Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sủng Hôn

Châu Nguyên

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Lưu sản xuất vội vàng đỡ Trần Hồng. Trần Hồng bị điện giật làm cho hoa mắt váng đầu, vuốt vuốt cổ nửa ngày mới đưa tay chỉ vào mặt Du Hạ:

Tô Minh hít sâu, khó khăn nói:

“Em có thể xử lý.”

“Ngài uống quá nhiều rồi, để tôi đưa ngài về.”

Giọng nói của Tư Dĩ Hàn rất nhạt, nghe giống như đang nói việc nhà vậy.

Chương 12

“Người kết hôn với cậu là Tư Dĩ Hàn.”

“Làm sao vậy? Đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi ăn tiệc gì với loại người như vậy?”

Du Hạ quên mất Tô Minh là fan trung thành của Tư Dĩ Hàn:

Du Hạ không nghĩ đến Tư Dĩ Hàn sẽ trực tiếp làm lớn chuyện như vậy, đơn giản nhưng thô bạo làm cho Du Hạ có chút không thích ứng được, cô lắc đầu. Đã lâu rồi không có tính ỷ thế h**p người như vậy, cảm giác thật thoải mái, làm sao bây giờ?

“Làm sao lại khi dễ em?”

“Rất ít.”

Hai mươi phút sau, một chiếc Bentley màu đen chạy nhanh đến sát cửa nhà hàng, Tô Minh bị dọa làm giật cả mình, vội vàng lùi về sau một bước. Đèn xe không tắt, cửa xe liền mở ngay ra. Một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen, đôi chân dài thẳng tắp giẫm trên mặt đất, thân hình cao to mạnh mẽ dần hiện ra. Anh mang một cái khẩu trang màu đen, quay đầu nhìn qua là một đôi mắt đen sắc bén.

Đên may không có ai nói về cái mụn của Du Hạ, cô nghĩ là lớp trang điểm của mình đã che được nó, không ngờ Tư Dĩ Hàn lại trực tiếp vạch trần như vậy.

Điện thoại vang lên một tiếng, là Tô minh gọi đến:

Du Hạ quan sát biểu tình của Tư Dĩ Hàn, vừa mới lên hot search cầu hôn Lâm Họa, thế nào lại trở về sớm như vậy?

“Summer lão sư, không cần thiết phải báo cảnh sát chứ? Trần tổng uống nhiều rồi.”

“Tô tổng.”

Trần Hồng đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Du Hạ. Lá gan của Du Hạ này cũng thật lớn, không bỏ chạy, Trần Hồng tất nhiên không thể bỏ qua cho cô được. Trong cơn giận giữ, Trần Hồng đi thẳng đến trước mặt Du Hạ, chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị người nào đó nắm chặt đau điếng. Hắn men theo cánh tay nhìn sang nhìn thấy một người đàn ông mang khẩu trang lộ ra ánh mắt âm ngoan, người đàn ông lạnh lẽo nói:

Da đầu của ba người Nhị Đài tê dại, truyền thuyết Du Hạ một điểm thua thiệt cũng không chịu ăn rất chân thật nha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hồng có tiền, có quyền, có vốn liếng, mấy năm nay được người ta thổi phồng lên trời, rất ít khi bị chịu thua thiệt, nhất thời hắn giận tím mặt, đưa tay muốn tát Du Hạ một cái. Nhưng mà tay còn chưa kịp đụng vào mặt của Du Hạ, trên cổ liền cảm tê rần, hắn bất thình lình ngã xuống mặt đất.

“Đi trước.”

“Con mẹ nó, cậu là ai?”

“Không có việc gì.”

“Không có ở nhà?”

“Nhưng tôn trọng là phải có qua có lại, thái độ của chúng tôi đặt ở đây rất rõ ràng, nếu có người muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ phụng bồi đến cùng.”

“Muốn ai đẹp mặt? Muốn lộng c·h·ế·t ai?”

“Em đưa điện thoại cho người bên cạnh, đừng khóc, nghe lời.”

Con ngươi đen sâu lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn nhìn Trần Hồng, anh tiến lên ấn mạnh Trần Hoành vào cửa, một âm thanh lớn vang lên. Nhà sản xuất Lưu đứng bên cạnh sợ ngây người. Ngón cái của Tư Dĩ Hàn chậm rãi di chuyển đến động mạch cổ của Trần Hồng, chậm rãi nói:

“Ăn lẩu.”

“Tại sao anh lại trở về?”

Tư Dĩ Hàn lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho sản xuất Lưu.

Tư Dĩ Hàn mở cửa xe, kéo Du Hạ vào ghế phó lái rồi mới đi vòng qua bên ghế lái. Chiếc xe Bentley màu đen nghênh ngang rời đi, sản xuất Lưu nhìn tấm danh thiếp được thiết kế vô cùng đơn giản trong tay. Cả tấm danh thiết màu đen, phía trên chỉ in một chữ Winter kèm theo một dãy số.

“Anh là ai? Muốn làm gì?”

“Đây là danh thiếp của tôi, đưa hắn ta đến bệnh viện, tôi sẽ phụ trách tiền thuốc men.”

Ngắt điện thoại, Du Hạ nắm chặt điện thoại di động trong tay, không phải Tư Dĩ Hàn đàn ở Hồng Công cầu hôn Lâm Họa sao? Trở về từ khi nào vậy?

“Thao!”

Du Hạ không sợ Trần Hồng, ai cô cũng không sợ. Ngày hôm nay, nếu Trần Hồng dám đụng vào một ngón tay của cô, cô sẽ đánh cho hắn không nhìn ra được mặt mũi của mình luôn. Vốn dĩ cô không có tâm tình gì, nhưng một khắc nghe thấy giọng nói của Tư Dĩ Hàn, bỗng nhiên cô liền cảm thấy thật ủy khuất. Giống như năm đó, nam sinh trong lớp đặt con rắn giả trong sách của Du Hạ, cô đã đánh bốn nam sinh đó phải nhập viện. Vụ việc lúc đó kinh thiên động địa, bố mẹ của bốn nam sinh đó đến trường học, một mình Du Hạ chống lại tám người lớn, thẳng cho đến khi sau lưng vang đến giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Tư Dĩ Hàn, cô quay đầu lại thấy Tư Dĩ Hàn liền khóc như núi lở đất mòn.

Lần thứ hai xe dừng lại, Du Hạ cách cửa kính xe nhìn ngọn đèn đường phía bên ngoài. Vừa nâng mắt lên, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy ánh mắt của Tư Dĩ Hàn phản chiếu qua gương đang nhìn cô chằm chằm. Lông mi dày rậm của Tư Dĩ Hàn, đôi mắt đen láy phảng phất như có một tầng sương mỏng bao quanh, yên tĩnh lạnh lẽo.

“Tư lão sư, ngài là bạn Du tổng?”

Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn nốt mụn ửng đỏ trên trán Du Hạ:

Tư Dĩ Hàn ôn nhu nói, bỗng nhiên trong khoảnh khắc đó, cảm thấy giống như lúc còn bé anh dỗ dành Du Hạ vậy: “Có anh trai ở đây, em đừng sợ.”

Bối cảnh của Tư Dĩ Hàn có chỉnh c·h·ế·t Trần Hồng cũn dư dả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Du Hạ ngẩng đầu, khôi phục vẻ lạnh tĩnh như trước. Kiêu ngạo lạnh lùng, không thèm đặt bất kỳ ai vào trong mắt.

“Còn có ai?”

“Bữa tiệc hôm nay là của ai?”


Tư Dĩ Hàn đã sớm dặn dò Du Hạ không nên nói cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ. Du Hạ siết chặt điện thoại di động, sợ Tư Dĩ Hàn nghe được nội dung điện thoại.

“Hạ Hạ, qua đây.”

Chân của Tô Minh dính chặt lại một chỗ.

Ánh mắt Tư Dĩ Hàn trầm xuống, không khí trong xe lạnh lẽo. Lúc mà Du Hạ cho rằng Tư Dĩ Hàn sẽ tức giận, thì anh chậm rãi nói:

Cửa thang máy mở ra, Trần Hồng nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, dương nanh múa vuốt.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Du Hạ?”

Tô Minh cũng không dám nói gì, trái lại đứng sau lưng Du Hạ, chờ người với cô.

“Người kia có phải là Tư Dĩ Hàn hay không?”

Giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai cô, Du Hạ mím môi, hít mũi nghẹn ngào.

“Xin lỗi, nếu lần sau xảy ra chuyện như lần này nữa, tớ sẽ đem đầu đến gặp cậu. Mấy người Nhị Đài đồng ý hợp tác thì hợp tác, không đồng ý thì dẹp, không sợ bọn họ.”

Tô Minh chưa nói xong, Du Hạ ở sau lưng đã bước đi. Tô Minh đuổi theo, đi vào thang máy ấn xuống tầng 1:

Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt Du Hạ, cau mày lại hỏi:

Du Hạ gật đầu.

“Trở về tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, không cần suy nghĩ nhiều.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có gan đi tìm hắn.

“Đúng vậy.”

“Anh không trở về, có phải em gặp chuyện ủy khuất cũng không có ý định nói cho anh biết?”

Tư Dĩ Hàn nắm chặt tay lái, không đè ép được lệ khí trong lòng. Cô gái anh đặt trên đầu quả tim đã sớm trưởng thành, đã du nhập vào thế giới của người trưởng thành rồi.

“Tìm một nơi an toàn chờ anh, trước đừng gây xung đột với người ta, anh đến ngay đây.”

“Bây giờ đi về sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Động vào người của tôi, đã được sự đồng ý của tôi chưa?”

Điện thoại trong túi xách vang lên, Du Hạ cầm điện thoại, không thèm nhìn ai điện đến đã bắt máy.

“Không về, chờ người.”

“Cậu biết nội tình, tớ không giải thích nhiều. Chuyện này coi như cậu không biết gì hết nhé, chúng tớ có giao ước.”

Người ở thành phố S dám đụng vào Trần Hồng có thể đếm được trên đầu ngón tay, đôi mắt quen thuộc như vậy, lãnh đạo của Nhị Đài tỉnh táo trước tiên:

“Dám giở trò với tôi! Tôi con mẹ nó muốn là Du Hạ đẹp mặt! Hôm nay tôi không chơi c·h·ế·t cô ta thì tôi không mang họ Trần!”

“Công việc.”

Tô Minh nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Tư Dĩ Hàn!!!!!

Tư Dĩ Hàn nhíu mày, ngón tay dịch chuyển bên tay lái.

“Hắn không có chạm vào em.”

Để bảo vệ Du Hạ không bị đám fan cuồng nhiệt của anh quấy rầy, Tư Dĩ Hàn đã phong tỏa toàn bộ tin tức của Du Hạ, ngoại trừ bạn bè thân cận với anh, ai cũng không biết tướng mạo, tuổi tác, nghề nghiệp của Du Hạ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ bảo vệ quá kỹ cũng không phải là chuyện tốt. Bốn năm nay, Tư Dĩ Hàn đã tận lực che giấu toàn bộ tin tức Du Hạ, không biết cô ấu đã sớm tiến vào vòng giải trí.

Tô Minh kéo Du Hạ ra sau lưng mình, cầm lấy túi của Du Hạ, nhìn mọi người xung quanh:

Tư Dĩ Hàn lấy một cái khăn tay màu đậm lau khô nước trên tay Du Ha, anh ngẩng đầu lên nhìn Du Hạ:

Tư Dĩ Hàn giương mắt, dưới ánh đèn, đôi mắt đen như mực của anh phảng phất như huyền băng vạn năm dưới dưới đáy hồ sâu.

Trần Hồng tung hoành ngang dọc ở thành phố S, chưa từng gặp đối thủ:

Tư Dĩ Hàn lau đến tờ khăn giấy ướt thứ ba, Du Hạ không nhịn được nói:

Trong nháy mắt Trần Hồng kêu thảm thiết, người bị ném qua một bên. Hắn ôm cánh tay, men theo tường trượt từ trên xuống, cổ tay đau đớn giống như đã bị chặt đứt. Tư Dĩ Hàn buông người ra, lấy một cái khăn tay từ trong túi ra chậm rãi lau tay, quay đầu nhìn mấy người của Nhị Đài:

“Đã nổi mụn còn muốn ăn lẩu? Em có thù oán gì với gương mặt của em à?”

“Ăn gì không?”

“Vì vậy.”

Giọng nói của nam thần thật trầm ấm. Đã từng có người nói rằng, cổ họng của Tư Dĩ Hàn nhất định được Thượng đế hôn qua, cho nên mới dễ nghe đến c·h·ế·t như vậy.

“Muốn ăn gì?”

“Vậy cái tay này đúng không?”

Tô Minh thực sự có chút sợ Du Hạ. Mặc dù bên ngoài đều biết cô là người quản lý công ty nhưng một nửa công ty điện ảnh Hạ Minh cũng là của Du Hạ.

Lần đầu tiên Trần Hoành sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn bị ép phải ngẩng đầu lên, muốn gỡ bàn tay trên cổ mình ra nhưng khí lực có hạn, hắn chỉ có thể dùng hết sức lực nắm lấy áo của người đàn ông kia để bản thân không bị bóp cổ c·h·ế·t.

“Thường tham gia loại tiệc như thế nào sao?”

Giọng nói của Du Hạ có chút khàn khàn.

“Cậu nhanh mau về nhà đi, không nên tiếp xúc nhiều với Trần Hoành, sẽ sẽ xử lý chuyện này.”

Không khí trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Sắc mặt của Tư Dĩ Hàn rất khó coi. Du Hạ đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Đèn đỏ ở phía trước, Tư Dĩ Hàn đạp phanh, lại rút ra một cái khăn ướt, cầm tay của Du Hạ, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của cô.

Tô Minh rất ít khi thấy Du Hạ thất thố như vậy, người gọi đến chắc chắn là người mà cô ấy rất tín nhiệm.

“Xin lỗi, tớ không nghĩ đến Trần Hồng sẽ nổi điên, sớm biết như vậy tớ sẽ không để cậu đến tham gia bữa tiệc này. Xin lỗi, là lỗi của tớ. Tớ tự chủ trương không báo cảnh sát bởi vì cho dù làm lớn chuyện này cũng không có lợi cho chúng ta. Cậu thấy sao?”

“Em đã dạy cho hắn ta một bài học, một chút tiện nghi hắn cũng không chiếm được.”

Tư Dĩ Hàn ném khăn lau tay vào thùng rác:

Người đến can ngăn hay xem náo nhiệt đều bị làm cho mông lung. Du Hạ chậm rãi thu lại sốc điện mini, trong mắt không chút gợn sóng nhìn mọi người xung quanh:

“Đỉnh Phong đường Xuân Giang.”

Lưu sản xuất cấp tốc đè tay Trần Hồng xuống:

Du Hạ nhìn đường cong gò má của Tư Dĩ Hàn, áo hoodie màu đen lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

“Cái tay nào chạm vào Du Hạ?”

Edit: Meimei

Đèn đã chuyển qua màu xanh, Tư Dĩ Hàn đặt một tay lên tay lái, một tay kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp. Ánh đèn mờ tối trong buồng xe làm cho ngũ quan của anh có cảm giác áp bách.

Du Hạ lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra muốn sửa lại lớp trang điểm, thấy đôi mắt đỏ hồng của mình trong gương thì cất gương vào lại trong túi xách, không sửa lớp trang điểm nữa.

Tư Dĩ Hàn nhàn nhạt hỏi.

“Báo cảnh sát đi.”

Du Hạ không giống như các cô. Các cô là ngọn cỏ từng chút từng chút bò lên cao, đã quen nhìn thấy những điều bẩn thỉu trong vòng giải trí này còn Du Hạ sinh ra đã ở trên đỉnh kim tự tháp. Lần đầu tiên Tô Minh gặp Du Hạ, cô ấy xách một cái túi LV, trong vòng một tuần Du Hạ có thể đổi bảy chiếc xe hơi hiệu khác nhau, tiện tay tặng quà cho người khác cũng đều là hàng hiệu. Du Hạ lớn lên lại xinh đẹp, không phải không có người động lòng. Lúc bộ phim được khởi quay, Du Hạ được tiếp xúc với khá nhiều diễn viên, có một vị nam diễn viên ỷ vào mình là người nổi tiếng mà khinh thường Du Hạ, nửa đêm đến gõ cửa phòng Du Hạ. Ngày hôm sau cô ấy liền đuổi nam diễn viên kia ra khỏi đoàn, thay Thương Duệ vào. Không lâu sau đó, vị nam diễn viên kia không hiểu vì sao bị phong sát, mai danh ẩn tích. Du Hạ là một đại tiểu thư chân chính không chịu được nửa điểm ủy khuất nào.

“Em hy vọng anh cứ ở mãi bên Hồng Công?”

“Cô —“

Du Hạ đặt túi xách lên ghế, sợ Tô Minh gặp bất lợi nên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Minh:

“Chuyện ngày hôm nay, chúng tôi có thể không báo cảnh sát.”

Du Hạ trầm mặc không nói gì. Bốn năm nay bọn họ hầu như không liên lạc gì với nhau. Tư Dĩ Hàn vẫn định kỳ chuyển tiền cho cô. Anh không gọi điện cũng không gửi tin nhắn cô, không cho Du Hạ một chút hy vọng nào.

Đã lâu rồi Du Hạ không nhìn thấy Tư Dĩ Hàn động thủ, cô bất động thanh sắc buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, hất cằm đi đến trước mặt Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn có ý gì vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12