Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 492: Cảm giác quen thuộc, chúng ta đã từng gặp qua?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 492: Cảm giác quen thuộc, chúng ta đã từng gặp qua?


Chương 492: Cảm giác quen thuộc, chúng ta đã từng gặp qua?

Người đó quá đẹp, khiến Tưởng Trì Vũ không nhịn được mà nhìn lâu hơn vài lần.

Chỉ sợ Tô Hàm Nguyệt lại chạy mất một lần nữa.

Sau vụ việc của Trịnh Khắc Quân, cả Thịnh Thế trải qua một đợt sóng gió lớn. Cùng lúc lại phải xúc tiến chuyện hợp tác tài chính với nhà họ Vinh, dạo gần đây Thịnh Đình Xuyên bận đến mức không có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi, ngày đêm đảo lộn.

Khoảng cách gần, Thương Sách càng ngửi rõ mùi hương từ người đối phương. Đàn ông dùng nước hoa không hiếm, nhưng mùi hương của người này thật sự rất đặc biệt.

“Đều là người quen, cả Ninh Ninh cũng đi.”

Thế nên anh nghi hoặc quay sang nhìn:“Sao cậu lại ở đây?”

Hạ Văn Lễ cười khẽ: “Không lẽ cậu vẫn còn để ý đến chị tôi à?”

Tưởng Trì Vũ trông thấy tất cả, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần đây Thịnh Đình Xuyên đang giao thiệp nhiều với nhà họ Vinh – vốn là gia tộc có thế lực ở Tây Kinh. Trên thương trường, có thêm một người bạn cũng là chuyện tốt. Dường như nhà họ Vinh cũng có ý thông qua Thịnh Đình Xuyên để mở rộng quan hệ với nhà họ Hạ và nhà họ Tạ…

“Nghe nói nhà họ Thịnh có một phòng trưng bày tranh cổ và thư pháp cá nhân, không biết tôi có vinh hạnh được ghé thăm không?”

“Sao vậy? Câu hỏi của chị dọa em đến mức đó cơ à?” – Giang Hàm cười nói – “Chị chỉ nghĩ nếu em với chú út sớm kết hôn, rồi sinh con, mai này bọn trẻ cùng lớn lên chắc sẽ vui lắm.”

Vừa nghe đến cái tên Thịnh Thư Ninh, Tưởng Trì Vũ mới chịu khó trang điểm ăn diện một chút rồi đến dự.

Nhìn lại bản thân, tự dưng thấy… khẩu vị thời đại thay đổi quá nhanh, mình bị bỏ lại phía sau rồi!

Còn ở một góc ít người để ý, vị thiếu gia nhà họ Vinh khẽ liếc nhìn Giang Hàm. Đôi mắt hồ ly bẩm sinh, vẻ đẹp yêu mị và quyến rũ, nhưng giờ đây do đang mang thai, cả người trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Người đẹp như vậy, nếu từng gặp qua, chắc chắn không thể quên được.

Thì ra loại hình Thương Sách thích là như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gì cơ?” – Tưởng Trì Vũ trước đây từng bị ba sắp xếp đi dự vài buổi tiệc xã giao, toàn những bữa tiệc nhàm chán, khiến cô không có hứng thú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi cùng nhé.” – Thương Sách đứng lên, cùng đi về phía nhà vệ sinh.

“Vậy bây giờ có thể bắt đầu làm phần nội thất được chưa?” – Câu này rõ ràng là dành cho Tô Hàm Nguyệt, vì cô phụ trách thiết kế phần nội thất biệt thự.

Nói đến đây, cô lấy cớ uống nước, ánh mắt theo bản năng lướt nhìn về phía Thịnh Đình Xuyên.

Trong lúc nói chuyện, Thương Sách bỗng nhiên tiến sát lại gần.

Tô Hàm Nguyệt chủ động bắt chuyện:

Hạ Tuần đáp nhẹ: “Không vội.”

Anh ta nhận ra mấy điểm: vị này rất thích đồ ngọt, mê ăn tôm, ăn uống thì từ tốn kỹ lưỡng,một người đàn ông… mà lại có phong thái rất tinh tế.

Hai sư huynh muội trao nhau ánh nhìn thoáng qua, Tô Hàm Nguyệt chỉ nhàn nhạt nói đang bận việc khác.

“Còn cậu thì sao? Dạo này có gì mới không?”

“Cảm giác mình đúng là thừa thãi…” – Thương Sách ngồi bên cạnh, vừa xem tin tức giải trí trên điện thoại vừa than thở.

Anh luôn có cảm giác đã gặp người này ở đâu đó.

Dù hai người sống chung dưới một mái nhà, nhưng có khi cả ngày cũng khó mà gặp mặt.

Tô Hàm Nguyệt khẽ gật đầu, “Bản thiết kế sơ bộ em đã vẽ xong, chỉ là gần đây đang bận một dự án khá gấp…”

Lúc đó, thiếu gia nhà họ Vinh bất chợt mở lời:

Vì không quá thân thiết với Tưởng Trì Vũ nên Giang Hàm cũng không trêu chọc cô với Thịnh Đình Xuyên, mà quay sang nhắm vào Thương Sách:

“Sư huynh, cuối cùng anh cũng chịu đưa chị dâu ra ngoài rồi.”

Cũng vì uống rượu nên hành động không chuẩn xác, suýt nữa thì đụng môi, làm thiếu gia nhà họ Vinh giật mình lùi lại liên tục.

“Chị à, chị đúng là rảnh quá rồi đấy, định chuyển nghề làm bà mối luôn hả?” – Thương Sách bật cười, rồi liếc Giang Hàm – “Chị tìm được ai giống chị không?”

Anh ta chăm chú nhìn người kia, rồi hỏi với vẻ ngờ vực:

“Chưa từng!” – Đối phương đáp dứt khoát.

“Không có gì cả.” – Thương Sách nhún vai.

dường như không có yết hầu.

Thịnh Đình Xuyên hiểu điều đó. Lần trước ở triển lãm trang sức cũng chỉ thoáng gặp, nhưng gần đây tiếp xúc nhiều hơn, lại thêm kinh nghiệm nhiều năm làm việc với khách hàng nữ, anh cực kỳ nhạy bén – người này cho anh một cảm giác rất kỳ lạ… không giống đàn ông, mà giống như…

“Muốn chị giới thiệu cho một người không?”

“Vậy chúc anh mọi chuyện suôn sẻ thuận lợi.”

“……”


Nhưng thực ra…Anh rất vội.

“Cùng đi với anh nhé.”

Kết quả đến trước cửa nhà vệ sinh nam, người kia lại không vào.

Đúng lúc đó, thiếu gia nhà họ Vinh cũng đứng dậy:“Tôi đi rửa tay một chút.”

“Khi anh gọi điện, đúng lúc cậu ta đang ở công ty em.” – Hạ Văn Lễ cũng bất lực. Người kia vốn tính ham vui, vừa nghe nói Thịnh Đình Xuyên tổ chức tiệc gặp mặt người nhà họ Vinh thì bám theo bằng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mai tối anh có một buổi tiệc xã giao, hẹn gặp người nhà họ Vinh bàn chuyện hợp tác.”

“Đây chính là thiếu gia nhà họ Vinh sao?” – Đây là lần đầu tiên Tưởng Trì Vũ gặp người này.

Chỉ là… Thương Sách,không nằm trong danh sách khách mời.

Thương Sách ngơ ngác: Phản ứng này… có cần mạnh như vậy không?!

Ngược lại, Tưởng Trì Vũ thì hiếm hoi mới được ra ngoài. Ngoài việc đến thăm bà ngoại, hầu hết thời gian cô đều ở viện dưỡng lão chăm sóc bà.

“Tiểu tổng Thịnh, yên tâm, em chắc chắn giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không gây khó dễ hay làm ảnh hưởng đến việc đầu tư.” – Thương Sách vẫn biết giới hạn.

Không ngờ, đến nơi lại toàn là người quen. Thịnh Thư Ninh đang trò chuyện với Giang Hàm, bụng Giang Hàm đã lộ rõ dấu hiệu mang thai, chỉ là cô mặc váy dài rộng nên nhìn không rõ lắm.

Rõ ràng mới năm ngoái, mọi người vẫn còn độc thân cả. Sao bỗng dưng ai cũng lục tục kết hôn, có người yêu hết rồi?

Cậu ta…

Thịnh Đình Xuyên khẽ gật đầu, còn ân cần rót trà cho cô.

Trời ấm dần, mọi người ăn mặc nhẹ nhàng. Vị này chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, vóc dáng càng lộ vẻ gầy gò mảnh khảnh. Khi nhìn thấy Thương Sách, ánh mắt lướt qua một tia khác thường, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

Thậm chí để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, hai người còn không ở chung phòng. Thường thì lúc cô tỉnh dậy, anh đã rời khỏi nhà đến công ty.

“Vinh Thiếu gia, tôi với anh… từng gặp ở đâu rồi đúng không?”

“Thiếu gia Thương, anh cứ vào đi, tôi chỉ ra đây rửa tay thôi.”

Lúc này, Tạ Tư Nghiên cũng đang có mặt. Nghe vậy, sắc mặt anh lập tức tối sầm.

Nói xong, người đó bất ngờ đưa tay đẩy mạnh Thương Sách ra, khiến anh ngã phịch xuống đất.

“Trước Trung thu là hoàn tất.”

“Anh không vào à?” – Thương Sách nheo mắt, ánh mắt say lờ đờ – “Đều là đàn ông, còn ngại à?”

…một cô gái!

“Làm gì có, em nói đùa đấy à.” – Thương Sách nhanh chóng phủ nhận.

Thịnh Đình Xuyên mỉm cười, lịch sự đáp:

“Chú út, còn phải sửa đến bao giờ nữa ạ?” – Thịnh Thư Ninh quay sang hỏi Hạ Tuần.

Qua vài lần tiếp xúc, Thịnh Đình Xuyên cảm thấy vị thiếu gia nhỏ của nhà họ Vinh là người rất được, thế nên mới sắp xếp buổi tiệc này.

“Đúng rồi, năm nay em với chú út định tính chuyện chưa?” – Giang Hàm đột nhiên lên tiếng, khiến Tô Hàm Nguyệt đang uống nước sặc một ngụm.

Trong lòng âm thầm gào lên:Cún độc thân như tôi, thật sự không có đường sống mà!

Tất nhiên cũng có vài trường hợp do yếu tố sinh lý mà yết hầu không rõ, thậm chí không mọc râu.

Khoảng hơn mười phút sau, thiếu gia nhà họ Vinh xuất hiện.

“Thật ngại quá, biệt thự cũ của nhà tôi bắt đầu sửa sang từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa hoàn thiện. Đợi khi nào tu sửa xong, tôi nhất định sẽ mời cậu đến tham quan.”

Trong suốt bữa tiệc, Thương Sách nói không nhiều. Anh ta nhìn ra được vị kia không thích mình, nếu vì anh ta mà làm hỏng vụ hợp tác, thì chưa cần Thịnh Đình Xuyên ra tay, Hạ Văn Lễ cũng đủ xử đẹp anh ta rồi. Thế nên anh ta rất biết điều, chỉ ngồi quan sát.

Buổi tiệc không thể thiếu rượu, Thương Sách tuy nói không nhiều, nhưng lại uống không ít. Dạ dày bắt đầu cồn cào khó chịu, anh ta đứng dậy định đi vệ sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm đó Thịnh Đình Xuyên về sớm, nói:

Sau màn giới thiệu và xã giao, mọi người lần lượt vào bàn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 492: Cảm giác quen thuộc, chúng ta đã từng gặp qua?