Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 524: Ngoại truyện về Thương Sách (18): Sống chung, tiểu “trà xanh”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 524: Ngoại truyện về Thương Sách (18): Sống chung, tiểu “trà xanh”


Trợ lý Tăng thở dài một hơi sâu thẳm:Xong rồi!

Giang Hàm không biết thân phận thật của Vinh Cẩm, chỉ vỗ vai anh, “Vậy thì chúc mừng hai người.”

Dù vậy, khoảng thời gian này ông cũng tự nhủ phải cố gắng chấp nhận.

“Em đâu phải người chơi bời gì, lần này là nghiêm túc. Em đến với cô ấy, là để kết hôn.”

Chương 524: Ngoại truyện về Thương Sách (18): Sống chung, tiểu “trà xanh”

Vinh Dịch lập tức nghẹn họng, không dám nói thêm lời nào.

Cháu trai ông, trong lòng ông chính là bảo vật. Nó hạnh phúc, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Vợ chồng con trai ông mấy ngày nay đi du lịch nước ngoài, đợi hai người về, ông sẽ tổ chức một cuộc họp gia đình đàng hoàng để bàn chuyện này.

Tình hình phức tạp quá, thôi chuồn lẹ là hơn.

Vinh Dịch thì sớm đã mong chị có thể sống như một người bình thường, nên lập tức gió thổi thêm lửa, hùa theo.

“Muốn hẹn em đi chơi~”

Vui vẻ như thể mùa xuân nở hoa, tinh thần sáng láng, làm việc cũng cực kỳ có khí thế.

Tiểu “trà xanh” chính hiệu!

“Cậu với Vinh thiếu là sao vậy?”

“Mẹ ơi——” Tạ Trà Trà vừa nhìn thấy mẹ đã lao tới ôm chặt, “Con nhớ mẹ quá trời luôn.”

Ngoại trừ một người…

Thương Sách chỉ cười, liếc mắt đưa tình với ông nội: “Ông nội biết rồi mà~”

Tạ Trà Trà ôm lấy cổ Vinh Cẩm, nhỏ giọng thì thầm:

Sau khi xem phim xong, vừa ra khỏi rạp, thì Giang Hàm đã đứng đợi sẵn bên ngoài.

“Xinh lắm à?” Vinh Cẩm hỏi, sắc mặt bình tĩnh.

Thương Sách rõ ràng nhận ra, trên đường về nhà, tâm trạng Vinh Cẩm có chút khác thường. Tới khu nhà, cô xuống xe trước, hoa ngọc lan vẫn đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng mà trong lành, cô ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu…

Nhà họ Thương.

“Thế à?”

Trước ánh mắt c·h·ế·t lặng của trợ lý Tăng, Thương Sách hôn “chụt” một cái lên má Vinh Cẩm, sau đó cười ngốc nghếch như đứa trẻ vừa được phát kẹo.

Vừa đáng yêu, vừa dễ khiến người ta mềm lòng.

Vì anh ta thấy… sếp nhà mình đang ôm lấy Vinh Cẩm nũng nịu.

“Không hôn. Có người đến đón anh rồi, mau buông ra.”

“Không sao đâu ạ, con không trách anh Dịch, chắc tại con chưa đủ ngoan, cô đừng vì con mà trách anh ấy nha.”

Kết quả còn chưa vui được bao lâu, tên nhóc đó lại xách vali về nhà, nói là sẽ chuyển ra ngoài ở cùng “bạn”.

Chỉ là, bà vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng cậu vẫn luôn nặng trĩu lo lắng, mỗi ngày đều âm thầm cầu mong bà mau chóng hồi phục.

Tạ Trà Trà tuy là con trai, nhưng từ bé đã biết làm nũng, giở trò dễ thương, ai mà không thích?

“Anh Dịch không thích con à?”

“Bạn nào thế?” Lão phu nhân hỏi.

Trợ lý Tăng – người chưa biết rõ tình hình – lần đầu đến đón Thương Sách đi dự sự kiện, vừa bước vào liền lĩnh trọn một cú sốc tinh thần.

Sau khi ăn xong, Tạ Trà Trà lại níu lấy tay áo Vinh Cẩm, nũng nịu đòi đi xem phim hoạt hình. Dù bộ đó cậu đã xem đến ba, bốn lần, vẫn muốn xem nữa. Vinh Cẩm thì, từ sau chuyện của anh trai, đã rất lâu rồi không bước chân vào rạp chiếu phim.

Ôi mẹ ơi, chuyện này cậu chưa từng nghe tới! Vậy giờ là gì? Tình mới – tình cũ hội ngộ?

Giang Hàm bật cười, xoa đầu con trai, rồi chào hỏi hai chị em nhà họ Vinh, cảm ơn vì đã trông con hộ tối nay. Sau đó cô kéo Thương Sách qua nói chuyện riêng hai câu:

Vinh Cẩm nhìn sang em trai, ánh mắt như muốn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chị cũng biết à?”


“Vậy… cô cho con xin phương thức liên lạc đi ạ.” – nói xong, thằng bé liền đưa đồng hồ điện thoại của mình ra.

Tạ Trà Trà rất giống Tạ Tư Nghiên, đôi mắt to long lanh như cún con, nhưng nét mặt lại có phần giống Giang Hàm.

“Con thích cô lắm luôn ấy, lần sau con còn được gặp cô nữa không?”

Cơ mà cậu nhóc này…

Dù sao thì cũng “một núi không chứa hai hổ”, trong một nhà mà có tới hai người chuyên giả vờ ngây thơ, thì đúng là không yên.

Mà Vinh Cẩm hình như cũng rất dễ mềm lòng trước kiểu này – một bé trai xinh xắn, ánh mắt ướt long lanh như cún con, cứ thế nhìn cô đầy mong chờ, ai mà chịu nổi? Cô nhẹ giọng dỗ dành, còn Tạ Trà Trà thì cười khúc khích dựa sát vào cô:

Hay là nghỉ việc luôn cho rồi?

Còn có cả Tạ Trà Trà.

Thương Sách thay xong vest chuẩn bị rời đi, lại quay đầu hỏi:

Vinh Dịch gật đầu, “Chị ấy thuộc top 3 mỹ nhân giới quý tộc ở thủ đô đấy. Nghe nói hồi còn đi học, người theo đuổi chị ấy có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến tận Paris.”

Từ sau lần say rượu rồi lỡ tiết lộ bí mật gia đình với Thương Sách, hai người liền kết nghĩa “huynh đệ cách mạng”, Vinh Dịch ban đầu còn hí hửng, tưởng đâu Thương Sách rủ đi ăn uống là để tâm sự…

“Đúng là, người theo đuổi cô ấy không ít.”

Anh ta biết nói sao với ông cụ đây?

“Được chứ.”

“Đương nhiên rồi.”

“Cô ơi, cô thật tốt. Con ôm cô một cái được không?”

Vinh Dịch tuổi không lớn, lại là con út trong nhà, vẫn còn giữ chút tính trẻ con. Cậu nghịch với Trà Trà, cố tình tranh đồ với thằng bé. Trẻ con bình thường thì hoặc là khóc lóc ăn vạ, hoặc là giận dỗi im lặng.

Không uổng công hôm đó cậu ôm Thương Sách, khóc lóc kể khổ để nhờ vả.

Chiều nay Thương Sách tham gia một sự kiện thương mại, tình cờ gặp Giang Hàm đang đưa Tạ Trà Trà theo, mà đám trẻ thì thường rất thích Thương Sách, lập tức bám lấy đòi đi cùng.

Nhưng công cụ hôm nay không chỉ có mình cậu.

Lão gia ngồi thẫn thờ trước cửa sổ, hết thở dài lại nhíu mày, khiến cả nhà đều nơm nớp lo lắng. Thương lão phu nhân là người lo nhất – ông cụ bình thường ngủ rất ngon, gần đây lại thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, rõ ràng trong lòng có chuyện.

Thương Sách đứng bên cạnh, sắp cười đến nội thương.

Giang Hàm hơi nhíu mày: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Thương Sách gật đầu, “Tối nay em có lịch gì không?”

Cho đến khi Thương Sách tiến đến từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cô mới bất ngờ run lên.

Còn Thương Sách mấy hôm nay thì… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi vì thằng cháu “nghịch tử” kia tâm trạng sa sút, ông đoán ngay:Chắc chắn là bị từ chối tình cảm rồi!

“Chỉ mới một tối không gặp thôi mà, nhớ gì dữ vậy?”

Vinh Dịch đơ người.

“Chưa, ca mổ rất thành công, nhưng bà đã lớn tuổi rồi, tuổi này mà phải mổ não thì nguy hiểm lắm.”

“Nhớ nhiều lắm luôn á!”

“Sau này đi làm rồi, người tán tỉnh càng nhiều hơn. Có điều Hạ tiên sinh là em họ của chị ấy, cộng thêm tính chị ấy cũng khá mạnh mẽ, chẳng hiểu sao cuối cùng lại bị Tạ Tư Nghiên theo đuổi được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bà nội em vẫn chưa tỉnh à?”

“Anh ấy giành đồ của con, còn trừng mắt nhìn con nữa, dữ lắm luôn ấy.”

Cha ruột của cậu bé – Tạ Tư Nghiên!

Cuối xuân đầu hạ, cô mặc bộ vest công sở, tóc uốn xoăn dài khoác hờ trên vai, lông mày sắc sảo, môi đỏ hồng hào, đôi mắt hồ ly kia khẽ liếc cũng khiến người ta xao xuyến.

Ngay cả Vinh Dịch cũng không kiềm được mà nhìn thêm mấy lần.

Vì sao ư? Vì anh đã chính thức dọn sang ở cùng Vinh Cẩm rồi!

“……”

Dù “trà xanh”, nhưng Tạ Trà Trà thật sự rất dễ thương, khiến Vinh Cẩm vui vẻ thấy rõ. Vinh Dịch đã rất lâu rồi không thấy chị họ mình cười rạng rỡ như vậy. Từ ngày Thương Sách dọn về sống cùng cô, tâm trạng cô thay đổi rõ rệt – rạng ngời từng ngày.

Thương lão gia tức đến mức muốn vớ lấy cây gậy đánh cho một trận. Xem ra chuyện công khai với cả nhà cần phải đẩy nhanh tiến độ thôi, ông thật sự không hiểu nổi, lúc trước rõ ràng thằng cháu này thích Giang Hàm cơ mà, sao đột nhiên chuyển hướng nhanh như vậy?

Mà Thương Sách lại không ngờ, chiêu “tiểu trà xanh” này lại hiệu nghiệm đến thế.

“Hả?” Vinh Cẩm ngẩn người.

“Chị thấy sao?” Thương Sách chỉ cười.

“Vậy thì để anh hôn em một cái nha.”

Tạ Trà Trà lại quay sang nhìn Vinh Dịch, dịu dàng nói:

Vinh Dịch hoàn toàn hóa đá. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Tạ Trà Trà, ban đầu còn thắc mắc sao một thằng con trai lại có cái tên nghe ngọt như vậy – Trà Trà.

Hai người đàn ông đi ăn tối dưới ánh nến chắc chắn sẽ khiến người khác hiểu lầm, nên Thương Sách đã đặc biệt rủ thêm Vinh Dịch đi cùng.

Kết quả phát hiện — mình chỉ là công cụ!

Thực ra mấy hôm trước tâm trạng của ông cụ vẫn còn khá tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe nói có ngôi chùa rất linh thiêng, nếu anh ta đi cầu xin cho thế giới sụp đổ, liệu có linh không?

“Âm Âm~ hôn anh một cái đi~” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh có việc à?”

“Thương Sách cũng từng theo đuổi cô ấy.”

“Em giành đồ với một đứa trẻ ba tuổi, còn biết ngượng không đấy?”

Lại xoay người nhìn về phía Vinh Cẩm, đôi mắt ngân ngấn nước, đáng thương hỏi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 524: Ngoại truyện về Thương Sách (18): Sống chung, tiểu “trà xanh”