàng Bân.
Huyền Minh ra dáng áy náy giơ hai tay đầu hàng, cười nói:
Nguyên Chiêu Đế cau mày lại, giọng nói có chút trầm trọng:
Hoàng Bân trên xe híp mắt nhìn tới, trong miệng chậc một tiếng:
“Meo” Tiểu Hắc lười biếng trở mình tiếp tục ngủ.
“Ngươi làm càng?”
“Ta chính là bát phẩm võ phu, Còn dám làm bừa tiểu muội sẽ đánh ca ca gãy tay”
“Meo” Tiểu Hắc chen vào lên tiếng xác nhận.
“Thủ pháp khá giống Ly Hình Đao của Thất Khiếu Sơn”
“Vô lượng thiên tôn, công đức vô lượng, bần đạo cũng rất khổ tâm”
“Thiên tượng này, khả năng cao là mưa đá”
Chương 19: Khởi Hành
“Cái này không phải rất đơn giản sao? có gì phải ngạc nhiên, chỉ cần ngươi tỉ mỉ phân tích, tập trung quan sát là sẽ phát hiện ra ngay”
Hắn cầm hồ lô rượu, liên tục uống vài ngụm, tựa như không uống hết liền không chiếm được tiện nghi.
Hoàng Bân có chút thú vị, hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.