Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Cảm giác an toàn
Ren quay lại, ánh mắt lập tức tìm thấy Yuna.
Ren cắn chặt răng. Cậu biết rõ cái nhìn của nhiều người chơi, rằng NPC chỉ là những đoạn mã biết đi, biết nói, biết vẫy tay chào.
Liệu họ có đủ can đảm để quay lại nơi tối tăm ấy… chỉ để cứu một NPC?
Các nhánh đường hẹp rẽ ra hai bên, dần tụ lại thành trục chính của khu khai thác, như một lời hứa, "Còn vài phút nữa thôi… rồi sẽ ổn cả."
Con Dơi Hang vừa rồi, cú tập kích bất ngờ, lẽ ra phải là một lời cảnh báo. Một nhịp đập lệch khỏi chuỗi sự kiện đang diễn ra....
“Xin lỗi,” Ren nói khẽ, như thể chính bản thân cậu cũng đang chống lại những gì vừa thốt ra. “Nhưng lần này… chúng ta không thể.”
Từ chối không bao giờ là điều dễ dàng, đặc biệt là khi đôi mắt của Yuna ánh lên sự thất vọng xen lẫn quyết tâm, còn Nautilus thì mím môi, rõ ràng đang giằng co dữ dội bên trong.
Phía trước, ánh sáng từ những pha lê dẫn đường hiện ra rõ ràng hơn trên các vách đá.
Liệu điều đó có đáng hay không?
Cảm giác chênh vênh và bất an len lỏi như sương mù. Một người đã bị lạc lại, trong lòng khu mỏ tối tăm, nơi chỉ cần một cú t·ấn c·ông bất ngờ... là chẳng còn ai kịp quay đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Stephen!”
Những người thợ mỏ bắt đầu quay cuồng nhìn quanh, đôi mắt lo lắng lia về mọi hướng, đếm số người trong đoàn một cách vội vã nhưng đầy hoảng hốt.
Mà là cảm giác an toàn giả tạo ngay sau đó.
Nhưng… nếu vậy, tại sao ánh mắt lo lắng của những người thợ mỏ lại chân thật đến thế? Tại sao cái tên Stephen lại khiến bầu không khí trùng xuống? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người mà hệ thống gán cho cái tên, vài dòng hội thoại lập trình sẵn, vài hành động quen thuộc lặp đi lặp lại.
Ren vẫn bước phía sau, mắt không rời khỏi bóng tối cuối đường hầm mà họ vừa rút lui từ đó. Cảm giác căng thẳng trong lồng ngực vẫn chưa tan hẳn.
Bởi vì… trong Aincrad, thứ g·iết c·hết người ta không phải là những đòn chí mạng đầu tiên.
“Là anh ta sao…? Cái tên bướng bỉnh đó lại tự ý quay lại làm gì chứ?”
Nautilus khẽ thở ra, bàn tay vẫn đặt lên ngực như để trấn an chính mình.
Cậu không dám…
Tự ý hành động. Tự tin mù quáng.
Cậu không muốn đối diện với điều đó, không muốn thừa nhận rằng mình vừa khiến họ thất vọng. Nhưng rồi, ánh mắt cậu vô tình va phải những người thợ mỏ, những người đang đứng sững lại, ngơ ngác trước quyết định của cậu.
Yuna vẫn có chút nghi ngờ, nhưng không nói gì. Nautilus thì chỉ gật đầu nhẹ, như thể cố gắng tin vào điều đó.
Tiếng nói của cô như một mũi kim đâm vào lớp màng căng mỏng manh bao quanh nhóm người. Một khoảng lặng rợn người trôi qua, rồi...
“Chúng ta không thể bỏ mặc ông chú ấy ở lại,” Yuna nói, giọng nhỏ nhưng cứng rắn. Lần đầu tiên, ánh mắt cô không còn run rẩy.
Nhưng không thể phủ nhận được, trong giọng nói của cô có một thứ gì đó rất khác. Là sự quyết tâm.
Một vài người gọi tên đồng đội, hy vọng sẽ nghe lại được tiếng đáp trong vô vọng.
Mọi thứ... quá suôn sẻ.
Ren thấy điều đó. Cảm nhận rõ như một mũi kim chích thẳng vào ngực. Nhưng cậu không thể giả vờ như mình đủ mạnh để gánh mọi hậu quả... không còn lần nữa.
Ren gật đầu khẽ. Cậu có thể thấy sự ngần ngại trong ánh mắt những người thợ mỏ. Không ai muốn quay lại nơi họ vừa thoát khỏi. Không ai muốn đối mặt với hiểm nguy khi đã gần đến ngưỡng an toàn.
“Điều này không thường xuyên xảy ra đâu,” ông nói, giọng khàn nhưng đầy kinh nghiệm. “Chúng tôi đã làm việc ở đây trong một khoảng thời gian khá dài rồi, có người gần như cống hiến cả cuộc đời mình cho cái hầm mỏ này. Nhưng rung chấn như hôm nay, đúng là hiếm.”
Tiếng thở dài xen lẫn nhịp bước vội vã dần trở nên thưa thớt, như thể cả nhóm đang trút bớt gánh nặng sau lưng từng chút một. Họ đã gần tới nơi rồi.
Cậu không thể đánh cược vào sự sống của họ chỉ vì một mối nguy hiểm mơ hồ, dù bản thân cậu vẫn còn nghi ngờ.
Cậu liếc mắt nhìn về phía sau, nơi ánh sáng từ những viên pha lê mờ dần, nhường chỗ cho bóng tối lạnh lẽo và im lặng.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố nén lại cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng.
Xe mỏ bằng gỗ lăn xình xịch phía trước, bánh sắt nghiến lên lớp bụi đất khô khốc để lại những vệt trượt lấm lem.
Ren không còn đủ can đảm để cược lần nữa, không phải với mạng sống của người khác.
Cậu lẩm bẩm trong đầu, nhưng tay vẫn đặt sẵn lên chuôi kiếm.
Và trong cái không khí đầy sự chờ đợi đó, Ren quay lưng, dõi mắt về phía con đường phía trước, con đường mà giờ đây cậu không biết còn bao nhiêu điều kinh khủng đang chờ đợi mình trong tương lai.
Ren liếc mắt đi nơi khác, cố gắng tránh nhìn vào ánh mắt đầy câu hỏi và thất vọng từ Yuna và Nautilus.
Ren khẽ nhíu mày. Đôi mắt xanh lam của cậu lướt nhanh qua từng người một, các thợ mỏ đang mải miết đẩy xe, Yuna giữ khoảng cách với mọi người nhưng vẫn sẵn sàng trợ giúp, Nautilus nhìn quanh đầy cảnh giác.
Cô đứng đó, đôi mắt sáng lên một cách kiên định, dù vẫn có sự lo lắng vương lại trong từng nét mặt.
“Không thể nào…”
Cậu đã từng như thế ... trong mê cung sương mù.
Và cái giá phải trả… suýt nữa đã c·ướp đi cả hai người đang đứng trước mặt cậu lúc này.
Dù có giành chiến thắng trước con sâu quái vật kia… đó cũng chẳng phải nhờ kỹ năng, mà chỉ là… may mắn. Một cú lật đồng xu giữa sống và c·hết.
Cô gái cắn môi dưới, gật nhẹ, đôi mắt run rẩy: “Tớ… tớ nhớ là ông chú râu xám, người đi ở giữa đoàn. Lúc nãy vẫn còn nghe tiếng ông ấy nói chuyện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những bước chân vội vã vang vọng, từng nhịp dội lên vách đá khô cứng, khiến khu mỏ như trở thành một đường hầm của âm thanh.
Cảm giác nặng nề và khó thở chợt ùa về trong lòng Ren. Họ cũng đang mong đợi sự thay đổi, một quyết định khác, một động thái dũng cảm. Nhưng cậu không thể làm vậy.
“Tôi sẽ quay lại...” giọng nói quyết tâm của Yuna vang lên giữa không gian yên lặng.
‘Mình nghĩ nhiều rồi.’
“Cái gì cơ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ren lập tức xoay người, ánh mắt sắc lại như thép rút khỏi vỏ. Cậu nhìn về con đường mỏ phía sau, nơi bóng tối vẫn đang thở từng nhịp chậm rãi, sâu thẳm và âm u.
“Nhưng các cậu cứ yên tâm. Những thanh dầm ở đây được làm từ loại gỗ đặc biệt, cực kỳ chắc chắn, chúng tôi nhập từ tầng trên của Aincrad....từ rất lâu rồi...trước khi kết nối bị cắt...”
Ren liếc nhìn lại con đường phía sau lần cuối. Vẫn chỉ là bóng tối lặng câm.
Mặt đất dưới chân bắt đầu đổi khác. Những hòn đá lởm chởm và hố sụt rải rác đã biến mất, thay vào đó là con đường bằng phẳng hơn, được đắp từ đất nện cũ và những thanh gỗ lót bên dưới để xe mỏ dễ dàng lăn bánh.
Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng người một cách cẩn trọng, chỉ dừng lại khi chắc chắn không ai bị bỏ lại phía sau.
Ren đứng im lặng, lắng nghe từng lời kể, từng xúc cảm đang tràn về giữa đám người.
Nhưng đôi chân họ… đang dính chặt xuống đất vì do dự. Vì sợ hãi.
Mỗi bước chân đưa họ đến gần hơn với cửa hang chính, nơi ánh sáng nhân tạo gặp bóng tối tự nhiên, một đường biên giữa an toàn và hiểm họa.
Cậu nhìn sang Yuna và Nautilus, ánh mắt lặng lẽ hơn cả lời từ chối. Không cần nói ra, họ cũng hiểu. Và chính vì hiểu, sự thất vọng ánh lên trong mắt họ lại càng rõ ràng hơn.
Một người thợ mỏ, tuổi có lẽ đã gần năm mươi, gật đầu rồi bước đến gần, chiếc cuốc gác hờ trên vai.
“Tôi tưởng khu mỏ sẽ sụp đổ sau cơn rung chấn bất ngờ đó rồi chứ…” giọng cậu pha chút mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ điềm tĩnh.
Chương 171: Cảm giác an toàn
Không dám đánh đổi sự an toàn của họ chỉ vì một quyết định bốc đồng.
“…Hình như… chúng ta… lạc mất ai đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi. Phía trước là lối dẫn ra khu trung gian, nơi giao nhau giữa ba khu vực lớn, nơi họ sẽ an toàn… ít nhất là theo lý thuyết.
Cả không gian im lặng, như thể thời gian đã ngừng lại một khoảnh khắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, nhưng không ai lên tiếng.
… Ren biết mình không thể làm được mọi thứ.
Một giọng nói bật ra giữa đám đông thợ mỏ, pha lẫn lo lắng và bực bội. Không khí xung quanh như đông đặc lại, đặc quánh như lớp bụi mịn bám trên vách đá sâu trong lòng đất.
“Mà quên chuyện đó đi. Thiết kế đường hầm cũng có tính toán chịu lực kỹ lưỡng, chia thành nhiều đoạn chống sụp. Ngoài ra…” ông nhún vai “…chúng còn được bảo dưỡng định kỳ mỗi tuần, kể cả khi không có rung chấn nào xảy ra.”
Rồi… như thể một tảng đá nhỏ vừa bắt đầu lăn xuống từ đỉnh núi, báo hiệu cho một trận lở khổng lồ sắp tới, giọng Yuna vang lên, ngập ngừng, khe khẽ, nhưng đủ sức xé toạc cái không khí tạm gọi là yên ổn:
“Anh ta chẳng bao giờ chịu yên một chỗ. Lúc nào cũng tự mình quay lại những nhánh hầm cũ để kiểm tra.” Một người khác khàn giọng tiếp lời. “Thế nên mấy lần t·ai n·ạn suýt xảy ra, chính Stephen là người phát hiện và ngăn chặn kịp thời.”
Chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ qua những hành lang đá, len lỏi qua những chiếc xe mỏ đầy ắp nhưng lại trống rỗng, thổi tắt đi chút ấm áp mong manh vừa mới nhen nhóm giữa họ.
“Khỉ thật…” Nautilus lẩm bẩm, tay đã đặt sẵn lên chuôi kiếm, một phản xạ vô thức khi linh cảm mách bảo điều chẳng lành.
Riêng Ren, cậu vẫn im lặng. Bởi lẽ, điều khiến cậu lo lắng… chưa bao giờ là cái trần đá phía trên.
Ren mím chặt môi, cố kìm nén sự bất an trong lòng. “Chúng ta... đi tiếp thôi,” cậu nói, giọng trầm thấp, như thể lời mình vừa thốt ra là sự kết thúc của một điều gì đó rất lớn.
Không ai trả lời ngay.
Một quyết tâm bừng lên trong đôi mắt. “Cậu cứ quay về đi Ren, tôi sẽ quay lại.”
Ren khẽ liếc sang, ánh mắt không mang sự nghi ngờ, mà là đánh giá thầm lặng. Người thợ kia nhận ra, liền bổ sung:
Không ai nói thêm lời nào nữa.
“Yuna, cậu chắc chứ?” cậu hỏi, giọng khẽ nhưng căng như dây cung.
Nhưng ít nhất lúc này, họ vẫn đang an toàn.
...Nhưng rồi chẳng có gì thêm xảy ra.
Không ai nhìn lại cậu. Không ai dừng bước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.