Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Eo bị giữ lấy, ngài Hạ ghen rồi.
Mãi cho đến khi phim kết thúc, cậu ấy mới thở phào một hơi, vội vã đi tìm nhà vệ sinh.
Chung Thư Ninh gật đầu.
Chung Thư Ninh gật đầu.
Ông cụ Hạ cúi đầu, uống ừng ực mấy ngụm trà.
Cô rất tin tưởng anh.
So với anh, đạo hạnh của mình đúng là còn quá nông cạn.
“Đừng động đậy, nhóc Dã ở phía sau.”
Nhưng con người luôn tham lam.
Cổ họng anh khô khốc, như thể đang bốc cháy.
Đến mức cậu ấy còn không dám đi vệ sinh.
Trong phòng chiếu, điều hòa quá lạnh, một luồng hơi ấm bỗng phả qua tai khiến cô giật mình nín thở. Có lẽ vì vừa xem những hình ảnh k*ch th*ch nên lòng bàn tay cô lúc này cũng nóng hổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy hôm liên tiếp đều như thế.
Hạ Văn Lễ nghe những lời này, trong lòng rất vui. “Anh vẫn còn chút việc cần xử lý, hai hôm nữa anh đưa em về thủ đô, ra mắt người nhà trước.”
"Anh muốn nói gì vậy?" Chung Thư Ninh hạ giọng thật thấp.
Sau khi Hạ Văn Lễ đi vào, anh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chung Thư Ninh.
“Anh muốn uống một ngụm coca.”
Gần đây tâm trạng của ngài Hạ không được tốt.
Ngay cả bây giờ, anh cũng không chắc trong lòng Chung Thư Ninh có còn vương vấn gì với người kia không. Nhưng anh biết rõ, chắc chắn Thanh Châu đã lưu giữ nhiều ký ức của hai người họ.
"Với một người bạn." Chung Thư Ninh mỉm cười thản nhiên.
Vì vậy sau khi về, anh viện cớ công việc để không về phòng nghỉ ngơi.
Ông cụ Hạ cứng họng nhưng lại không dám nổi giận với vợ, tức đến xanh cả mặt.
Bộ phim không phải là phim mới ra rạp, mà là một bộ phim nước ngoài cũ.
“Tôi không muốn nói.”
…
“Thế cũng không nghe.”
"Vậy thì tôi nghe." Bà cụ Hạ lập tức nhấn nút nghe.
Sau khi nhận lấy ly nước, anh rất tự nhiên buông tay ra, dời tầm mắt khỏi người Chung Thư Ninh. Những ngón tay anh siết lại, chiếc cốc nhựa kêu răng rắc dưới tay anh. Các dây thần kinh trong cơ thể đang hưng phấn, rất muốn…
Mãi cho đến khi vợ mình cúp máy, ông mới lạnh lùng hừ một tiếng: “Thằng nhóc đó nói gì rồi?”
Ối chà chà.
Ngài Hạ đúng là người đã từng trải có khác.
“Điện thoại của ai đấy, ông không nghe à?”
Cậu ấy vừa lẩm bẩm đầy bực bội, vừa chạy vội về phía nhà vệ sinh.
Lúc này, Chung Thư Ninh đã vào trong rạp chiếu phim. Mỗi phòng chiếu chỉ có 8 ghế, họ đã bao cả rạp. Hạ Văn Dã đặc biệt chọn một bộ phim tình cảm, lại còn mua thêm nước ngọt và bắp rang bơ.
Cô cắn môi, chỉ cảm thấy phần eo bị anh siết đến hơi tê dại.
Hôn cô!
Hạ Văn Lễ lại liếc nhìn Chung Thư Ninh một cái đầy sâu xa.
Cô khẽ quay đầu, liếc nhìn Hạ Văn Lễ bên cạnh.
Chỉ có thể nói lên một điều, rất có thể cô đã từng đến đây rồi.
Ông cụ lập tức dỏng tai lên nhưng bà cụ lại đứng dậy đi ra chỗ khác nghe máy, vừa nghe vừa cười: “... Cháu nói thật đấy à... Thế thì tốt quá... Khoảng khi nào, ngày bao nhiêu?”
Hạ Văn Lễ hiểu rất rõ.
Anh cố hết sức để kìm nén, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.
Hạ Văn Dã ngồi ở hàng ghế sau kích động cả lên!
Lòng bàn tay anh nóng rực, áp lên eo cô, siết chặt rồi bóp nhẹ vào phần eo mềm mại, khiến cả người cô khẽ run lên.
“Không hỏi, bà nói đi.”
Vị trí trong trái tim cô vẫn còn để trống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh từng ghen tị với Chu Bách Vũ.
Hôn nhau à? Trong lòng cậu ấy vô cùng kích động, thầm xoa đôi tay đang phấn khích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Eo cô đã bị anh giữ chặt.
Đến rạp chiếu phim, Hạ Văn Lễ cần gọi một cuộc điện thoại nên Chung Thư Ninh và Hạ Văn Dã vào trước.
Chung Thư Ninh nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra điều gì đó khác lạ:
Làm gì thế nhỉ?
Anh muốn trong lòng trong mắt cô, chỉ có mình anh.
"Cảm ơn chị." Hạ Văn Dã cau mày: “Sao nhà vệ sinh lại ở chỗ đó chứ?”
Ông cụ bật thẳng người dậy, cứ thế ngồi đực ra trên giường.
Một buổi xem phim, cả ba người đều mang những tâm tư riêng. Chung Thư Ninh và Hạ Văn Lễ thì chẳng còn lòng dạ nào xem phim nữa, còn Hạ Văn Dã thì bận quan sát anh trai chị dâu. Cậu ấy vừa kích động vừa căng thẳng, chỉ sợ bỏ lỡ màn kịch hay nào đó.
“Anh trai em không ăn đâu, anh ấy không thích mấy thứ này.”
Giờ cô sắp phải theo anh về thủ đô, cứ thế này mãi, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở trước mặt người nhà họ Hạ.
Chỉ là Hạ Văn Lễ hiểu rõ trong lòng:
Ánh mắt anh luôn trực diện như vậy, như loài sói, thẳng thắn và nóng bỏng.
Vốn dĩ Hạ Văn Lễ là người luôn kiềm chế, lý trí. Thế nhưng, mỗi lần nhắc đến chuyện của Chung Thư Ninh, anh lại dễ dàng mất kiểm soát. Khi ấy, chắc chắn trông anh rất tệ, thậm chí còn có thể dọa cô sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suýt nữa thì hôn nhau rồi.
Anh hiểu rằng, cô vừa mới bị tổn thương, thời gian hai người ở bên nhau còn rất ngắn, mình phải từ từ nhưng trong lòng vẫn hơi nóng vội.
Chung Thư Ninh mỉm cười chỉ đường giúp cậu ấy: "Em đi thẳng về bên trái, đến cuối đường rồi rẽ về phía Nam, chắc là em sẽ thấy biển chỉ dẫn.”
Hơi thở gần kề, sự mập mờ cứ thế lớn dần giữa hai nhịp thở quyện vào nhau, ngang nhiên và không chút kiêng dè.
Chỉ là cô không biết, vẻ ngoài bình lặng như mặt hồ lúc này, không có nghĩa là trong lòng anh không có sóng to gió lớn.
"Anh muốn..." Giọng Hạ Văn Lễ vẫn lạnh nhạt như thường. Bốn mắt nhìn nhau, trần nhà đầy sao như làm mờ đi tầm mắt, trong đôi mắt anh, như thể có cả một dải ngân hà đang xoay chuyển.
Căng thẳng, ngọ nguậy, trông như một con sâu.
Anh vẫn nhìn không chớp mắt, thậm chí còn ngồi rất nghiêm túc.
“Nhà vệ sinh đúng là khó tìm thật đó, chị từng đến đây à?”
Tin tưởng không có nghĩa là đã yêu.
Ông cụ Hạ bị cúp điện thoại, trong lòng đang bực bội, thấy điện thoại rung lên, ông nhìn tên người gọi rồi lạnh lùng hừ một tiếng, không nghe máy.
"Sao em chỉ mua hai phần thôi vậy?" Chung Thư Ninh nhìn đồ trong tay cậu ấy.
Bà cụ Hạ đeo kính lão, liếc nhìn tên người gọi đến: “Của Văn Lễ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ không chỉ từng yêu nhau, mà còn từng đính hôn. Có lẽ nếu không có sự xuất hiện của Chung Minh Nguyệt, họ đã thành vợ chồng rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Chung Thư Ninh chưa từng nhận được sự yêu thương hay cưng chiều nào, thế nhưng cô lại cảm nhận được điều đó ở Hạ Văn Lễ, người cô mới quen chưa lâu.
"Sao ạ?" Chung Thư Ninh theo bản năng quay đầu lại nhưng không ngờ anh lại ghé quá gần.
Chóp mũi họ khẽ chạm vào nhau, hơi thở nhẹ nhàng mà nóng bỏng hòa quyện. Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy trong từng hơi thở, toàn là mùi hương của anh. Theo bản năng, cô muốn né tránh nhưng eo bỗng bị siết chặt lại.
Thanh Châu chỉ to chừng đó, chỗ hẹn hò cũng chỉ có mấy nơi quen thuộc. Chu Bách Vũ lại thích cô, hai người yêu nhau thì dĩ nhiên đã từng đến không ít chỗ như thế này.
Hạ Văn Lễ hít một hơi thật sâu.
Cô thầm cảm thán trong lòng:
Cô cũng không thể hình dung ra được dáng vẻ của Hạ Văn Lễ khi ăn bắp rang bơ.
Anh hiểu rõ, bây giờ Chung Thư Ninh là vợ của anh, lẽ ra anh không nên suy nghĩ như vậy.
Chương 47: Eo bị giữ lấy, ngài Hạ ghen rồi.
“Không nghe! Thằng nhóc này vừa mới cúp máy của tôi!”
“Biết đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?”
“Không muốn nói cho ông biết, muốn biết thì tự đi mà hỏi.”
Mãi cho đến lúc đi ngủ, bà cụ mới nói: “Văn Lễ bảo, chỉ hai ngày nữa thôi, nó sẽ đưa con bé đó về ra mắt chúng ta.”
Hơi thở giao hòa, trong khoảnh khắc môi hé mở…
Vốn dĩ Hạ Văn Dã là người vô tư, sau khi đi vệ sinh về còn thở dài một tiếng:
Vì xung quanh không có biển chỉ dẫn rõ ràng nên vị trí nhà vệ sinh rất khó tìm, vậy mà Chung Thư Ninh lại có thể chỉ ra ngay được.
Chung Thư Ninh gật đầu.
Cô khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Chị đi với ai vậy?”
Anh khẽ ghé sát vào Chung Thư Ninh, hạ giọng: “Ninh Ninh.”
Chung Thư Ninh cau mày: Không phải Hạ Văn Dã đã nói anh trai em ấy không uống coca sao?
Chung Thư Ninh xem rất chăm chú, mãi cho đến khi… trên màn ảnh xuất hiện một vài cảnh không phù hợp với trẻ em.
Người bạn đó chính là Chu Bách Vũ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.