Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 45: Cách ra tay của ngài Hạ, đóa hồng độc nhất vô nhị.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Cách ra tay của ngài Hạ, đóa hồng độc nhất vô nhị.


Trong nhà vệ sinh.

Anh chỉ giẫm qua, rồi đi sang một bên, rút từ trong túi ra một chiếc bật lửa kim loại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rơi vào tay anh trai em, coi như hắn ta đã đá phải tấm sắt rồi.

Anh đưa bó hoa đến trước mặt Chung Thư Ninh. Cô sững sờ hai giây rồi đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

"Tiện thể, nhắn lại với em gái mày..." Hạ Văn Lễ cúi đầu, tiếp tục nghịch điện thoại, giọng bâng quơ.

Chuyện riêng tư như vậy mà anh cũng biết, lúc này Phùng Thụy Dương thật sự sợ hãi. Hắn ta luôn miệng cầu xin tha thứ nhưng miệng đã bị tát sưng vù, đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.

Hai chân hắn ta khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất.

“Tốt cuộc chúng mày muốn làm cái quái gì, có tin tao báo cảnh sát không!”

Dạo gần đây hắn ta chơi bời trác táng, đã dùng một ít thứ không sạch sẽ để tăng thêm hứng thú. Hắn ta thật sự không dám đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu ấy đang định than thở với Chung Thư Ninh về anh trai mình thì cửa xe bỗng mở ra.

Chị dâu thật sự không biết sự ác độc của anh trai mình rồi.

Tiếng bạt tai vang lên trong nhà vệ sinh trống trải, nghe đặc biệt quỷ dị.

Phía sau đã không có một bóng người nữa.


"Thích ạ." Chắc chẳng có cô gái nào lại không thích được tặng hoa đâu nhỉ.

“Cẩn thận họa từ miệng mà ra, đến lúc đó, nhà họ Chung cũng cứu không nổi cô ta đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao anh tự nhiên lại nghĩ đến việc mua hoa vậy?”

Khi Phùng Thụy Dương bị Lý Khải lôi vào nhà vệ sinh, Trần Tối tiện tay treo cái biển "Đang dọn dẹp" lên. Hắn ta giãy giụa kịch liệt nhưng miệng bị bịt chặt, ngay cả mở miệng cầu xin cũng không làm được.

Một tiếng "chát" vang lên, chỉ một cái bạt tai đã khiến khóe miệng hắn ta rách toạc.

Kết quả là, hai tay thay nhau vung ra, những cái bạt tai cứ thế giáng xuống liên tiếp.

“Thế sao đang yên đang lành lại thở dài thế?”

Chị nên lo cho cái tên lưu manh kia thì hơn.

“Bảo cô ta giữ mồm giữ miệng.”

Mười ngón tay liền tim, cơn đau buốt thấu óc khiến hắn ta vã mồ hôi lạnh. Đôi mắt hắn ta hằn lên tia máu, ngẩng đầu nhìn anh. Hạ Văn Lễ đứng đó, nhìn từ trên cao xuống, sát khí tỏa ra vô cùng đáng sợ.

Rồi, giẫm lên những ngón tay đang chống xuống sàn của hắn ta.

Chung Thư Ninh lắc đầu: “Người vừa rồi là anh trai trong gia đình nhận nuôi Chung Minh Nguyệt trước đây, em đã từng gặp hắn ta rồi.”

“Gã họ Phùng đó là một tên lưu manh, còn ngài Hạ là quân tử. Hơn nữa, trong môi trường sống của anh ấy, e là chưa từng gặp phải loại lưu manh đầu đường xó chợ thế này, ăn nói khó nghe, miệng toàn lời bậy bạ tục tĩu. Chị sợ ngài Hạ không đối phó được?”

Hạ Văn Dã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi lên xe với Chung Thư Ninh, cậu ấy vẫn cắm cúi xem hoạt hình. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài của chị dâu, cậu ấy mới quay đầu hỏi: “Chị dâu, có phải anh trai em đang hẹn hò mà lại bỏ đi làm việc nên chị không vui phải không?”

Hắn ta sững sờ.

Cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn ta không kìm được định hét lên nhưng không ngờ, miệng đã bị ai đó từ phía sau bịt chặt lại.

“Hay là đi mát-xa, mát-xa chân?”

Chung Thư Ninh rất tin tưởng anh.

"Chị dâu, lát nữa chúng ta đi đâu chơi đây? Trời nóng thế này, hoạt động ngoài trời chắc chắn không được rồi." Hạ Văn Dã chẳng lo lắng chút nào, cái kiểu người như anh trai cậu ấy, hồi ở thủ đô, đám cậu ấm côn đồ còn phải tránh anh như tránh tà.

"M* mày..." Phùng Thụy Dương đã lăn lộn ngoài xã hội từ lâu, chửi thề cứ phải gọi là tuôn ra như suối. Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Lý Khải đã tung một cú đá vào lưng hắn ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Thư Ninh nhìn thấy Hạ Văn Lễ, cô đang định mở miệng thì anh lại ôm một bó hoa lên xe. Đó là hoa hồng Cappuccino, màu sắc hoài cổ, vừa thanh lịch lại vừa sang trọng.

Chung Thư Ninh làm gì còn tâm trạng nữa: “Lúc nào em cũng vô tư lự như vậy à?”

"Vừa nãy mày nói gì cô ấy?" Giọng Hạ Văn Lễ từ tốn nhưng lại giống như có người đang kề dao vào cổ, từ từ róc thịt, rút máu, một sự tra tấn như lăng trì.

Hạ Văn Dã nhíu mày: “Đó là do chị không biết em đã từng trải qua những gì thôi. Em nói chị nghe, nhà em ngoài em ra, chẳng có ai là người tốt cả. Từ nhỏ em đã sống khổ sở lắm, ai bảo em là con út chứ, đánh thì không lại, nói cũng chẳng hơn, em...”

Một tiếng “tách”, tia lửa lóe lên rồi vụt tắt.

Sự xuất hiện của Hạ Văn Lễ là điều Phùng Thụy Dương hoàn toàn không ngờ tới, hắn ta không thể né tránh. Hơn nữa, hắn ta không ngờ cú đá này lại mạnh đến thế, đạp thẳng vào bụng khiến hắn ta theo bản năng ôm bụng, vội lùi lại hai bước…


“Không phải.”

Sức người đó rất khỏe, cứ thế lôi mạnh hắn ta sang một bên.

Phùng Thụy Dương còn chưa kịp mở miệng lần nữa, đã bị người ta lôi từ dưới đất dậy và giữ chặt lại.

Anh trai cậu ấy mà là quân tử á!

Hơi thở cô nghẹn lại, trái tim lại không kìm được mà run lên một nhịp.

“Mày không phải là cái thằng họ Hạ tối qua sao? Tao nói cho mày biết, mày mà còn dám động vào tao một lần nữa, tao...”

Cả người hắn ta ngã sõng soài trên nền gạch men, đau đến mức rên hừ hừ, hai tay chống xuống sàn, cố gắng gượng dậy.

Chị dâu ruột của em ơi, rốt cuộc là chị có hiểu lầm gì về anh trai em, hay là anh ấy diễn quá giỏi trước mặt chị vậy?

Chỉ thấy hai bên khóe miệng Phùng Thụy Dương bị đánh đến rách toạc chảy máu, mặt bị tát đến sưng vù. Những vệt ngón tay đỏ ửng chồng chéo lên nhau, trông mà sợ hãi. Mãi cho đến khi Hạ Văn Lễ lại bật chiếc bật lửa lần nữa, Lý Khải mới dừng tay.

Hạ Văn Lễ không hề biết rõ ngọn ngành nhưng anh biết mối quan hệ của kẻ này và Chung Minh Nguyệt nên đương nhiên có thể suy đoán ra, những lời hắn ta nói là nghe được từ những lời đồn đại ở đâu.

Một bước, hai bước…

"Vừa nãy chị gặp phải..." Chung Thư Ninh kể sơ qua sự việc cho cậu nghe, Hạ Văn Dã trợn tròn mắt. Trời ạ, mới có mười mấy phút ngắn ngủi mà sao lại xảy ra nhiều chuyện thế.

“Em không thích à?”

"Em không sao chứ?" Hạ Văn Lễ nhìn cô dò xét.

Nhưng vẫn cố gồng mình tỏ ra cứng rắn.

Hạ Văn Dã nghi ngờ mình nghe nhầm!

Sao cậu ấy lại bỏ lỡ mất một màn kịch hay như thế này chứ!

“Đã có anh trai em đi xử lý rồi, chị còn lo lắng điều gì nữa?”

“Rầm…”

Thiếu chút nữa dọa cậu ấy tè ra quần.

Phía sau, bỗng có người đá mạnh vào khoeo chân hắn ta.

Đồng tử của Phùng Thụy Dương co rút dữ dội.

Nhất là khi anh cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, như thể không có một chút hơi người nào.

Chung Thư Ninh và Hạ Văn Dã đợi trong xe, trong lòng luôn lo lắng Hạ Văn Lễ không xử lý được loại lưu manh côn đồ này, ngược lại còn bị hắn ta gây sự chuốc bực.

“Tao biết mày có gia thế nhưng đây là Thanh Châu, lại là xã hội pháp trị, mày không dám làm gì tao đâu!”

Chương 45: Cách ra tay của ngài Hạ, đóa hồng độc nhất vô nhị.

Chung Minh Nguyệt này, thật sự vừa ngu ngốc vừa xấu xa.

Hẹn hò mà tặng hoa, đây là chuyện rất bình thường. Hạ Văn Dã săm soi hai người bằng ánh mắt cực kỳ hóng chuyện.

Mãi cho đến khi Hạ Văn Lễ đẩy cửa bước vào, bàn tay bịt miệng hắn ta mới được nới lỏng.

Lẽ nào người đàn ông này biết hết rồi sao?

“Anh biết, anh bảo nhóc Dã đưa em lên xe trước, chuyện còn lại để anh xử lý.”

"Bố mẹ mày không dạy mày, ra ngoài thì phải biết điều, đừng có nói năng lung tung à?" Hạ Văn Lễ vân vê chiếc bật lửa. Anh thậm chí còn chưa nói hết câu, Trần Tối và Lý Khải đã hiểu ý anh.

[Có lẽ trên đời này có 5000 đóa hoa giống hệt em nhưng chỉ có em là đóa hồng độc nhất vô nhị của anh.]

Phùng Thụy Dương chỉ có một mình, cảm thấy hơi sợ hãi.

Vang lên một tiếng "bịch…".

Chung Thư Ninh được ôm trong lòng, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng va xuống mặt đất. Đến khi lực tay đang siết eo cô của Hạ Văn Lễ nới lỏng ra, cô mới quay đầu nhìn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Thư Ninh ôm bó hoa, bên trong có một tấm thiệp:

Phùng Thụy Dương liên tục gật đầu.

"Báo cảnh sát sao?" Hạ Văn Lễ nghiêng đầu nhìn hắn ta: “Mày dám vào đồn cảnh sát với tao à?”

Mẹ kiếp, đánh người không đánh vào mặt!

"Sau này gặp cô ấy thì phải đi đường vòng, biết chưa?" Hạ Văn Lễ cảnh cáo.

Hạ Văn Lễ thong thả bước tới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Cách ra tay của ngài Hạ, đóa hồng độc nhất vô nhị.