Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Món đồ chơi hứng lên nhất thời, sớm muộn gì cũng bị đá
“Hay là căn bản cháu không thích?
“Bà có thấy nó giống như là sản phẩm đột biến gen không?”
Nếu lúc này Chung Triệu Khánh biết cô đang thong thả dạo bước trong vườn sau của nhà họ Hạ, chắc sẽ tức đến nôn ra máu tại chỗ.
Vừa nãy khen đẹp, chẳng qua chỉ là đang lấy lệ với chúng tôi thôi?”
Ông đúng là không biết xấu hổ!”
Quay đầu lại, cô mới phát hiện—không biết từ khi nào, Hạ Văn Lễ đã đứng sau lưng mình.
“Trước kia cậu đã bận đến nỗi chân không chạm đất, giờ mà muốn gặp được cậu, còn khó hơn lên trời.”
Tình hình kinh tế hiện tại khó khăn, ai nấy đều lo lắng về khả năng vận hành của Chung thị, sợ cho vay xong sẽ không đòi được nợ.
Bây giờ thì lắm lời, khoe ra mặt luôn rồi.
Chung Triệu Khánh cười khẩy: “Thật không ngờ có ngày lại nghe được câu này từ miệng cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con bé này là không muốn mang ơn chúng ta.”
Chung Thư Ninh bật cười khẽ: “Tổng giám đốc Chung, tôi cần sửa lại chút… Tôi ở bên Hạ tiên sinh khi anh ấy chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, nên tôi không phải tiểu tam…”
Chung Thư Ninh siết chặt điện thoại, tim lạnh đi từng chút, tay chân cũng buốt cóng theo.
“Chung Thư Ninh, cô có biết thân biết phận mình không đấy?
Cô bật cười lạnh:
“Nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền!”
Nếu không phải vì Hạ Văn Lễ cấm tuyệt, bọn họ đã sớm kéo nhau đến nhà cũ của nhà họ Hạ rồi.
“Con bé ấy vừa nãy điện thoại reo, ra ngoài nghe máy rồi, hình như là luật sư gì đó.”
“Thế còn cô thì sao?
Có người vừa mở miệng đã bị người khác bịt ngay lại.
Luật sư đã trao đổi với ông ta, Chung Thư Ninh cũng hiểu rõ dụng ý của Chung Triệu Khánh.
“Tôi đã nhìn ra rồi, từ nhỏ cô đã thích quyến rũ đàn ông.”
Không có cửa đâu!”
Hạ Văn Lễ trước kia ít nói, kiểu “ngầm kiêu ngầm khoe”.
Khi Hạ Văn Lễ về đến nhà cũ, đã qua giờ cơm tối.
Hạ lão gia cau mày, “Chứ như cái thằng nhóc hoang nhà mình ấy hả, cái gì nó thích, thì nhất định phải giành cho bằng được, không cần mặt mũi cũng không sao!”
“Chung Triệu Khánh, năm mươi triệu?
Nếu công ty tôi phá sản…”
“Tôi nói cho cô biết, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi hứng lên nhất thời của Hạ Văn Lễ, đợi đến khi công việc bên Thanh Châu của cậu ta kết thúc, cậu ta sẽ đá cô không thương tiếc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thế nào?
Chung Triệu Khánh tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, “Tôi thật muốn xem thử, cô cứ theo Hạ Văn Lễ mà chẳng danh chẳng phận thế này, thì có kết cục gì tốt đẹp.”
“Hồi đó bảo cô gả cho Chu Bách Vũ, cô không chịu.”
“Cô nghĩ chỉ cần cắt đứt quan hệ với tôi, là có thể rũ sạch quá khứ, gả vào nhà họ Hạ được sao?”
Đúng là đáng sợ.
Chỗ này cách xa phố xá ồn ào, như chốn đào nguyên, mấy hôm nay cô cảm thấy khá thư thái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói trắng ra, cô chẳng qua vẫn là kén cá chọn canh, chê nhà họ Chu, ra vẻ thanh cao.”
Chung Thư Ninh vừa mới nói chuyện điện thoại với luật sư xong.
Hạ lão phu nhân phân tích, “Dù sao thì với môi trường sống trước đây của nó, bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó, cho dù là một bữa cơm hay một bộ quần áo.”
Với Hạ Văn Lễ mà nói, chẳng đáng gì.
“Cũng đúng thôi…”
Dù sao thì, anh chỉ cần vung tay một cái, món lễ phục tuỳ tiện tặng cho Chung Thư Ninh cũng đã mấy trăm triệu.
“Cả đời này cô cũng đừng mong thoát khỏi tôi.
Hay là, cậu ta chỉ ngủ mà không trả tiền?”
Điều này khiến dòng tiền của công ty bị đứt đoạn.
Lúc thử đồ, Hạ lão phu nhân khen cô mặc đẹp, cô cũng mỉm cười phụ họa, không ngờ Hạ lão gia lại bắt bẻ đến mức ấy.
Sau đó, Hạ lão gia còn bàn luận chuyện này với vợ.
Được thôi.”
“Thật à?”
Hạ lão phu nhân nghe mà chỉ thấy đau đầu.
“Người thứ ba, là Chung Minh Nguyệt mới đúng.”
“Năm mươi triệu thì sao?
Cậu có thể bớt nói vài câu không?!
“Trong mắt nó, thích không đồng nghĩa với việc phải chiếm hữu.”
Cô ngủ với Hạ Văn Lễ thêm vài lần chẳng phải là có rồi à?
Chung Triệu Khánh vừa nói vừa cười phá lên.
Tôi đã nhờ người làm việc rồi, cô muốn kiện ra toà?
Hạ Văn Lễ ăn không nhiều, trước khi đi còn dặn phục vụ đóng gói mấy phần món tráng miệng đặc biệt.
Phần lớn thời gian chỉ có cô ở cùng hai ông bà Hạ, Hạ Bá Đường với Lương Gia Nhân sau giờ làm mới ghé qua, còn Hạ Văn Dã thì tung tăng chơi bời khắp nơi, nhưng luôn không quên kiếm mấy món ngon lạ lẫm mang về cho cô.
Hạ lão phu nhân quá nhiệt tình, cứ muốn tặng cho cô mấy bộ quần áo, Chung Thư Ninh khéo léo từ chối, nhưng Hạ lão gia lại hừ lạnh một tiếng:
Chung Thư Ninh đành phải nhận lấy.
“Muốn hủy bỏ quan hệ thì được thôi.”
Còn chưa tính đến bộ trang sức cô đeo hôm đó.
Có người trong nghề ước lượng, riêng bộ cánh cô mặc hôm ấy, tổng giá trị đã gần chạm ngưỡng tám con số.
“Quả nhiên là leo được cành cao, ôm được đùi to, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hẳn!”
Cô thuê luật sư đến à?
Hạ Văn Lễ công việc chất đống như núi, ngay cả bạn bè cũng phải tới tận công ty chặn người, mới kéo được anh ra bàn ăn.
Nếu không phải đang gọi điện thoại, chắc Chung Triệu Khánh đã tát cô một cái rồi.
“Không có đâu ạ, một bộ là đủ rồi, nhiều quá thì tốn kém quá…”
Chung Thư Ninh vội vàng giải thích.
Khi cô còn định lên tiếng, điện thoại đột nhiên bị ai đó giật lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta tức đến cười khẩy.
Chung Thư Ninh cắt ngang lời ông ta: “Ông nói thẳng đi, bao nhiêu tiền?”
“Cái miệng khéo lắm!”
“Có ai nói cháu trai mình như ông không?”
Anh đại khái đoán được, chắc là luật sư bên xử lý thủ tục hủy bỏ quan hệ nhận nuôi.
“Giờ lại cam tâm tình nguyện làm tiểu tam cho người khác!”
“…Dù sao thì tôi cũng nuôi cô ngần ấy năm, giờ cô muốn hủy bỏ quan hệ nhận nuôi, cũng phải tự mình đến nói với tôi một câu chứ?
Hai ngày nay ở nhà họ Hạ, Hạ Văn Lễ bận túi bụi, ngoài ba bữa cơm, gần như chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Hạ Văn Lễ chỉ cười nhẹ: “Trước đây chỉ có công việc, giờ thì phải cân bằng cả gia đình lẫn công việc, đúng là bận thật.”
Thôi thì cậu cứ đâm cho bọn này một dao luôn đi cho rồi!
“Hoặc là cô đưa tôi năm mươi triệu, chúng ta lập tức chấm dứt quan hệ nhận nuôi, hoặc là cứ dây dưa mãi thế này đi.
Hôn nhân có thể khiến một người đàn ông biến thành như thế này sao?
“Với lại nó chưa hoàn toàn xem chúng ta là người nhà, nên mới khách khí như thế.”
Không biết ông ấy có chút tự nhận thức nào không, mấy cái tính ngang ngược của thằng nhóc ấy, rõ ràng là y hệt ông mà!
Anh trực tiếp bật loa ngoài, giọng lạnh tanh: “Tổng giám đốc Chung, ông đòi năm mươi triệu?
Mọi người: “……”
Chung Thư Ninh vẫn thản nhiên, không giận cũng chẳng vội.
Chương 57: Món đồ chơi hứng lên nhất thời, sớm muộn gì cũng bị đá
Chung Triệu Khánh cho rằng Chung Thư Ninh nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ, cũng chỉ vì cái mong muốn viển vông ấy.
Chung Thư Ninh nghẹn thở, thấy thực sự quá đê tiện.
Anh xách hộp bánh rời đi, để lại sau lưng là một đám cẩu độc thân thở dài não nề.
Tại nhà cũ của nhà họ Hạ
Chung Thư Ninh vốn đoán trước được ông ta sẽ đòi hỏi vô lý, nhưng không ngờ lại ra giá tới mức này.
“……”
Cô xứng à?”
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, tưởng Hạ Văn Lễ coi cô là đặc biệt, là cô có thể gả vào nhà họ Hạ chắc?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão Hạ, cậu đâu có thích đồ ngọt mà?”
Ngay sau đó, Chung Triệu Khánh cũng liên lạc với cô:
Cô không ở Thanh Châu, đương nhiên không rõ công ty nhà họ Chung đang gặp vấn đề, hàng loạt khách hàng bỏ đi.
Mấy người bạn gần như sắp nghẹn c·h·ế·t.
Dạo này ông ta bị dồn nén đủ kiểu, phải đi cầu cạnh khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút giận.
Chạy theo l*m t*nh nhân cho người ta, bán thân đổi tiền, tôi thấy cô mới là thứ đê tiện!”
“Cháu sợ nhà tôi không mua nổi chắc?”
“Thì cô phải nuôi tôi già!
Tôi sẽ bám lấy cô cả đời!”
“Năm mươi triệu!”
“Chung Thư Ninh, tôi không biết xấu hổ à?”
———
Số tiền này, vừa đủ để giải quyết khó khăn hiện tại của công ty.
Hạ Văn Lễ gật đầu, quay người bước ra ngoài.
“Cô đến cái cửa nhà họ Hạ còn chẳng chạm tới đâu!”
“Đến tìm tôi lấy!”
Hai ông bà Hạ có thói quen xem bản tin thời sự và dự báo thời tiết, cũng đều hảo ngọt, nên trong đống bánh ngọt kia đương nhiên cũng có phần của họ.
Cũng ra vẻ quá nhỉ!”
Thấy anh cứ liếc ngang liếc dọc, Hạ lão gia liền nói:
Chung Triệu Khánh nghiến răng, “Chúng tôi nuôi cô hai mươi năm, lo cho ăn mặc học hành, cho cô học múa, hao tổn bao nhiêu tâm huyết…”
“Thứ mặt dày, còn dám mắng tôi.”
Quả nhiên, Hạ Văn Lễ chỉ khẽ cười: “Vợ tôi thích ăn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.