Ta Chém Gió Thành Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Điều Kiện
" Ra vậy " Bạch Võ Nam hiểu ra. Có lẽ giống cây này từ bên ngoài Nạp Lan Đế Quốc tới.
" Dù thần hồn câu diệt ta cũng không cho phép ngươi nhục mạ tông chủ " Đinh Bá Đạo dáng vẻ lợn c·hết không sợ bóng nước sôi. Âm thầm vận lên linh lực.
" Đây là ...." Ánh mắt Bạch Võ Nam dừng lại khi nhìn đến một thân cây bé nhỏ.
Thu hồi tâm tình, Bạch Võ Nam quay lại, dự định chút nữa xin Ân Hoàng vài nhánh dễ cây.
" Phải, Chính là Cây Dâu cùng Câu Kỷ Tử " Bạch Võ Nam gật đầu.
Thảo nào hắn tìm khắp cả một ngày ở Phần Viêm Sơn không thấy. Trong khi kiếp trước lại mọc đầy đường.
Để xác định lại, tránh nhìn nhầm. Bạch Võ Nam tiến lại kiểm tra.
" Là nhi tử ta trước kia đem về trồng, cũng không biết tên gì. Hôm nay cũng nhờ tiểu hữu mới có thể biết đến "
" Được rồi, điều kiện gì nói "
" Tiểu hữu có chuyện gì sao ? "
Bạch Võ Nam thở dài một hơi, bưng lên chén trà nhấp một ngụm, bằng chất giọng từ tốn nói ra.
" Ngươi có thể cưới Ân Tố, làm hiền tế của lão phu. Đến lúc đó chẳng phải 2 bụi cây đó cũng là của ngươi "
Lần trước ở Đinh gia đại hội, Bạch Nam Nam đã gây cho Đinh Bá Đạo ấn tượng sâu sắc. Hắn không thể nào quên hình ảnh đó. Một tông chủ bá đạo, uy nghi bề nghễ chúng sinh
" Thật không có cách ? " Bạch Võ Nam không từ bỏ hi vọng. Bây giờ bỏ lỡ không biết muốn kiếm lại đến ngày tháng năm nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Bạch Võ Nam không trả lời, khuôn mặt ngày càng lạnh, Ân Hoàng lại vội nói.
" Hóa ra tên bọn nó là Cây Dâu và Câu Kỷ Tử " Ân Hoàng ánh mắt sáng lên.
Nghe vậy Bạch Võ Nam ánh mắt sáng lên, vội hỏi " Cách gì ..? "
" Thật...thật ra có 1 điều kiện nho nhỏ " Ân Hoàng dè dặt, vừa nói vừa nhìn sắc mặt đối phương.
" Vậy chuyện này......" Bạch Võ Nam ánh mắt đầy chờ mong.
Bạch Võ Nam lần này chấp nhận tổn thất nốt nhất trọng tu vi trở về làm người bình thường.
" Tiểu hữu, mau ngồi xuống..
" Ngươi không biết ? " Lần này đến lân Bạch Võ Nam nghi ngờ.
" Lão Ân. Thật không dám giấu. Lần này lên núi chủ yếu ta muốn tìm mấy vị linh dược nhưng không có.
Tiểu hữu muốn 2 bụi thảo dược, ta sẽ báo Ân Tố dâng lên tận nơi "
Hay thôi bẻ cổ lão già này cha đi cho nhanh. Tránh đêm dài lắm mộng.
Trang viên nhà Ân Hoàng khá mát mẻ. Lại trồng nhiêu hoa cỏ nên không khí khá trong lành.
Bạch Võ Nam quay lại, Ân Hoàng mới lên tiếng hỏi.
Trong lòng Bạch Võ Nam như nở hoa. Đi mòn gót giày không thấy, không ngờ lại bắt gặp tại nhà Ân Hoàng.
Đinh Bá nét mặt vui mừng " Đây là tông chủ muốn ra tay rồi "
" Câu Kỷ Tử ...." Bạc Võ Nam lại phát hiện.
" Thật không biết..." Ân Hoàng thẳng thắn thừa nhận rồi nói tiếp
Chương 92: Điều Kiện
" Muốn c·hết....." chưa đợi Bạch Võ Nam phản ứng. Ngồi bên cạnh không lên tiếng nãy giờ Đinh Bá Đạo gầm lên, sau đó đập bàn đứng dậy. Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Ân Hoàng.
Cuộc đời Bạch Võ Nam ghét nhất bị kẻ khác uy h·iếp. Thà không có lực phản kháng thôi thì nhẫn nhục cho qua chuyện.
Trước mặt hắn, một thân cây cao chừng hơn 1 mét, cành nhỏ, lá hình bầu d·ụ·c có răng cưa.
" Thật không có điều kiện gì ? " Bạch Võ Nam ánh mắt nghi ngờ hỏi lại.
Ban nãy lại may mắn thấy 2 bụi trong vườn nhà lão. Không biết có thể nhượng lại cho ta.
Đinh Bá Đạo cũng đứng lại nhìn theo.
" Linh Dược...." An Hoàng ánh mắt thắc mắc.
Bạch Võ Nam không khỏi nhìn nhiều một hồi.
Bên cạnh cây dâu, một góc cây nhỏ có lá bẹt dài nằm đó.
" Việc này có chút khó nha...
Cũng không cần vì một người sắp c·hết mà nhiều lời "
" À, chỉ muốn xác định chút mấy gốc cây " Trước sau gì cũng phải xin người ta, nên Bạch Võ Nam cũng không giấu diếm.
Trong vườn Ân Hoàng nhớ chỉ trồng dám ba cây hoa màu làm thú vui, không nhớ đến có trông cây linh dược nào
" Ra vậy " Ân Hoàng gật đầu.
Bạch Võ Nam không vội trả lời, trong đầu không ngừng suy tư.
Ta có thể trả giá cao mua lại " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Thật vẫn còn một cách "
Đợi Ân Hoàng cũng ngồi, Bạch Võ Nam lúc này mới lên tiếng.
Như các ngươi đã biết nhi tử cùng vợ hắn đã q·ua đ·ời. Cho nên Ân Tố rất quý hai gốc cây đó. "
" Bá Đạo ngươi ngồi xuống....
Ngay khi muốn động, Ân Hoàng vội vàng kinh hô.
" Không...không đáp ứng..cũng không sao. Ta vẫn sẽ đưa tiểu hữu hai bụi linh dược đó...."
Một giọt mồ hôi hình thành trên trán Ân Hoàng rồi lăn trượt xuống trên khuôn mặt.
Đúng là ngươi không nên xen vào việc này. Dù ngươi có ý tốt muốn bảo vệ thanh danh cho ta. Nhưng.....
" Tiểu hữu, ngươi muốn nói tới bụi cây vừa nãy ? " Nhớ lại hành động lúc đó của Bạch Võ Nam, Ân Hoàng mới đêm nghi vẫn trong lòng nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là việc giữa ta và Nam tiểu hữu, ngươi chưa có tư cách xen vào " Ân Hoàng lạnh nhạt. Trong lời nói ẩn chứa coi thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Chỉ là trò đùa, chỉ là trò đùa. Tiểu hữu chớ nên để bụng.
Kỷ vật của cha mẹ để lại, rất khó để người ta chịu từ bỏ. Dù có trả bao nhiêu tiền cũng vậy
Ân Hoàng vẻ mặt trầm ngầm, hai bên rơi vào im lặng không nói gì.
Sau một lúc, Ân Hoàng mới mở lại đầy khó khăn như không muốn.
Bạch Võ Nam giọng nói vẫn rất lạnh nhạt. Nhưng lại khiến người nghe nổi da gà.
" Khó rồi..." Bạch Võ Nam thầm nghĩ trong lòng.
Ân Hoàng không trả lời, nói đúng hơn hắn khinh thường trả lời. Ánh mắt tập trung chờ đợi câu trả lời từ Bạch Võ Nam
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nến, chỉ thấy khuôn mặt Bạch Võ Nam lạnh nhạt, một vài cơn gió thổi qua khiến những lọn tóc đen bay múa. Không khỏi khiến Ân Hoàng đối diện dùng mình.
Chẳng phải chính là Cây Dâu đây sao.
Đang đi trước Ân Hoàng cũng nghi hoặc nhìn, nhưng hắn không ngăn cản Bạch Võ Nam hành động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó cả 3 người tới một chòi nghỉ mát gần đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.