Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 513: Ngoại truyện về Thương Sách (7): Động lòng, vui buồn bởi người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 513: Ngoại truyện về Thương Sách (7): Động lòng, vui buồn bởi người


Khoảng cách quá gần, mà nụ cười ấy lại quá đẹp—khiến tim Vinh Cẩm khẽ loạn nhịp, cậu lập tức đưa tay đẩy Thương Sách ra: “Mấy thứ còn lại anh sắp xếp đi, tôi về phòng nghỉ trước.”

“Thương Sách đâu phải người, anh ta bắt nạt em.”

Thương Sách tâm trạng rất tốt, đến phòng họp sớm, vừa uống cà phê vừa khe khẽ ngâm nga một điệu hát. Mãi đến khi đại diện bên Vinh thị đến nơi, anh không thấy Vinh Cẩm, mà lại thấy Vinh Dịch ngồi vào ghế chủ vị đối diện.

Nghe nói bị giam rồi, không ngờ lại được thả ra nhanh như vậy.

Hai người đều vừa ăn kẹo, hơi thở phảng phất hương ngọt, Thương Sách cúi đầu nhìn cậu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào… nhỡ đâu chỉ là tình anh em thì sao?

Thương Sách chọn một viên vị dâu tây. Vinh Cẩm thì cầm túi đồ siêu thị, sắp xếp lại đống đồ vừa mua.

Thật sự khó diễn tả thành lời!

Trợ lý Tăng chỉ biết ngửa mặt nhìn trời.

Thật sự thích ăn mấy thứ này sao?

“Bị anh ta ‘ăn sạch sành sanh’!”

Chương 513: Ngoại truyện về Thương Sách (7): Động lòng, vui buồn bởi người

Mà rõ ràng bây giờ, cậu chủ nhà anh ta đang đối với Vinh Cẩm…

Thương Sách nhíu mày, nhìn kỹ lại.

Trước đây sao chưa từng nhận ra?

“Vinh Cẩm, tôi từng nghĩ là do tôi không đủ hấp dẫn, hoặc là anh có vấn đề, nhưng không ngờ anh lại là loại người như vậy…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó—

Trợ lý Tăng cạn lời.

“Buông tay.” Vinh Cẩm cau mày.

“Không có.”

Thương Sách đã năm ngày không gặp người ấy. Vinh Cẩm vẫn thanh nhã, tinh tế như xưa, chỉ là với trực giác nhạy bén của mình, Vinh Cẩm rõ ràng cảm nhận được đối phương có điều không ổn—ngay cả lúc ăn cơm cũng lơ đãng, chẳng tập trung chút nào.

Ngay sau đó, Thương Sách liền vung đao ra trận, không chút nương tay mà vùi dập Vinh Dịch tơi bời trên bàn đàm phán, khiến cậu ta suýt nữa khóc ngất, vội vàng gọi điện cầu cứu: “Anh ơi, cứu mạng, em sắp không xong rồi!”

Bình thường Vinh Cẩm rất biết kiềm chế, chưa từng ăn nhiều hơn một miếng cơm, cũng không thấy cậu có món gì đặc biệt yêu thích. Mỗi bữa đều ăn uống rất công bằng, hoàn toàn không đoán ra được khẩu vị.

“Cậu quen nhiều bạn gái thế, đều không đụng đến sao?”

Vinh Cẩm hít sâu một hơi, rõ ràng đã tức giận, “Còn không cút? Cô thật nghĩ tôi không dám ra tay với phụ nữ sao?”

“Cũng được thôi.” Thương Sách cười rạng rỡ.

“Anh, lâu rồi không gặp.” Vinh Dịch cười tươi chào hỏi.

Sau đó vài ngày, Thương Sách đi xem mắt, lần lượt gặp không ít cô gái, trong đó cũng có vài người nói chuyện khá hợp, nhưng lại chẳng nảy sinh cảm xúc gì thêm.

Thương Sách nhớ lại lời người phụ nữ kia, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.

Trợ lý Tăng gật đầu.

“Vinh thiếu, anh không thể đối xử với tôi như thế được! Anh đang cắt đứt đường sống của tôi đấy!”

Trợ lý Tăng rõ ràng nhận ra gần đây tâm trạng ông chủ mình không tốt. Vốn dĩ Thương Sách là người lạc quan, rất ít khi không vui, vậy mà dạo này cứ thở dài thườn thượt, cả người như phủ một tầng u ám, công việc thì soi mói đủ điều, khiến cấp dưới oán than không dứt.

Vốn dĩ Vinh Cẩm ngoài công việc ra rất ít khi ra ngoài, tính cách khá hướng nội. Hôm nay lại gật đầu đồng ý, nói rằng muốn đi siêu thị mua thêm vài món đồ. Thực ra, sinh hoạt thường ngày ở đây—từ ăn mặc đến nguyên liệu nấu nướng—đều có người lo liệu, nên việc đi siêu thị chẳng qua cũng chỉ là đi dạo cho khuây khỏa.

Không khí bỗng trở nên mơ hồ, thân mật.

Bởi vì ánh mắt Thương Sách—

Vinh Dịch lập tức cầm điện thoại, chạy lon ton đến đưa cho Thương Sách: “Anh tôi gọi.”

“Cậu chủ, hôm nay phải gặp đại diện bên Vinh thị.”

Không ngờ Thương Sách đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào… (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Cha ơi, sao lại đổi giọng luôn rồi thế?

Làm sao đây?

Ông chủ ơi, chúng ta là đi bàn chuyện hợp tác chứ không phải đi xem mắt mà!

“Tôi có làm khó đâu.” Thương Sách ho khan hai tiếng, “À… mà này, hôm nay cậu có đến không?”

“Lần trước tôi thật sự không cố ý… Tôi chỉ là quá yêu anh thôi.”

“Cẩn thận…”

“Liên quan gì đến anh? Tôi thích giao lưu về tinh thần, không được à?”

Lần này không phải là làm khó, cũng không hề nhượng bộ, mà là… tuôn trào xả lũ!

“Sao anh không nói sớm, để tôi khỏi tốn công vô ích. Mỗi tháng thay bạn gái, chắc cũng chỉ để che giấu sở thích đặc biệt của mình đúng không? Dù sao thì… chuyện này mà lan ra ngoài cũng chẳng hay ho gì đâu.”

Rõ ràng là đã động lòng rồi!

Cả người Vinh Cẩm như bị Thương Sách bao bọc trong vòng tay.

Chỉ là… cậu không cao lắm. Một ngăn đựng đồ nằm khá cao trên tủ âm tường, cậu với mãi không tới, đang định quay đi lấy chiếc thang gấp trong nhà thì—

“Thương thiếu gia, anh ở bên anh ta thì cũng phải cẩn thận đấy!”

“Không sao.”

Giờ đây, vui buồn của cậu chủ đều bị một người khác chi phối—

Chỉ là… tư thế của hai người lúc đó—

“Lát nữa ăn xong, đi dạo một chút nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng lần này cậu lại không mang theo vệ sĩ.

Trợ lý Tăng chau mày:

“Có. Tối nay anh về ăn cơm chứ? Nếu anh không về, tôi chỉ nấu phần mình thôi đấy.”

Khi cả hai lái xe về đến hầm để xe, Thương Sách vừa mở cốp lấy đồ, Vinh Cẩm cũng vừa bước xuống từ ghế phụ thì bất ngờ có một người phụ nữ lao tới từ bên hông, túm chặt tay cậu, giọng đầy hoảng loạn:

Người phụ nữ ấy nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau thân mật, đặc biệt là ánh mắt lo lắng của Thương Sách, như thể lập tức hiểu ra điều gì, bỗng bật cười ha hả.

“Để tôi.” Thương Sách nhận lấy món đồ trong tay cậu, nhẹ nhàng đặt lên ngăn tủ.

Thương Sách nhướng mày, liếc sang trợ lý bên cạnh: “Cái gọi là ‘Vinh thiếu’ mà cậu nói, là chỉ cậu ta?”

“Làm sao thế?”

“Yêu tôi? Nên mới bỏ thuốc em trai tôi à?” Vinh Cẩm lạnh lùng nói, hất tay cô ta ra, “Lần trước tôi đã nể tình mà không truy cứu. Nếu lần này cô còn tiếp tục dây dưa, e là sau này ở lại thủ đô cũng chẳng nổi đâu.”

“Tiểu Dịch mới tiếp quản dự án của công ty, anh đừng làm khó nó quá.”

Trước giờ mỗi lần đàm phán, Thương Sách đều đích thân có mặt.

Chưa đến giờ tan làm, một người nào đó đã hí hửng về nhà chờ ăn cơm. Trợ lý Tăng gần như muốn nổ đầu, bởi lão gia từng dặn anh ta rằng, nếu cậu chủ có biểu hiện bất thường, nhất định phải kịp thời báo lại.

Anh ta thấy cậu chủ mình lao ngay vào phòng nghỉ trong văn phòng, tất bật chỉnh trang, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ gọn gàng tươi tắn.

Rất khác thường!

“Anh cậu thì sao? Đây là bàn đàm phán, cho dù ngồi đối diện là ba ruột tôi, tôi cũng tuyệt đối không nhượng bộ đâu.” Thương Sách vừa dứt lời, nhận điện thoại, khẽ ho một tiếng rồi cất giọng, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Vinh Cẩm chẳng buồn để tâm đến Thương Sách, mà gọi điện nhờ người xử lý triệt để chuyện cô gái kia, để tránh gây thêm rắc rối.

Cậu ấy…

Về đến nhà, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

Thương Sách lúc này đã bước đến bên cạnh, hỏi đầy quan tâm: “Cậu không sao chứ?”

Có nên báo với lão gia không?

“Nhưng nghe nói, lần này Vinh thiếu gia sẽ trực tiếp đến.”

“Tôi về!”

Sau khi trả điện thoại lại cho Vinh Dịch, cuộc đàm phán tiếp tục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngược lại, vì dạo này không thấy Vinh Cẩm quay về, anh lại cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Nghĩ lại, cũng đã nửa tháng trôi qua từ khi cô ta bị tạm giữ, tính ra thì thời gian cũng đủ.

Vinh Cẩm nhíu mày, cảnh cáo: “Cẩn thận cái miệng của cô!”

Đợi đến khi tâm trạng ổn định lại, cậu mới nhận ra Thương Sách vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Cậu ho nhẹ hai tiếng, như để giảm bớt không khí lúng túng, rồi đưa kẹo ra, “Anh ăn không?”

Nhưng lần này anh lại xua tay, “Tôi không đi.”

“Về nhà cũ, bị trưởng bối trách mắng à?” Thương Sách quan sát cậu.

“Đưa máy cho anh ta.”

Người phụ nữ ấy thấy sắc mặt Vinh Cẩm ngày càng khó coi, cũng biết là mình chọc không nổi, lập tức bỏ đi không chút chần chừ. Thương Sách thì vẫn đang nhìn Vinh Cẩm chăm chú, như thể đang cân nhắc độ thật giả trong lời cô ta nói.

Kết quả là, trợ lý Tăng chứng kiến cảnh ông chủ mình như sống lại từ cõi c·h·ế·t, giống như cây khô gặp xuân, mặt mày sáng rỡ hẳn lên: “Thật không?”

“Sao lại là cậu?” Thương Sách nhíu mày.

Không phải là người phụ nữ lần trước bỏ thuốc Vinh Dịch sao?

“Hóa ra… anh lại thích kiểu đó à.”

Cậu xé một gói kẹo cứng, bỏ vào miệng nhai “rốp rốp”, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại trông có chút… đáng yêu.

“Chả trách ở bên nhau nửa tháng, anh chưa từng động vào tôi!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 513: Ngoại truyện về Thương Sách (7): Động lòng, vui buồn bởi người