Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Về Nhà Ư? Về Đâu?
Quen thuộc.
"Không cần phải chiến đấu."
"Bạn bè thật sự."
Nhưng không thể chạm vào.
Đưa về phía cậu.
Mà gieo rắc hoài nghi.
Nhưng cơn đau ấy… nó giữ cậu tỉnh táo, như một cái móc neo giữa biển ảo giác cuồng loạn, giữ cậu không bị cuốn theo những lời thì thầm trơn tru, mê hoặc.
Không thể dừng lại ở đây.
Len lỏi.
Một hình ảnh chợt lóe lên. Chỉ trong khoảnh khắc.
Không chói tai.
Những gì cậu chiến đấu để bảo vệ.
"Không còn máu đổ."
Đột nhiên, một cơn đau nhói buốt bùng lên trong đầu cậu, sắc bén như một lưỡi kiếm xuyên thẳng vào hộp sọ, không phải một cơn đau bình thường mà là thứ gì đó tàn nhẫn, dữ dội, như thể ai đó vừa đóng một cái đinh thẳng vào não bộ cậu, vặn xoáy, bẻ gãy từng suy nghĩ.
"Ngươi muốn thức ăn? Không còn những ổ bánh mì khô khốc, không còn những ngày dài cồn cào vì đói. Mà là những bữa tiệc thịnh soạn, những bát súp nóng hổi, những miếng thịt mềm thơm tan ngay khi chạm vào lưỡi…"
Bàn tay ai đó.
Chậm rãi. Kiên nhẫn.
Hình ảnh hiện ra, rõ ràng như thực. Hương vị như đang lan tỏa trên đầu lưỡi.
Bóng tối xung quanh rung động. Tựa như một mặt hồ bị khuấy đảo, những hình ảnh vặn vẹo, méo mó, tan ra rồi tụ lại, như thể đang phản chiếu chính suy nghĩ của cậu, lộn xộn, hỗn loạn, bất ổn.
"Có chắc là thật không?"
Lòng ngực siết chặt.
"Một gia đình."
Như một làn khói mỏng manh tan biến ngay khi cậu cố gắng nắm bắt.
Chính cậu cũng không biết câu trả lời.
Cậu vẫn còn ở đây.
Hành trình cậu đã đi qua.
Không thể gục ngã.
Và rồi... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Và ta sẽ cho ngươi thấy..."
Cậu không trả lời.
"Tại sao ngươi lại cố chấp như vậy?"
Không phải vì kiệt sức, không phải vì đau đớn, mà bởi có một thứ gì đó, một sức mạnh mơ hồ nhưng áp đảo, đang trói buộc cậu, khóa chặt từng cử động nhỏ nhất.
Hai chữ ấy vang lên trong đầu cậu.
Sâu hơn.
Và cậu còn khóc nữa không? Không, khi Ren nhận ra, việc khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề của cậu, Ren gần như quên mất nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lạnh buốt tận xương tủy.
Ren cắn chặt răng.
Như thể… cậu đã từng biết điều này.
"Một thế giới không còn đau đớn."
Như thể… cậu đã từng chấp nhận nó.
Tạo thành những vòng tròn lan rộng, khuấy động thứ đã luôn ngủ yên trong đáy sâu.
Một nhát dao vô hình xuyên thẳng vào trong tâm trí.
"Không cần phải sợ hãi."
Nhưng lần này...
Không phải vì không muốn.
Nó trườn qua tâm trí cậu, mượt mà như lụa, lạnh lẽo như băng, quấn lấy từng mảnh suy nghĩ còn rạn nứt, len lỏi vào những góc tối chưa kịp khép lại.
"Thế giới này… có tồn tại không?"
Và từ nơi nào đó trong màn sương dày đặc ấy, một giọng nói vang lên, không bằng âm thanh, mà bằng ý nghĩ, len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cậu, lạnh lẽo, vô hình, không thể chống cự.
"Chỉ cần gục xuống..."
Không.
"Nếu ngươi chỉ là một giấc mơ…"
Mà vì không thể.
Những người bạn cậu mới quen.
Tàn tro của nỗi sợ đang cháy âm ỉ trong lồng ngực, nhưng giữa đống tàn ấy, vẫn còn một đốm lửa chưa bị dập tắt. Một ngọn lửa nhỏ bé. Mỏng manh. Chao đảo giữa cơn gió lạnh buốt, nhưng chưa từng lụi tàn.
Mà trườn bò, len lỏi, gần hơn, như thể nó chưa bao giờ rời đi.
"Chỉ là những nhân vật được lập trình."
Từng mảnh ký ức… từng mảnh… từng mảnh một…
Và giọng nói kia… nó biết điều đó.
Lời thì thầm bao trùm lấy cậu.
Một câu hỏi nữa.
"Ngươi đã từng có một cuộc đời." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mềm mại, nhẹ nhàng.
"Chỉ cần ngươi từ bỏ."
"Ngươi muốn một mái nhà? Một nơi để quay về, không còn màn trời chiếu đất, không còn phải cuộn tròn giữa cơn gió lạnh cắt da. Một căn phòng ấm áp, một ánh đèn vàng, một giấc ngủ yên bình không mộng mị…"
"…đều chỉ là giả dối."
Về nhà....Nhà...xa lạ nhưng quen thuộc.
Chúng gần nhưng lại quá xa xôi.
Dẫu chỉ trong một khoảnh khắc mong manh, nó giữ cậu lại, giữ cậu không chìm xuống, không rơi vào bóng tối mà giọng nói kia đang mời gọi.
"Chỉ cần ngươi buông tay."
"…thì khi tỉnh dậy, ngươi sẽ còn lại gì?"
Không có gì thuộc về ngươi.
Nhẹ nhàng, mơ hồ, nhưng nặng trĩu.
Sâu, nó âm ỉ, và dày vò.
Cậu cố nhấc chân, nhưng đôi chân nặng trịch như bị nhấn chìm trong bùn lầy. Cậu cố giơ tay, nhưng cánh tay như đã biến thành đá, nặng nề, cứng đờ, vô dụng.
Một bàn tay vươn ra từ bóng tối, chờ đợi để nắm lấy.
Lạnh lẽo như đá.
Cơn ác mộng này không thể nhấn chìm cậu.
Bóng tối xung quanh không chỉ đơn thuần là bóng tối. Nó sống. Nó rình rập. Nó thì thầm.
Cậu cố cử động.
"Chỉ cần từ bỏ."
Và trong khoảnh khắc đó...
Như thể cả cơ thể đã hóa đá, như thể một đôi tay vô hình đang siết chặt lấy cậu, bẻ cong từng sợi cơ, ép chặt từng khớp xương, giam cậu trong một nhà tù vô hình không lối thoát.
Tất cả...
Như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua… nó sẽ tan biến mãi mãi.
Một nhịp đập mạnh mẽ vang lên trong lồng ngực. Rồi nhịp thứ hai. Rồi nhịp thứ ba. Cậu hít một hơi thật sâu, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng, nhưng bàn tay đã siết lại thành nắm đấm.
"Một trò chơi thôi mà."
Cổ họng khô khốc.
Mềm mại như lụa.
Cậu đã kiệt sức.
Một câu hỏi không đòi hỏi câu trả lời.
"Ngươi đã quên rồi, đúng không?"
“Không có gì là thật.
Một nhịp đập trầm nặng dội vào lồng ngực.
Nặng nề như xiềng xích.
"...rằng tất cả những gì ngươi đang cố giữ lấy ở đây..."
Một câu hỏi.
"Không cần phải đau đớn nữa."
"Chỉ cần ngươi buông tay."
Lồng ngực cậu thắt lại.
Và trong cơn đau buốt nhói, một ý nghĩ bật lên trong đầu cậu, như một lưỡi dao chém đứt lớp sương mù dày đặc: "Về cái địa ngục đau khổ đó?"
Thoáng qua. Xa xăm. Một vài thứ rất lâu, rất lâu rồi. Những ký ức chôn giấu sâu trong lòng.
Như thể đang gảy từng nốt nhạc trong lòng cậu.
"Chỉ là ảo ảnh."
Quá chân thực nhưng cũng quá mờ và nhạt nhòa, như tầm nhìn của cậu sau mỗi khi khóc, cậu chỉ luôn khóc một mình thôi.
Ý nghĩa để tiếp tục tồn tại? Một khoảng trống. Một hố sâu không đáy. Không có gì. Không còn gì.
Từng chút một.
Chỉ là một hòn đá nhỏ ném xuống mặt nước.
Những lời thì thầm ấy rót vào tai cậu như mật ngọt, rót vào tâm trí cậu như một dòng nước ấm, mời gọi, dẫn lối, vẽ nên một viễn cảnh xa vời nhưng ngọt ngào đến mê mẩn, một thế giới không còn c·hết chóc, không còn đói khát, không còn những trận chiến đơn độc chìm trong bóng tối.
Không có gì được giữ lại”.
Cậu biết điều đó.
"Chỉ cần gật đầu."
"Ngươi có chắc ngươi tồn tại không?"
Nhưng ngọt ngào như một lời ru.
"Không còn nỗi sợ."
Mờ nhạt. Rung động.
Nhưng...
"Chỉ cần ngươi nghe theo ta…"
Như cánh hoa bị gió cuốn đi.
Những hình ảnh bắt đầu vỡ vụn.
Không phải bây giờ. Không phải theo cách này.
Lời thì thầm vang lên, mềm mại, nhẫn nại, như thể đang kiên trì mở tung những cánh cửa sâu nhất trong tâm trí. Nhưng bên dưới vẻ dịu dàng ấy, có thứ gì đó trườn bò, chậm rãi, thâm nhập, như những xúc tu lạnh lẽo bám chặt lấy từng góc khuất của ý thức.
Chương 141: Về Nhà Ư? Về Đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta sẽ đưa ngươi về nhà."
"Chỉ cần chấp nhận sự thật rằng tất cả những gì ngươi trải qua ở đây…"
Nhưng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Tất cả những điều đó, ta có thể trao cho ngươi."
Những hình ảnh thoáng qua, vụn vỡ như những ký ức xa mờ mà cậu chưa từng dám chạm vào.
Mọi thứ choáng váng, tầm nhìn rung chuyển, hình ảnh méo mó, quay cuồng như bị nhấn chìm trong một cơn sóng hỗn loạn, tâm trí muốn vỡ vụn, những suy nghĩ bị xé toạc, kéo dãn, giằng xé giữa thực và ảo, giữa giọng nói kia và chính bản thân cậu.
Trở về sao? Cậu còn gì ở nơi đó chứ? Bạn bè? Không còn ai cả. Họ đã rời xa cậu. Gia đình? Lạnh lẽo. Mơ hồ. Xa xăm như một giấc mơ đã bị tước đoạt từ lâu.
Hơi thở gấp gáp.
Cậu cảm nhận được hơi ấm ấy, một cảm giác thân thuộc đến lạ lùng—một điều mà cậu chưa từng có.
Nó lặp lại hai chữ đó.
Thứ mà trước đây… cậu chưa từng có.
"Ngươi có thể có tất cả."
"Thế giới thực."
Câu chữ cuộn lại, quẩn quanh, vang vọng trong từng nhịp đập của trái tim cậu, vờn quanh như những sợi tơ mỏng manh đang cố kéo cậu vào một giấc mơ dịu dàng đến c·hết người.
Không. Không phải như thế. Phải không?
Giọng nói cười khẽ.
Không vang vọng.
Nhưng ở thế giới này… Dù nó là giả, dù nó chỉ là một trò chơi, ít nhất, cậu vẫn còn thứ để nắm lấy, vẫn còn chiến đấu, vẫn có thể cảm nhận được từng nhát kiếm trong tay, vẫn có thể ăn ba bữa mỗi ngày mà không phải giành giật, vẫn có một chỗ ngủ ấm áp, không phải co ro trong cái lạnh thấu xương.
Câu hỏi ấy không đơn thuần chỉ là âm thanh. Nó không chỉ là một lời thì thầm thoảng qua rồi tan biến vào hư không.
Ý chí của cậu gào thét.
Một thứ cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc dâng lên.
Cơ thể nặng trĩu.
Một cảm giác…
"Chỉ là những con số."
"Ngươi đã từng sống ở đó."
Chỉ là một ảo ảnh mong manh.
Nhưng....
Không ép buộc. Không phán xét.
Những nỗi đau. Những v·ết t·hương. Những chiến thắng.
"Ngươi không nhớ sao?"
Hơi thở nghẹn lại.
Lạnh hơn.
"Ngươi muốn bạn bè? Những người luôn ở bên ngươi, không bỏ rơi ngươi, không quay lưng lại với ngươi?"
Cảm giác bị bóp nghẹt, bị nhấn chìm vào một vực sâu vô tận, dần dần lấn át tất cả.
"…đều là giả."
"Ngươi đã chịu đựng đủ rồi."
"Ngươi muốn một gia đình?"
Như một con rắn luồn qua những kẽ nứt nhỏ nhất của ý thức.
Sắc bén hơn.
Những gì cậu cảm nhận.
Ý chí của cậu vẫn thôi thúc.
Như tro tàn bị cuốn theo dòng nước.
Một câu hỏi.
Lời thì thầm lẩn khuất giữa những mảnh vụn ký ức đang rơi rớt.
Những trận chiến cậu đã chiến đấu.
Ren không thể cử động.
Một cái gì đó lướt qua tâm trí cậu.
Một giây. Hai giây. Cậu cảm giác thế giới đang thu hẹp lại, vặn vẹo quanh mình.
Chúng rụng xuống.
"Mệt lắm, phải không?"
"Chỉ cần chấp nhận sự thật..."
Nhưng giọng nói ấy không bỏ cuộc.
Những gì cậu thấy.
Cậu nghiến răng, hàm siết chặt đến mức tưởng chừng như sắp vỡ nát, từng thớ cơ căng cứng khi một cơn giận dữ trào dâng trong lồng ngực, cháy bùng như một ngọn lửa đang bị thiêu đốt bởi tuyệt vọng.
Nó khắc sâu. Như một nhát dao xuyên thẳng vào tâm trí, không để lại v·ết t·hương trên da thịt, nhưng để lại một vết rạn vỡ bên trong, một vết nứt nhỏ bé, mong manh, nhưng không ngừng lan rộng.
"Gục xuống đi."
"Và ta sẽ đưa ngươi trở lại."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.