Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Bào Tử C·h·ế·t Chóc.
Khi những thanh HP bắt đầu xếp chồng lên nhau, dao động giữa những cái bóng lờ mờ đang bò trườn đến, cả khu rừng như bị nuốt chửng bởi một nỗi kinh hoàng không lời.
Lũ quái vật phản ứng gần như ngay lập tức. Những chiếc xúc tu quất tới như một cơn mưa roi, xé toạc không khí bằng thứ âm thanh ghê rợn.
Lũ quái vật trườn đến.
Chắc chắn cô sẽ c·hết.
Chỉ một cử động dù nhỏ nhất thôi...
Cắt đuôi ba con quái phía sau chỉ là vấn đề thời gian, chúng chậm chạp và vụng về hơn nhiều so với cô. Nhưng vấn đề thực sự lại không nằm ở tốc độ…
Cô chạy.
Phập!
Cô quay ngoắt đầu nhìn ra sau. Ba con Little Nepenthes ban đầu vẫn đang bám theo, bủa vây dần từ phía sau.
Và khi một kẽ hở xuất hiện, một trong những con Little Nepenthes vung xúc tu chậm hơn một nhịp, cô lập tức tận dụng nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi cả khu rừng như vỡ òa trong chuyển động.
May mắn, cô nhanh hơn.
Lũ Little Nepenthes phía trước đã bắt đầu chuyển động.
Rồi hai.
Chiến đấu? Nhưng…
Chân cô vấp phải một rễ cây lồi lên khỏi mặt đất.
Những tiếng rít chói tai vang lên phía sau, báo hiệu sự tức giận của lũ quái vật. Đám Little Nepenthes bị chọc giận, nhưng cô không quay đầu lại.
Không ổn. Nếu còn lùi thêm, cô sẽ tự đẩy mình vào góc c·hết.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, bám vào sợi tóc mai lòa xòa bên má. Yuna siết chặt thanh kiếm trong tay, những đầu ngón tay trở nên tê dại.
"A—!"
Nhưng rồi...
Ngực cô phập phồng, tim đập thình thịch đến mức cô có thể nghe thấy nhịp đập dồn dập trong tai.
Một trong số chúng dừng lại ngay trước hốc cây, xúc tu chậm rãi vươn ra, như thể đang thăm dò.
Lớp da ngoài của chúng căng bóng, thỉnh thoảng lại rung lên khe khẽ như đang phản ứng với không khí xung quanh. Nhựa cây nhỏ xuống từ kẽ hở trên thân chúng, đọng lại thành những mảng chất lỏng sền sệt trên nền đất.
Cô không thể quay đầu lại.
Từ trong những bụi rậm, những thân cây sẫm màu, từ cả những khoảng trống tưởng như an toàn, những con Little Nepenthes khác bắt đầu xuất hiện.
Nó không chỉ len lỏi qua từng kẽ lá, từng khoảng trống giữa những thân cây xoắn vặn mà còn bám chặt vào không khí, kéo dài và lan xa như một làn sóng vô hình khuếch tán khắp chiến trường.
Ban đầu chỉ là những chuyển động nhỏ, những chiếc lá lay động, những bụi cỏ khẽ nghiêng ngả, những tán cây rung lên khe khẽ như bị một cơn gió vô hình thổi qua.
Từ trong những bụi cây rậm rạp phía trước, hai cái bóng khác bắt đầu trườn ra, chắn ngang con đường trốn thoát của cô.
Những tán cây xô nghiêng khi cô lao qua. Đất đá lạo xạo dưới gót giày. Cô thậm chí không biết mình đang chạy về hướng nào, chỉ biết rằng mình không thể để b·ị b·ắt lại.
Những chiếc xúc tu mềm oặt bắt đầu vươn dài, bò trườn trên mặt đất bằng những cử động giật giật, tạo thành một thứ âm thanh ướt át, nhầy nhụa.
Chỉ cần dừng lại một giây thôi, chắc chắn chúng sẽ tóm được cô.
Chỉ một vết chạm nhẹ… và cô sẽ không thể đi lại bình thường được.
Yuna cắn chặt môi, lưng áp sát vào vách gỗ, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mười.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng bụi phấn đỏ cam bùng nổ từ vết nứt, tràn ra như một cơn lũ nhỏ, tán loạn trong không khí như tro tàn rực lửa.
Những giọt nhựa cây đặc sệt nhỏ xuống, bốc lên mùi ngai ngái, hăng nồng.
Gió rít bên tai. Hơi thở cô gấp gáp, lồng ngực nhói đau vì kiệt sức. Nhưng cô vẫn chạy.
....
Những cái cây với chiếc miệng thâm thì, trống rỗng, chúng không có mũi hay mắt, chúng không cần nhìn cũng biết cô ở đâu.
Mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, nhưng cô không dừng lại.
Cô lùi lại một bước theo bản năng, nhưng mặt đất dưới chân lại trơn trượt đến mức suýt khiến cô ngã.
Một con, hai con, rồi ba con...
Chương 113: Bào Tử C·h·ế·t Chóc.
Một cơn rùng mình chạy dọc theo cánh tay, nhưng cô không có thời gian để sợ hãi.
Chúng lao đến.
Một âm thanh khe khẽ vang lên, tựa như tiếng vỏ trứng vỡ vụn, mong manh nhưng đầy nguy hiểm.
Những hạt phấn nhỏ li ti lơ lửng, trôi nổi giữa làn sương mù dày đặc, phản chiếu ánh sáng lập lòe một cách kỳ lạ. Chúng không chỉ đơn giản là trôi nổi mà dường như còn chuyển động có chủ đích, vặn vẹo và xoáy tròn trong không trung như thể mang theo một lời mời gọi c·hết chóc.
Một hốc cây nhỏ, ngay phía trước.
Cô phải đứng dậy ngay.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lao vào trong, thu người lại hết mức. Hốc cây nhỏ hẹp, nhưng vẫn vừa đủ để cơ thể nhỏ nhắn của cô chui vào.
Sáu con quái vật.
Yuna nín thở.
Cô chỉ có một mình.
Ren cảm thấy da đầu tê rần, nhận thức về nguy hiểm đang gào thét trong tâm trí.
Khi nhìn xuống, cô mới nhận ra..
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, lớn đến mức cô sợ rằng chúng có thể nghe thấy nó.
Mười hai.
Cô đã g·iết được một con quái vật trước đó, nhưng đó là khi có Ren bên cạnh, khi cô chỉ cần tập trung vào một kẻ địch duy nhất, khi cô biết chắc rằng mình không đơn độc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ mỗi lần cô kéo giãn khoảng cách, lũ quái phía sau lại phát ra một loạt âm thanh the thé, cao v·út và chói lói, giống như tiếng kèn hiệu báo động vang vọng giữa khu rừng.
Lá cây bị xé nát. Những giọt nhựa cây bắn tung tóe, vấy lên nền đất màu nâu sẫm. Những chiếc xúc tu xoắn lại với nhau trong lúc trườn bò, như những con rắn khổng lồ lặng lẽ vây bắt con mồi.
Một thứ mùi nồng đậm, ngọt gắt đến mức khó chịu, trộn lẫn giữa hương cỏ mục và nhựa cây lên men, gay gắt và nồng nặc như mùi xác c·hết phân hủy giữa những tán cây ẩm ướt.
Một cảm giác cản trở dội ngược lại bàn tay, nhưng cô không kịp nhìn xem mình đã gây bao nhiêu sát thương. Không quan trọng. Cô đã phá vòng vây.
Cô tuyệt vọng quay đầu tìm kiếm một thứ gì đó, bất cứ thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi tình thế này...
Một cú v·a c·hạm bất ngờ.
Không chỉ một, mà là hàng loạt.
Rồi mùi hương bùng lên. Một cơn gió vô hình thổi tan đám bào tử và đưa chúng đi xa trong làn sương mù dày đặc.
Chắc chắn cô sẽ c·hết.
Rào rào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúng trườn đến chậm rãi, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc trước khi lao vào xé xác con mồi. Những chiếc xúc tu quét qua mặt đất, nhựa cây chảy xuống như thể đang nhỏ dãi vì thèm khát.
Khoảng cách với vòng vây dần thu hẹp, nhưng cô vẫn chưa tìm thấy lối thoát.
Nhưng Yuna vẫn tiếp tục lao về phía trước, đôi chân linh hoạt tránh né từng đợt t·ấn c·ông.
Nhưng bây giờ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà là tiếng kêu chói tai của chúng.
Rồi, ngay sau đó...
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khi cô nhớ lại mô tả trong sổ tay hướng dẫn: Chất dịch từ Little Nepenthes có tính ăn mòn như axit nhẹ.
Ba.
Cô đã bị dồn vào bẫy.
Cô phải chạy.
Cú ngã không đau, nhưng thời gian cô mất để chống tay đứng dậy có thể đủ để g·iết c·hết cô.
Một tiếng rít khe khẽ vang lên.
Cô cần một cơ hội.
Tiếng trườn bò phía sau vẫn đang đến gần.
Bẫy.
Những thanh HP đỏ sậm hiện lên trong màn sương mù dày đặc, từng vạch máu dài mỏng lơ lửng trong không khí như thể bị một bàn tay vô hình cắt ra từ khoảng không. Chúng dao động nhẹ, rồi dần hiện rõ, nhiều đến mức lấp đầy tầm nhìn.
Nhưng rồi, chuyển động ấy lan rộng, khuếch đại dần thành những đợt sóng khuấy động cả khu rừng.
Ngay lúc con quái vật đầu tiên trườn tới, Yuna nghiến răng, dồn hết sức vào đôi chân, lao người sang một bên.
Và đúng như cô lo sợ...
Mặt đất nhuốm đầy chất nhầy từ những con quái vật, bốc lên một mùi hăng nồng đến buồn nôn.
Yuna nghiến răng, đôi chân không ngừng lao về phía trước, nhưng lòng bàn tay cô siết chặt chuôi kiếm đến mức đổ mồ hôi.
Từng con một trườn ra khỏi màn sương, những chiếc xúc tu ngọ nguậy, thân thể gồ ghề của chúng run lên theo nhịp hô hấp.
Chúng chậm rãi uốn mình trong làn sương mờ, những chiếc xúc tu dài quẫy động trên mặt đất, kéo theo những vệt nhầy nhụa bốc mùi tanh tưởi.
Tiếng trườn bò, tiếng quẫy đạp của chúng hòa cùng tiếng những tán lá rung chuyển, tạo nên một thứ âm thanh rợn người như một bản giao hưởng của đám thợ săn đang siết chặt vòng vây quanh con mồi.
“C·hết tiệt…” Cậu nghiến răng, hơi thở gấp gáp. “Nautilus, lùi lại ngay!”
Chỉ kịp ổn định hơi thở, bóng tối đã phủ trùm lên cô.
Nhưng cô không thể để mình bị chạm vào thứ chất lỏng đó.
Mà là tiếng ồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên ngoài, những bóng đen vặn vẹo vẫn đang tìm kiếm.
Chạy? Không còn đường thoát.
Ban đầu chỉ là một.
Cô cắn chặt môi, mắt đảo liên tục để tìm kiếm.
Xào xạc.
Một chiếc xúc tu quét qua ngay sát miệng hốc cây, chỉ cách mũi cô vài phân.
Sáu thanh HP hiện lên giữa màn sương, lơ lửng trong không khí như những thanh đoản đao báo hiệu c·ái c·hết. Một… hai… ba… Chúng cứ thế xuất hiện, không ngừng tăng lên.
Những chiếc xúc tu cào lên mặt đất, để lại những vệt dài nhớp nháp, kéo theo những tiếng rít ghê rợn như tiếng kim loại mài vào nhau. Nhưng thứ khiến lưng Yuna lạnh toát không phải mấy âm thanh đó.
Cô ngã nhào về phía trước.
Hai con Little Nepenthes nữa.
Không khí bỗng trở nên nặng nề một cách đáng sợ.
Ngay khi lưỡi kiếm của Nautilus cắt vào thân con quái, trái cầu đỏ trên đỉnh đầu nó nứt toác.
Mỗi cú trườn của chúng tạo ra những âm thanh ướt nhẹp, như thể ai đó đang nhào nặn một khối bùn đặc quánh.
Những thanh HP xuất hiện. Sâu trong màn sương.
Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm lóe lên một đường sáng bạc khi cô vung mạnh hết sức...
Năm.
Chiếc xúc tu quật mạnh xuống vị trí cô vừa đứng, nhấc bổng một lớp đất ẩm cùng những tàn lá mục lên không trung. Một tia chất lỏng sệt dính văng ra, suýt chút nữa đã chạm vào chân cô.
Xào xạc.
Dốc hết sức, cô lao thẳng vào khoảng trống hẹp giữa hai con quái vật.
Cô không thể để chúng phát hiện ra mình.
Ren hít một hơi lạnh buốt.
Đôi mắt trống rỗng như thủy tinh của chúng phản chiếu thứ ánh sáng ma quái, đồng loạt quay về phía hai chàng trai đứng giữa chiến trường.
Rắc!
Yuna khựng lại, hơi thở tắc nghẹn trong lồng ngực.
Từ giữa màn sương mờ ảo, những cái bóng bắt đầu cử động.
Và rồi cô thấy nó.
Nhưng đã quá muộn.
Cô không giỏi chiến đấu.
Những ngón tay cô tê cứng, hơi lạnh len lỏi vào từng khớp tay. Cô không muốn c·hết. Nhưng nếu cứ đứng yên như thế này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.