Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Chương 25

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 25


Ta nhìn mái tóc mai điểm bạc của Cha hồi lâu, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Buổi tối ta cùng Cha nói chuyện về mẹ, nói về chuyện thú vị khi còn bé cùng mẹ cắt hoa giấy dán cửa sổ mỗi dịp lễ tết.

Ánh mắt ta hơi d.a.o động: “Chẳng phải con chỉ nói là giá như thôi sao?”

Ta muốn nói ta sống rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhưng lời ra khỏi miệng lại nghẹn ngào.

Ta im lặng một hồi rồi mở miệng nói: “Con cũng vậy.”

Cha thở dài một tiếng: “Tiểu Uyển Nhi, cha nhớ mẹ con quá, thật muốn về Dương Châu quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta vội vàng giơ tay lau nước mắt: “Cha, người không sai. Con cũng không sai. Người sai không phải là chúng ta.”

Ta chẳng qua chỉ an ủi Cha ta thôi, ta nhất định phảihòa ly.

Khi Cha đã buồn ngủ đến mức sắp nhắm mắt lại, ta đột nhiên hỏi người: “Nếu như con không gả được chồng thì người sẽ mãi mãi nuôi con chứ?”

Hôm qua ngủ không ngon giấc, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, hôm nay phấn dày thế này cũng không che hết được.

Dương Châu, là nơi mẹ ta an nghỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật là một giấc mơ đẹp.

Trong mắt Cha dường như có thứ gì đó sáng long lanh thoáng qua: “Tiểu Uyển Nhi, con có biết mình đang nói gì không vậy? Xưa giờ Vương phi chỉ có thể bị hưu bỏ, tuyệt đối không có chuyện hòa ly bao giờ cả. Con đã là Vương phi của Hành Vương được ghi trên ngọc điệp hoàng gia rồi, nếu con muốn rời đi, chỉ có thể bị hưu bỏ thôi. Như vậy thì, cả đời này của con coi như xong rồi.”

Ta muốn đường đường chính chính cùng hắn hòa ly, hắn dựa vào cái gì mà bỏ ta chứ.

Ma ma trách mắng: “Sao lại vô phép vô tắc như vậy, đã nói bao nhiêu lần rồi hả.”

Sau khi dùng xong bữa tối, Cha gọi ta đến thư phòng, người hỏi ta, mỗi ngày có vui vẻ không?

Cha thở dài thườn thượt: “Tiểu Uyển Nhi, con hãy bình tĩnh lại suy nghĩ cho kỹ đi đã. Tuy nói Vương gia đã nạp trắc phi, nhưng trong lòng hắn vẫn yêu quý con. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện thường tình, nhưng thân phận vợ cả của con vẫn ở đó, con sẽ sống tốt đẹp thôi. Nếu con sinh hạ hài tử, con của con sẽ là đích xuất, dù Vương gia có sủng ái trắc phi đến đâu, người cũng không thể vượt qua lễ pháp được. Nhưng nếu con mà bị bỏ, danh tiếng của con sẽ hủy hoại, cả đời này của con chỉ có thể bầu bạn bên cạnh cha thôi.”

Ta vội vàng lấy bức họa đã mua cho Cha ra, là tranh hoa mai mực tàu của tiền triều thư họa bậc thầy Vương Trung Nhân. Ta nói, bức tranh này đẹp lắm, tốn của con nhiều tiền lắm đó, con xót hết cả ruột gan.

“Đương nhiên rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Tư Hành coi thường nhân luân, vô liêm sỉ dơ bẩn, giờ phút này ta thậm chí không muốn cùng hắn và Thẩm Ý chung sống trong một phòng. Dù cho cả đời này ta không thể gả cho ai nữa, ta cũng không muốn sống cuộc đời tàn tạ trong cái Vương phủ dơ bẩn này.

Hôm nay ta không muốn về phủ nữa, ta liền nói muốn ở lại đây một đêm. Cha nói chuyện này không hợp quy củ, nhưng cũng đành bất lực để ta ở lại.

Gia đinh cười rạng rỡ mở cửa cho ta: “Tiểu thư đã về rồi ạ.” Giang ma ma bước ra đón ta.

Đêm đó ta nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình, ngủ một giấc ngon giấc. Ta mơ thấy ta và Cha còn có mẹ cùng nhau sống trong căn nhà cũ ở Dương Châu, nhà ta không lớn, nhưng rất ấm áp. Mẹ ở phía sau nhà khai khẩn một mảnh vườn rau, trồng một mảnh rau cải xanh mướt mắt. Lan Nhi bận rộn hái rau, Chỉ Nhi lại bắt sâu bọ trong vườn rau giơ lên trước mặt hù dọa ta, làm ta tức giận giả vờ muốn đá vào m.ô.n.g nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khóe miệng ta cong lên: “Không sao, cứ gọi là tiểu thư đi, nghe thân thiết lắm.”

“Vậy giả như nếu con mà hòa ly rồi, người còn cần con không?” Ta lại hỏi.

Thực ra ta sớm đã không còn nhớ rõ dáng vẻ mẹ nữa rồi, trong đầu chỉ còn lại một bóng hình mơ hồ.

Trước cổng nhà, ta ngơ ngẩn nhìn tấm biển “Hứa phủ”.

Cha lặng lẽ không nói gì hồi lâu, im lặng nhìn chăm chú ta: “Tiểu Uyển Nhi, có phải cha đã sai rồi không, là cha có lỗi với con.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 25