Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 54: Kẻ đứng trên cúi đầu – Anh ấy có thân hình rất đẹp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Kẻ đứng trên cúi đầu – Anh ấy có thân hình rất đẹp


“Con bé làm sao?”

Trước thái độ dịu dàng này, Chung Thư Ninh không thể từ chối nổi.

Chung Thư Ninh hôm qua ngủ không ngon, vốn chỉ định nằm thêm mấy phút, ai ngờ ngủ một giấc thẳng tới gần mười một giờ, lần đầu đến nhà chồng ra mắt lại thành ra như vậy…

Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường—

“Hửm?”

Hạ lão tắm rửa thay đồ xong xuôi, vẫn đang ngồi đợi cháu trai và cháu dâu xuống ăn sáng.

Hạ Bá Đường day trán, khẽ thở dài: “Không lẽ con bé định ‘g**t ch*t’ ông già nhà mình bằng cách tung hô quá đà à?”

Lúc Chung Thư Ninh quay về phòng, Hạ Văn Lễ vẫn còn đang ngủ.

“Hạ tiên sinh?”

Ông còn chưa kịp giải thích thì đã nghe Chung Thư Ninh tiếp lời:

“Đến giờ ăn sáng rồi mà…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cả khu vườn sạch sẽ tinh tươm, không có nổi một cọng cỏ dại, đúng là người tỉ mỉ như ông mới chăm sóc được thế này.”


“Sao thế!” – Hạ Văn Lễ lập tức chạy ra từ phòng tắm, rõ ràng đang giữa lúc tắm dở.

Chung Thư Ninh lí nhí nói:

Nhất là khi vừa cười vừa khen, đến người nghiêm khắc nhất cũng không nỡ làm khó.


“Hai vợ chồng trẻ mà không ăn sáng, thì chắc chắn là còn đang ngủ rồi.”

“Nhìn là biết ông bỏ rất nhiều công sức vào đây.”

Vậy thì cho hai đứa ngủ thêm chút đi mà.” – Bà cụ dịu dàng dỗ.

Chung Thư Ninh đứng bên cạnh, liên tục khen ngợi.

Không biết ngượng là gì!

Chung Thư Ninh thấy căng thẳng, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Những bông hoa này là ông trồng ạ?”

Một động tác nhỏ, mà tim cô mềm nhũn.

Chung Thư Ninh dạo quanh một vòng rồi mới về phòng.

Đây là lần đầu tiên, cô thấy anh ngủ muộn hơn mình.

Hạ Văn Lễ hôm qua uống rượu, ngủ vẫn còn rất say, cô không đánh thức anh mà tự rửa mặt thay đồ rồi rời khỏi phòng.

Hạ Bá Đường hiểu rất rõ tính con trai cả.

“Ngủ thêm với anh một lúc nhé.”

“Ông vừa xuống hồ bắt cá đấy à?” – Bà cụ nhìn ông từ đầu đến chân, thấy ông th* d*c, quần áo lấm tấm mồ hôi, không khỏi thắc mắc.

Nhìn lại mình đi!

Chung Thư Ninh nịnh quá thành công, khiến ông cụ hăng hái làm việc suốt buổi sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện đại sự cả đời của con trai mình, mà nó không mảy may quan tâm, chỉ lo… ăn!

Ninh Ninh nhà anh, tim mềm quá.

“Anh mệt lắm, chỉ một lúc thôi.”

Chung Thư Ninh bước ra sân đi dạo đôi chút.

Chung Thư Ninh bước đến bên giường, đưa tay muốn nhẹ nhàng lay anh dậy, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào cánh tay anh thì—

Cô vừa mới đối mặt với Hạ lão một mình, đã đủ căng thẳng lắm rồi.

Giọng nói như rung lên trong lồng ngực, không còn vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày, mà dịu dàng, tha thiết đến khó cưỡng.

Từ khi dọn vào sống ở Lan Đình, cô tận mắt thấy Hạ Văn Lễ luôn bận rộn: họp hành liên tục, văn kiện chồng chất.

Anh lại dùng cằm khẽ cọ vào đỉnh đầu cô —

Ban đầu chỉ định nói vài câu rồi rút lui, ai ngờ ông cụ càng cắt càng hăng, cô đành phải… tiếp tục tung hô.

Hạ Văn Dã tiếp tục buông lời không biết ngại:

“Thằng oắt con, cứ về là chọc cho tôi tức.”

“Thằng nhóc, con đứng lại cho ta!”

Cô vội cúi đầu, không dám nhìn, nhưng hàng mi lại khẽ run như cánh bướm…

Chương 54: Kẻ đứng trên cúi đầu – Anh ấy có thân hình rất đẹp

“Đám nhóc nhà mình suốt ngày chỉ biết chê tôi, từ khi tôi chuyển từ trồng rau sang trồng hoa, chưa ai khen lấy một câu!

Hạ Bá Đường ăn xong, mới ngẩng đầu: “Ba, mẹ, con đi làm đây.”

“Thôi khỏi, đi đi cho khuất mắt.”

Cô dịch người một chút, điều chỉnh tư thế, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.

Ai ngờ lại bắt gặp Hạ lão đang ngồi xổm trong một mảnh vườn nhỏ được quây lại, chăm chú cắt tỉa gì đó.

Sắp đến giờ ăn sáng, mà cô thì không dám một mình đối mặt với cả nhà họ Hạ, thế nên Chung Thư Ninh định đánh thức Hạ Văn Lễ dậy.

Trong tay ông là cây kéo làm vườn, đang tỉ mỉ cắt tỉa cành hoa, gương mặt nghiêm túc, trông chẳng dễ gần chút nào.

Nhưng thực ra…

“Nó khen tay nghề tỉa hoa của tôi giỏi!”

Hạ lão: …

Nhưng chờ mãi, vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu, ông nhíu mày, chuẩn bị bảo người đi gọi.

Hạ Văn Lễ từ nhỏ đã có chính kiến, việc gì cũng tự quyết, nếu có nói ra, chẳng qua là “thông báo” một tiếng, chứ không phải hỏi ý kiến.

“Văn Lễ bận rộn như vậy, chẳng phải ba vẫn luôn nhắc nó phải nghỉ ngơi nhiều sao?

Cho dù ông, hay cả nhà họ Hạ có không thích đi nữa, cũng khó mà lay chuyển được quyết định của nó.

Khoảng cách gần sát, giọng nói trầm thấp như chạm vào tận đáy lòng, mang theo một ngọn lửa âm ỉ.

Anh cũng sẽ mỏi mệt.

Hạ Văn Dã vừa nói xong đã vội vàng đặt đũa chạy trốn.

“…”

Cơ thể vẫn chưa quen với chiếc giường này, cô còn tưởng đang nằm ở giường lớn của Lan Đình, theo thói quen trở mình — suýt nữa lăn xuống đất.

Bà cụ cười mà lắc đầu:

Hạ lão nhướng mày.

Lúc Hạ Bá Đường và Lương Gia Nhân dậy sớm đi dạo, ngang qua vườn rau thì nhìn thấy cảnh:Hạ lão vung kéo thành thạo, cắt tỉa bừng bừng khí thế.


Còn bây giờ… phía trên tr*n tr**, khăn tắm bên dưới cũng lỏng lẻo, cả vùng cơ bụng sắc nét như điêu khắc, đường cơ rõ ràng, đặc biệt là… đường nhân ngư.

Bàn tay anh bất ngờ siết lấy cổ tay cô, khẽ kéo một cái, cả người cô ngã thẳng vào lòng anh.

“Hai người chắc là lâu lắm rồi mới ngủ cùng nhau đấy.”

“Cháu chào ông ạ, chào buổi sáng.”

Còn thằng út thì…Đánh rắm hay ợ hơi cũng phải báo cáo với ông một tiếng!

Chung Thư Ninh nghĩ bụng: Mọi thứ trên đời có thể từ chối, trừ nịnh nọt.

Khu vườn mang phong cách cổ điển, bố cục khéo léo, từng góc đều có cảnh riêng, rất thanh nhã, tao nhã.

Người ta trồng rau còn trồng ra rau, ông thì trồng ra một vườn… cỏ dại.

Mấy câu nịnh nọt đã làm ông xoay vòng vòng, còn dám nói cháu ông là não yêu đương?

Chung Thư Ninh cảm thấy mắt mình như muốn bỏng, trước nay cô chưa từng nhận ra — thân hình anh tốt đến mức này.

Ánh mắt Hạ lão lại liếc sang Hạ Bá Đường đang mãi lo ăn, không thèm ngẩng đầu lên, ông lập tức thấy đau đầu.

Sáng hôm sau, có lẽ vì đổi chỗ ngủ, giấc ngủ không được sâu, Chung Thư Ninh tỉnh dậy khá sớm.

Đầu gối đập thẳng vào mép giường, đau đến mức cô bật ra tiếng kêu:“A ——!”

“Hay con xin nghỉ phép, ở nhà ‘tiếp đãi’ họ?”

“Ninh Ninh…” – Giọng anh khàn hơn hẳn thường ngày.

“Con trai con đưa vợ về ra mắt, mà con còn có tâm trạng đi làm à?”

Chỉ có con bé ấy, biết điều, miệng ngọt!”

“Dậy sớm thế.” – Hạ lão đáp giọng cứng nhắc.

Cùng lúc đó…

“Ông giỏi thật đấy, mấy loại hoa này đâu dễ chăm, vậy mà ông lại trồng đẹp như thế!”

Còn ở nơi cô không nhìn thấy, khóe môi Hạ Văn Lễ nhẹ nhàng cong lên—

Gọi một tiếng không đáp, hai tiếng vẫn chưa tỉnh.

“Ai da…” – Hạ lão xoa thắt lưng, vẻ mặt thỏa mãn, “Con bé Ninh Ninh mà Văn Lễ đưa về… được đấy.”


Điều khiến người ta không thể từ chối, chính là khi một người luôn ở đỉnh cao chịu cúi đầu trước bạn —mà người đó lại là anh.

Lần trước Chung Thư Ninh từng bắt gặp anh sau khi tắm xong, nhưng lúc đó anh còn mặc áo choàng.


Chung Thư Ninh đã quen gọi như thế, gọi ra cũng tự nhiên.

Cô cắn môi, ngập ngừng.

Gần đây hứng chí mới đổi sang trồng hoa, cũng chỉ vì rảnh rỗi nên muốn cắt tỉa cho vui.

Rầm!

Cái gì mà “ngủ với nhau nhiều một chút”, miệng thì cứ “ngủ ngủ ngủ”, đúng là nói toàn mấy câu không có đầu óc.

Cô không dám đi xa, chỉ loanh quanh gần đó.

Hai đứa con trai, tính cách khác nhau một trời một vực.

Nếu Hạ Văn Lễ đã chọn Chung Thư Ninh, thì chắc chắn là đã cân nhắc kỹ càng, thậm chí là lên kế hoạch từ lâu.

Khu đất này ban đầu vốn là vườn rau của ông.

Muốn ngồi dậy thì lại bị tay anh giữ chặt nơi eo, không thể nhúc nhích.

Hạ lão nghe xong chỉ hận không thể cầm đũa lên đập cho một trận!

“Con bé đó dậy từ sớm rồi cơ mà.” – Hạ lão đáp.

Ông cũng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên — ánh mắt chạm nhau, Chung Thư Ninh lễ phép chào:

Trước giờ, mỗi lần cô thức dậy, anh luôn dậy trước, chưa từng thấy anh còn ngủ thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thì người ta lại ngủ tiếp đấy chứ sao.

Anh luôn khiến người ta nghĩ rằng: Anh không biết mệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ông nội, ông cũng thật kiên nhẫn quá đấy.” – Hạ Văn Dã vừa ăn xong miếng cuối, vừa lau miệng.

“Ba à, nó thế quen rồi, ba chấp làm gì.” – Lương Gia Nhân cười, rót ly sữa đậu nành ngọt đưa cho ông, nhẹ nhàng hòa giải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mới cưới mà, ngủ thêm chút thì có làm sao đâu~”

Trong nhà chỉ có vài người giúp việc đang quét dọn, đại sảnh vẫn còn yên ắng.

“Ông không biết đâu, anh con bình thường bận lắm, đặc biệt dạo này ấy, hoặc là không về nhà, hoặc có về thì cũng bận tới mức phải ngủ trong thư phòng.”

Nước còn đang chảy trên cổ anh, lăn xuống qua vùng ngực rắn chắc, qua cơ bụng săn gọn rồi biến mất trong chiếc khăn tắm buộc hờ quanh eo.

Dù bận đến đâu, anh cũng xử lý mọi việc nhanh gọn, không chút trì hoãn.

“Hạ tiên sinh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Kẻ đứng trên cúi đầu – Anh ấy có thân hình rất đẹp