Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Bình minh sau trận chiến.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Bình minh sau trận chiến.


Không khí vẫn còn chút se lạnh từ đêm trước, nhưng sự nhộn nhịp đặc trưng của buổi sáng đã xua tan đi phần nào cái lạnh đó.

Miếng thịt xông khói tiếp theo đậm đà hơn, với chút mặn ngọt hoà quyện cùng hương khói nồng đặc trưng. Nhưng thứ làm Ren dễ chịu nhất lại là bát súp nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên cạnh là một bát súp nóng hổi b·ốc k·hói nhẹ, tỏa ra hương thơm ngầy ngậy của nước hầm xương.

Cậu cắt một miếng bánh mì, đưa vào miệng nhai chậm rãi. Lớp vỏ giòn tan, ruột mềm và thấm nhẹ vị bơ mặn.

Ren chớp mắt vài lần, cố gắng xua đi cơn mơ màng, rồi chậm rãi nâng cánh tay lên, mở bảng trạng thái.

Tiếng bước chân dồn dập, tiếng kim loại v·a c·hạm lách cách, tiếng gió lùa qua những tòa nhà bằng gỗ cũ kỹ… tất cả hòa trộn thành một bản giao hưởng quen thuộc của thế giới này.

Mọi thứ cứ tiếp diễn, lặp đi lặp lại như một vòng quay bất tận, và Ren chỉ là một phần nhỏ bé trôi dạt trong đó, không ai để ý, không ai quan tâm.

Lv.6

Cậu vươn vai, cảm nhận cơ bắp vẫn còn đau nhức sau một ngày dài vung kiếm và chạy trốn, nhưng ít nhất, nó không còn tê cứng đến mức làm cậu gục ngã nữa.

Mặt trời chưa lên cao, nhưng ánh sáng của nó đã khiến những bóng đổ kéo dài trên nền đất, chồng chéo lên nhau theo từng nhịp chuyển động của người chơi.

Suất ăn được mang ra nhanh hơn cậu tưởng, một đĩa bánh mì nướng vàng giòn kèm theo một phần thịt xông khói và trứng chiên đơn giản.

Cậu mở bảng trạng thái, lướt nhanh qua số tiền còn lại trong túi. Không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để gọi một phần ăn đơn giản. Cậu giơ tay gọi một suất điểm tâm, sau đó chống cằm, thả lỏng người, chờ đợi.

Ren hít một hơi sâu, rồi quay người, dứt khoát bước về hướng khu rèn v·ũ k·hí.

Dưới hành lang dài, những tiếng bước chân vang vọng trên sàn gỗ kêu cọt kẹt, hoà cùng tiếng trò chuyện rời rạc từ những người chơi đã dậy sớm hoặc vừa trở về sau một đêm dài cày quái.

Ren đảo mắt tìm một góc trống, chọn một chiếc bàn nhỏ ở gần góc phòng và ngồi xuống.

Ren đứng yên một lúc, nhìn dòng người lướt qua mình.

Dạ dày trống rỗng kêu lên một cách khó chịu, nhắc nhở cậu rằng mình đã bỏ bữa quá lâu. Ren nhíu mày, cố nhớ lại lần cuối cùng cậu ăn là khi nào.

Khi đến tầng trệt, một mùi hương đậm đà, ấm áp của thức ăn lập tức xộc vào mũi, kích thích cơn đói của cậu càng thêm dữ dội. Không gian trong quán trọ đã bắt đầu đông đúc hơn so với lúc sáng sớm.

Ổn hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên đặt chân vào thế giới này, khi cậu không có gì trong tay, không có phương hướng, không biết phải làm gì để tồn tại.

Ren chậm rãi mở cánh cửa gỗ đã cũ, để ánh sáng buổi sớm ùa vào, chói mắt nhưng cũng mang theo hơi ấm dịu nhẹ của một ngày mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ít nhất, cậu vẫn ổn. Không có v·ết t·hương nào nghiêm trọng, cũng không có tình trạng bất thường nào xuất hiện trên bảng trạng thái. Chỉ là kiệt sức đơn thuần.

Thở dài một hơi, cậu đẩy chăn ra, gắng gượng ngồi dậy. Chỉ một động tác đơn giản, nhưng cơn đau mỏi lập tức tràn qua từng khớp xương, khiến Ren phải cắn răng chịu đựng.

Không có ai chờ đợi cậu, không có tiếng gọi nào níu cậu lại.

Không ai để ý đến cậu. Không một ánh mắt nào dừng lại, không một lời chào hỏi, không một sự quan tâm.

Chỉ đến khi chiếc đĩa đã trống trơn, Ren mới ngả lưng ra ghế, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Không phải bữa ăn ngon nhất cậu từng có, nhưng ít nhất nó cũng đủ để kéo cậu ra khỏi trạng thái kiệt quệ.

Cảm giác này, có lẽ không hẳn là bình yên. Nhưng ít nhất, nó cũng không còn tuyệt vọng.

Ánh sáng ban mai len qua ô cửa sổ nhỏ, phủ lên căn phòng một màu vàng nhạt, dịu dàng nhưng không đủ xua tan cái lạnh còn sót lại từ màn đêm.

Không có gì bất ngờ, sau những gì đã trải qua ngày hôm qua, điều này còn nhẹ hơn rất nhiều. Cậu lắc nhẹ đầu, cố gắng xua đi cảm giác uể oải, sau đó chậm rãi đặt chân xuống sàn gỗ lạnh ngắt.

Cậu kéo xuống mục Weapon Mastery, ánh mắt dừng lại ở phần thông tin liên quan đến kiếm, thứ v·ũ k·hí cậu đã lựa chọn làm bạn đồng hành lâu dài.

Cơn đau âm ỉ trong cơ thể vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở rõ ràng về những gì cậu đã trải qua vào ngày hôm qua, những trận chiến kéo dài, cảm giác kiệt sức rã rời khi cơ thể không còn chút sức lực nào, và khoảnh khắc cậu nằm vật ra giường ngay khi về đến phòng, thậm chí còn không đủ tỉnh táo để ăn bất cứ thứ gì.

Cậu khẽ siết tay, cảm nhận độ thô ráp quen thuộc của chuôi kiếm bên hông, một cảm giác chân thực duy nhất mà cậu có thể tin tưởng. Đêm qua cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi, và hôm nay… hôm nay cậu sẽ tiếp tục.

Cảm giác giống như bị một tảng đá vô hình đè nặng lên người, từng cơ bắp đều nhức mỏi, như thể vẫn còn bị vướng lại trong dư âm của cuộc chiến. Nhưng dù vậy, cậu vẫn đang ở đây.

Đói quá…

Chỉ có nhịp bước chân đơn độc vang lên trên sàn gỗ cũ kỹ, khẽ hòa lẫn với những âm thanh xung quanh, tiếng bước chân vội vã của những người đang vội vàng rời khỏi quán trọ, tiếng cười đùa của vài nhóm người đã sẵn sàng cho chuyến đi săn sắp tới, và cả những giọng nói mệt mỏi của những kẻ vừa trở về sau một đêm dài cày quái.

Cậu hít sâu, chậm rãi thả lỏng cơ thể. Cơn đau nhức vẫn còn lảng vảng khắp người, nhưng không còn nặng nề như sáng sớm nữa. Đã đến lúc quay lại guồng quay của ngày mới.

Dù thế giới này vẫn còn vô số thử thách đang chờ đợi phía trước, dù vẫn có những điều cậu chưa thể hiểu rõ, và vẫn còn nhiều nỗi bất an chưa thể hoàn toàn xoá bỏ, nhưng ít nhất, ngay lúc này....cậu cảm thấy ổn.

Một số khác thì vội vã tiến về cổng thành, như thể chỉ chậm trễ một giây cũng sẽ khiến họ lỡ mất điều gì quan trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu bước ra khỏi quán trọ, để ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng tràn qua vai, nhuộm lên lớp áo khoác cũ kỹ một sắc vàng nhạt ấm áp.

Progress: 68/100

Sau khi hoàn thành bữa sáng, Ren lặng lẽ rời khỏi bàn, mang theo cảm giác no nê hiếm hoi mà cậu đã quên mất từ bao giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 76: Bình minh sau trận chiến.

Ren dựa vào khung cửa, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm nhận nhịp đập đều đặn trong lồng ngực mình.

Hình như là… trước khi lên đường săn sói? Không, có lẽ còn lâu hơn thế. Một chút bánh mì khô cùng nước lọc trước khi rời khỏi thành phố, sau đó là cả một ngày dài mải mê chiến đấu, rồi trở về trong tình trạng mệt lả, ngay cả việc kiểm tra chiến lợi phẩm cũng chẳng còn tâm trí để làm.

Một số người lặng lẽ kiểm tra lại trang bị của mình, số khác thì đứng tụ tập, bàn tán sôi nổi về kế hoạch của ngày hôm nay.

Ren thở dài, lười biếng duỗi người một chút rồi bắt đầu lê bước xuống cầu thang, từng bậc gỗ kêu cọt kẹt dưới chân.

Cậu không nhớ nổi mình đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết rằng khi mở mắt ra, toàn thân đã cứng đờ, rã rời đến mức ngay cả việc nhấc một ngón tay cũng trở nên nặng nề.

Không cần ai đồng hành, không cần ai giúp đỡ. Chỉ có cậu và thanh kiếm này.

[LEVEL UP] từ hôm qua vẫn nhấp nháy ở góc màn hình, nhưng cậu chẳng còn đủ kiên nhẫn để xem xét.

Vẫn còn quá thấp. Nhưng ít ra, nó không dậm chân tại chỗ.

Đầu cậu nặng trịch, dạ dày trống rỗng đến mức quặn đau. Dù hệ thống đã chữa lành v·ết t·hương thể chất cho cậu, cảm giác kiệt sức vẫn bám dính lấy từng thớ thịt, kéo cậu chìm xuống như một cơn sóng ngầm không thể chống lại.

Bây giờ nghĩ lại, cậu có cảm giác nếu cứ tiếp tục bỏ bữa thế này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gục ngã vì cạn kiệt năng lượng trước khi kịp chạm trán với một con quái vật nào khác.

Ren lẩm bẩm một câu gì đó chẳng rõ nghĩa, rồi lê từng bước ra cửa.

Mùi thức ăn ấm nóng vẫn còn phảng phất trong không khí, hòa lẫn với tiếng dao dĩa v·a c·hạm, tiếng trò chuyện rôm rả của những người chơi xung quanh, nhưng tất cả chỉ trôi qua bên tai như một lớp nền mờ nhạt.

Bước đầu tiên có chút loạng choạng, nhưng ít nhất cậu vẫn có thể đứng dậy. Cơn đói trở thành động lực duy nhất khiến cậu di chuyển, kéo cậu ra khỏi trạng thái lờ đờ.

Cậu vươn vai, mở bảng trạng thái lên lần nữa.

Ren nuốt khan, cầm lấy dao nĩa mà không chần chừ thêm giây nào.

Một số người chơi đang trò chuyện sôi nổi về chiến thuật đi săn hôm nay, một số khác chỉ lặng lẽ tập trung xử lý đống thức ăn trước mặt, như thể không gì có thể quan trọng hơn việc lấp đầy cái bụng trống rỗng vào lúc này.

Những chiếc bàn gỗ dày xếp san sát nhau, tiếng dao dĩa v·a c·hạm cùng tiếng nói chuyện râm ran lấp đầy bầu không khí.

Sword Mastery: Lv.1

Chỉ mới một tuần trước thôi, cậu vẫn còn là một kẻ mới chập chững bước vào thế giới này, loay hoay không biết nên làm gì. Vậy mà bây giờ, cậu đã mạnh hơn một chút. Một chút thôi, nhưng cũng là một bước tiến.

Một ngày mới đã bắt đầu. Và dù cơ thể vẫn còn uể oải, cậu biết mình không thể để nó làm chậm bước chân của mình được nữa.

Ngày mới đã bắt đầu. Và cũng như thường lệ, cậu lại một mình bước đi.

Tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không khí buổi sáng lạnh và trong lành, hoà cùng mùi hương gỗ mục đặc trưng của khu trọ cũ kỹ, khiến cậu thoáng rùng mình khi hơi thở phả ra thành một làn sương mỏng trong không trung.

Trên con phố chính, người chơi di chuyển không ngừng, tạo thành những dòng chảy tấp nập của đủ kiểu người. Một số tụ tập thành nhóm, vừa trò chuyện vừa kiểm tra lại trang bị, bàn bạc kế hoạch cho ngày hôm nay.

Ren nheo mắt nhìn con số nhỏ xuất hiện bên cạnh tên mình, vẫn chưa quen lắm với việc nó tăng lên nhanh như vậy.

Tất cả tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp quen thuộc, như một dòng chảy không ngừng nghỉ trong thế giới này, nơi ai cũng có những mục tiêu riêng để theo đuổi.

Không gian yên tĩnh đến mức Ren có thể nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của chính mình, từng nhịp chậm rãi, như thể cơ thể vẫn còn chật vật để hồi phục sau ngày hôm qua.

Ren siết chặt bàn tay lại theo bản năng, nhớ đến cảm giác lưỡi kiếm trong tay, nhớ đến từng lần vung chém, vụng về, chậm chạp, đầy thiếu sót. Cậu có thể làm tốt hơn. Cậu chắc chắn có thể làm tốt hơn.

Không còn đau đớn tột độ, không còn cảm giác lưỡi sói bén nhọn kề sát da thịt, chỉ còn lại một sự mệt mỏi thuần túy, kéo lê cậu vào trạng thái lưng chừng giữa tỉnh và mê.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Bình minh sau trận chiến.