Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Một Ngày Không Tồn Tại.
Một sai lệch nhỏ? Không...nó quá rõ ràng để chỉ là nhầm lẫn.
Vậy con số 400 này… đến từ đâu?
“Và rồi, ngài quay lưng lại với chính những người từng chiến đấu bên mình.”
Cậu đã làm gì vào sáng nay?
Cậu vội mở danh sách ghi nhận, ngón tay lướt nhanh qua các dòng dữ liệu, tìm kiếm bất cứ thứ gì liên quan đến việc thay đổi chỉ số.
Cậu không tin vào sai sót. Không thể có chuyện hệ thống quên ghi nhận một trạng thái buff đơn giản như vậy.
Nhưng một điều gì đó vẫn bám riết lấy cậu.
HP: 400/400
Chúc phúc từ nhà thờ, lẽ ra nó phải hiển thị trên thanh HP của cậu trong mười phút sau khi rời khỏi nơi đó.
Không có trang bị giảm HP. Không có hiệu ứng trạng thái nào đang hoạt động. Không có kỹ năng nào có thể tác động đến con số này.
Hai, có thứ gì đó đã tác động đến hệ thống.
Lv: 6
Những mảng ký ức quan trọng trở thành những mảnh vụn không thể ghép nối.
Ren hít một hơi thật sâu, cố xua đi cơn lạnh buốt vừa trườn dọc sống lưng. Nhưng dù cậu có lắc nhẹ đầu để tập trung, cảm giác bứt rứt vẫn bám chặt lấy cậu, như một lớp sương mờ vô hình bao trùm, ngăn cách cậu khỏi thực tại.
Thế nhưng bây giờ, nó đã không còn.
Cảm giác rằng có thứ gì đó vừa bị chỉnh sửa, hoặc tệ hơn, bị xóa mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những mối quan hệ thân thiết sẽ dần trở nên không rõ ràng, không còn sự gắn kết như trước, và lòng nghi ngờ sẽ thay thế sự tin tưởng, làm cho n·ạn n·hân bắt đầu nghi ngờ ngay cả những điều hiển nhiên nhất.
Ren siết chặt bàn tay, cảm giác bất an dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Nếu cậu chưa từng nhận buff… nếu hiệu ứng ấy không hề tồn tại ngay từ đầu…
Và nếu cậu không tìm ra cách đối phó, có thể chính nó sẽ nuốt chửng cậu, từng chút một, cho đến khi không còn lại gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tia sáng mờ lóe lên. Một hình dạng nhỏ bé, bị vùi lấp dưới lớp giao diện.
Ren không thể tin vào những gì mình vừa đọc. Cậu không thể hiểu nổi tại sao lại có một hiệu ứng nguyền rủa như vậy tồn tại trong thế giới này.
AGI: 21 (+8)
Một biểu tượng.
Không có dấu vết của nó. Không có bất kỳ thông báo nào về việc nó đã được kích hoạt, đã bị gỡ bỏ, hay đã hết hạn.
Như thể nó đã luôn là 400 ngay từ đầu.
Free Stat Points: 3
Không phải 400.
Nếu hệ thống chưa từng ghi nhận nó…
Ren cảm thấy một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng, từng đốt xương như đông cứng lại.
AGI: 21 (+8)
Luôn luôn.
Và điều đáng sợ nhất, cậu không biết từ khi nào.
Không có bất kỳ ghi nhận nào về hiệu ứng chúc phúc từ nhà thờ.
Cậu không thể không cảm nhận được sự lạnh lẽo đang dần dần xâm nhập vào tâm hồn mình, như một bóng ma không thể xua đuổi.
[Name: Ren]
Cậu nheo mắt. Một cảm giác khó chịu lan tỏa từ lòng bàn tay, dần bò lên cánh tay như những sợi dây xích vô hình đang siết chặt lấy cậu.
Bàn tay cậu siết chặt. Tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cậu kéo xuống mục Battle Log, kiểm tra lại những ghi chép gần nhất về chiến đấu, hồi phục, hay bất kỳ thay đổi trạng thái nào có thể xảy ra.
Mọi thứ trông có vẻ bình thường.
250 + (9 × 25) = 475 HP.
VIT: 19
Và điều đó khiến nó trở nên đáng sợ hơn gấp bội.
Làm sao cậu có thể không nhớ được?
Có thứ gì đó đã tác động đến chính cậu.
Cậu đã tăng tổng cộng 9 VIT. Điều đó có nghĩa là đáng lẽ cậu phải có:
Không có dấu vết nào.
Nhưng nếu hiệu ứng chúc phúc không hề xuất hiện…
Nhưng Ren biết rõ, đó không phải là ảo giác. Cậu nheo mắt, tập trung nhìn kỹ hơn, cố gắng nắm bắt thứ vừa thoáng qua trong tầm nhìn.
…Nhưng không.
Nhưng biểu tượng hiệu ứng đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu chưa bao giờ nghe đến tên gọi này trước đây. Nó như một lời nguyền không thể tránh khỏi, một bóng ma đang lẩn khuất trong bóng tối.
…
Ren nhìn chằm chằm vào thanh HP, cảm giác khó chịu càng lúc càng lan rộng trong lồng ngực.
Một biểu tượng nhỏ xíu, như thể bị che giấu đi một cách có chủ ý. Nó ẩn mình ngay dưới thanh HP, chỉ lộ ra một phần viền tối mờ nhạt, thỉnh thoảng chớp tắt như đang giằng co giữa tồn tại và biến mất.
Hơi thở cậu dồn dập hơn khi ánh mắt lập tức hướng xuống góc giao diện.
Hiệu ứng này là gì?
Cậu nhớ rất rõ những con số này. Cậu biết chính xác HP tối đa của mình phải cao hơn. Nhưng giờ đây, hệ thống lại khẳng định một thực tại khác.
Cảm giác kỳ lạ vẫn quanh quẩn trong đầu.
Hiệu ứng chưa được gỡ bỏ.
Từ bao giờ?
“Những chiến lợi phẩm chất đống quanh ngai vàng.”
Tại sao không có bất kỳ thông báo nào?
Từng bước, từng bước, như thể bị một dòng chảy vô hình cuốn đi mà không hề hay biết.
Một tia sáng xanh nhạt quét qua tầm nhìn, giao diện quen thuộc hiện ra trong không trung. Nhưng lần này, cảm giác cậu có khi nhìn vào nó không còn giống trước.
Chương 132: Một Ngày Không Tồn Tại.
Cảm giác lạc lõng và mất đi cảm nhận về bản thân.
Bằng một động tác dứt khoát, cậu mở rộng bảng trạng thái, cố gắng kiểm tra thông tin chi tiết. Nhưng biểu tượng này không có mô tả. Không có bất kỳ dòng ghi chú nào giải thích nó là gì hay tác động ra sao.
Lv: 6
Nhưng mọi thứ đều rõ ràng như lời cảnh báo...nó đang thao túng cậu từ trong bóng tối.
[Hollow Brand] - Dấu Ấn Rỗng Tuếch
Có gì đó sai.
Nếu cậu không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của nó trên giao diện…
Những suy nghĩ, những cảm xúc đều bắt đầu mất đi sự rõ ràng, như một màn đêm dày đặc nuốt chửng tất cả.
Free Stat Points: 3
Nó như một cơn ngứa âm ỉ nơi sâu thẳm trong tâm trí, không rõ nguyên nhân, không thể gạt bỏ, chỉ càng trở nên khó chịu hơn theo từng giây trôi qua.
Ren đọc thêm một dòng mô tả lạnh lẽo trong phần mô tả của hiệu ứng:
STR: 17 (+2)
Một luồng khí lạnh trườn dọc sống lưng Ren. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt cậu căng ra, nhưng không thể dời mắt khỏi dòng chữ trên màn hình. Cảm giác như tất cả những gì cậu đang sống, tất cả những gì cậu đã làm, đều đang bị thao túng bởi một thế lực vô hình.
Dòng mô tả ấy như một lời nguyền không lời, đánh thẳng vào lòng Ren.
Khi bắt đầu trò chơi, mỗi người chơi cấp 1 có 10 VIT, tương đương với 250 HP.
Cứ như thể nó chưa từng tồn tại ngay từ đầu.
Cậu vừa nhận ra điều gì đó. Một thứ kỳ lạ. Một lỗ hổng trong thực tại.
Mà là nó chưa từng tồn tại ngay từ đầu.
Hollow Brand.
Ký ức sẽ dần trở nên mơ hồ, như thể một lớp sương mù dày đặc che khuất mọi thứ, khiến những sự kiện trong quá khứ mờ dần đi, và cảm xúc bị bóp méo, khiến người bị nhiễm cảm thấy xa lạ với chính mình.
Và quan trọng nhất...
Điều này chỉ có thể có hai khả năng:
Không đúng.
Mỗi điểm VIT tăng thêm 25 HP tối đa.
Và rồi...
HP: 400/400
Một thứ gì đó mờ nhạt, gần như vô hình, như thể chỉ là một ảo ảnh do trí óc cậu tưởng tượng ra.
Không có thông báo nào về việc HP bị giảm.
“Những lời xưng tụng ngọt ngào dần biến thành xiềng xích.”
Gây lo âu và sự bất an, tăng mức độ nghi ngờ đối với những người xung quanh.
Hơi thở cậu gấp gáp hơn. Battle Log.
Có gì đó đã bị thao túng.
Tác dụng phụ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có gì đó… ẩn hiện bên dưới.
Mọi thứ có vẻ bình thường.
Tình trạng hiện tại:
Cậu đã rời khỏi nhà thờ… đúng không?
Không phải là hết thời gian. Không phải là bị xóa bỏ do trạng thái xấu hay một tác động nào khác.
Ren ấn vào biểu tượng mờ ảo dưới thanh HP, và ngay lập tức, một dòng mô tả lạnh lẽo hiện lên trước mắt cậu.
Ren sải bước theo sau Yuna và Nautilus, đôi chân cậu di chuyển theo quán tính hơn là ý thức.
Mỗi ngày trôi qua, cậu càng trở nên mơ hồ hơn, càng dễ dàng bị dẫn dắt vào sự nghi ngờ, mất dần kiểm soát.
VIT: 19
Dòng chữ hệ thống lơ lửng trên góc màn hình, thông báo hiệu ứng Bl·essing Buff vừa được kích hoạt, một trạng thái nhỏ nhưng hữu ích, tăng nhẹ lượng kinh nghiệm và vàng nhận vào từ quái vật, đồng thời giúp hồi phục chút ít HP và giảm tiêu hao Stamina trong vòng mười phút.
Một cơn lạnh buốt trườn dọc sống lưng.
Tại sao HP tối đa của cậu lại thấp hơn mức đáng lẽ phải có?
Chúng đều đúng. Hoàn toàn khớp với những gì cậu nhớ. Không có gì bất thường. Không có gì bị thay đổi một cách vô lý.
Một, cậu nhớ sai. Nhưng điều đó là không thể. Những lần trước, hiệu ứng chúc phúc luôn xuất hiện ngay khi cậu rời khỏi nhà thờ, một thói quen quá quen thuộc để cậu có thể nhầm lẫn.
Cảm giác bất an không thể dập tắt được, nó như cơn sóng ngầm trong tâm trí cậu, ngày càng mạnh mẽ hơn, lôi kéo cậu xuống vực sâu của sự tuyệt vọng.
Nhưng không có gì.
… nghĩa là có khả năng cậu chưa từng bước vào nhà thờ ngay từ đầu.
Dấu ấn này ăn mòn sinh lực của n·ạn n·hân một cách vô hình, làm suy giảm HP tối đa mà không có bất kỳ dấu hiệu rõ ràng nào. Nó lén lút xâm nhập vào cơ thể, rút cạn sức sống mà n·ạn n·hân không hề hay biết.
Đáng lẽ giờ này, cậu sẽ bước ra khỏi nhà thờ, ánh sáng từ ô cửa sổ cao hắt xuống nền đá cẩm thạch.
Dù cậu có di chuyển vào bất kỳ khu vực nào, dù có tham gia chiến đấu hay không, hiệu ứng ấy không bao giờ biến mất trước thời hạn.
Ren đọc xong, cơ thể cậu tê dại. Một cảm giác bức bối lan tỏa khắp cơ thể, lạnh lẽo và nặng nề, giống như một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy trái tim, khiến mỗi nhịp đập của nó trở nên khó khăn hơn.
Vậy thì sáng nay, cậu đã ở đâu?
Thanh HP của cậu...400/400, vẫn trọn vẹn. Không hề có vết xước nào.
Hơi thở cậu khựng lại.
Ngay khi nhìn thấy dòng đầu tiên, một cơn lạnh buốt trườn qua da thịt cậu.
Ren nheo mắt. Ánh nhìn chậm rãi trượt qua từng chỉ số, từng con số, từng thay đổi nhỏ nhất.
Cậu rời khỏi nhà thờ vào sáng nay. Cậu chắc chắn đã làm điều đó. Cậu nhớ rõ mình đã đứng trước bệ thờ, đã lặng lẽ nhìn lên tượng thần, đã cảm nhận ánh sáng ấm áp phủ xuống từ trên cao.
Đây không phải là một chiến đấu với kẻ thù, không phải là những thử thách thông thường, đây là một cuộc chiến với chính bản thân mình.
Ren nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua từng con số, từng chỉ số, từng điểm trạng thái.
Không ổn. Không thể cứ tiếp tục thế này.
Cảm giác nặng nề như có thứ gì đó đang chực chờ vồ lấy cậu. Cậu bắt đầu nhận ra mình không chỉ đối mặt với những thử thách bên ngoài, những quái vật, những mối nguy hiểm có thể thấy được.
“Một con sâu nghi ngờ len lỏi vào trái tim chính trực của vị vua.”
Vậy tại sao cậu vẫn có cảm giác này?
STR: 17 (+2)
…Hoặc tệ hơn.
Rồi cậu dừng lại ở HP và VIT.
...
Cậu chưa từng thấy biểu tượng này trước đây.
Trong đầu cậu, những hình ảnh về Thị trấn Khởi đầu dần hiện lên.
Không thể nhận biết hiệu ứng cho đến khi nó đã làm thay đổi quá nhiều.
Tim cậu siết lại trong lồng ngực. Một cơn rùng mình khác chạy dọc sống lưng.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Ren.
Như thể hệ thống không muốn cậu biết.
Ren đông cứng. Tim cậu đập dồn dập trong lồng ngực.
[Name: Ren]
“Sự trung thành trở thành giả dối, danh dự trở thành tham lam, ánh vàng che mờ lý trí.”
Cậu nhanh chóng mở bảng hệ thống. Một tia sáng xanh nhạt quét qua tầm nhìn, giao diện quen thuộc hiện ra trước mắt với những con số và dòng chữ cậu đã nhìn thấy vô số lần.
Ren nín thở.
Những chữ cái dần dần xuất hiện, như thể chúng đang từ từ được khắc lên trong không gian tĩnh lặng, mỗi từ như một nhát dao sắc bén cứa vào tâm trí cậu, khiến cậu không thể dứt mắt khỏi màn hình:
Ren chợt nhận ra rằng, thứ này không phải chỉ đơn giản là hiệu ứng. Nó là một cuộc chiến âm thầm, không thể nhìn thấy, nhưng lại hết sức tàn khốc.
Những tấm kính màu phản chiếu lung linh trên sàn nhà, tạo thành một thứ ánh sáng ấm áp lạ thường.
Có gì đó đã thay đổi.
Có thể, đây chính là một thứ gì đó vượt xa mọi tưởng tượng, một sự thay đổi không thể đảo ngược đang dần dần chiếm lĩnh cậu.
Ren khựng lại.
Hiệu ứng nguyền rủa.
Giảm 25% HP tối đa mỗi ngày cho đến khi hiệu ứng bị gỡ bỏ.
Bên trái thanh máu của cậu, luôn có một biểu tượng nhỏ hình vòng hào quang màu bạc.
Hơi thở Ren khựng lại. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cậu.
Ren mở bảng hệ thống, một lần nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.