Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 38: Xé bỏ lớp mặt nạ, không thể nuôi c·h·ó quá béo.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Xé bỏ lớp mặt nạ, không thể nuôi c·h·ó quá béo.


Vậy mà, chính vì anh ta, đôi cánh ấy đã bị bẻ gãy không thương tiếc.

Đúng lúc ấy, bên ngoài trời lất phất mưa phùn, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn…

“Bởi vì từng phút từng giây ở bên cạnh mấy người… đều khiến tôi buồn nôn.”

“Chung Thư Ninh, đứng lại cho tao! Tao không cho phép mày đi!” Giờ phút này, Chung Triệu Khánh đã mất hết lý trí. Trước giờ chỉ có ông ta ra lệnh cho cô, bây giờ lại để con ranh này leo lên đầu ông ta mà dạy đời?

“Mày…!”

“Em con trở về, đúng là chúng ta đã lơ là con.”

“Bách Vũ?” Chu Dịch Học nhíu mày nhìn con trai.

“Lớn tuổi rồi, cũng nên tích chút đức cho bản thân đi.”

“Có giỏi diễn cách mấy cũng không che nổi sự giả dối toát ra từ trong xương cốt.”

Không phải cô đã bảo cậu ấy ở yên trong nhà rồi sao?

Lần đầu tiên anh ta gặp Chung Thư Ninh là trên sân khấu biểu diễn mừng ngày thành lập trường.

Tên ngu này nhảy ra làm gì chứ!

Chung Triệu Khánh lập tức tỉnh táo, quay sang trừng mắt giận dữ với Chung Thư Ninh: “Hay quá nhỉ, lại là mày! Là mày dẫn nó tới đúng không? Nuôi lớn bao nhiêu năm, không ngờ lại nuôi ra một con c·h·ó mắt trắng, ngang ngược bất hiếu, con khốn!”

Chu Bách Vũ bất ngờ đứng ra khiến mọi người đều sửng sốt. Biểu cảm của Lưu Huệ An cứng đờ, còn Chung Triệu Khánh thì sững sờ đến ngây người, lửa giận bốc lên tận đầu.

Chung Thư Ninh hít sâu một hơi:

Lưu Huệ An vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, uất ức lại đáng thương, khiến không ít người xung quanh mềm lòng.

“Tôi muốn chấm dứt quan hệ nhận nuôi với hai người!”

“Sinh nhật tôi là ngày nào?”

“Tổng giám đốc Chung, năm đó xảy ra chuyện, cậu Chu mới chỉ ngoài 20, còn ông thì 40, 50 tuổi, nắm trong tay cả một công ty. Ông không có đầu óc à? Anh ta bảo làm gì là ông làm nấy sao?”

“Ui chao ơi, mọi người mau nhìn xem này, c·h·ó cùng rứt giậu rồi.” Một giọng nam trong trẻo bất chợt vang lên, khiến Chung Thư Ninh giật mình. Cô nhìn theo tiếng nói, lập tức thấy bóng người quen thuộc.

Còn bày đặt mời luật sư? Giả vờ thanh cao cái gì!

“Nó là con gái của chúng tôi, làm sao mà chúng tôi không thương nó cho được?”

Tối nay, cả nhà họ Chung xem như trở thành trò cười trong giới. Mặt Chung Triệu Khánh vẫn còn âm ỉ đau sau cú ném vừa nãy, nếu không phải vì xung quanh có quá nhiều người thì ông ta đã lao lên đánh cho con ranh đó nát mặt rồi.

Sao lại chạy tới đây!


“Yên tâm, tôi sẽ đi.”

“Nhưng năm xưa đón con từ trại trẻ mồ côi về, chúng ta đã hết lòng chăm sóc con còn gì.”

“Đúng là ‘cho một đấu gạo là ân, cho mười đấu lại thành oán’, chỉ trách hồi đó đối xử với con quá tốt. Nhà nào sống với nhau mà chẳng có va chạm, con cần gì phải trả đũa chúng ta như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ta lao ra, vươn tay định túm lấy cô từ phía sau.

“Chung Thư Ninh, dù sau này em ở bên ai, anh cũng mong em được hạnh phúc.”

Hạ Văn Dã đúng là cái miệng không biết nể ai.

Lý Khải đứng bên cạnh, không lên tiếng.

Lời làm chứng của Chu Bách Vũ gần như xác thực hoàn toàn những gì năm đó vợ chồng Chung Triệu Khánh đã làm. Thật ra, trong giới nhà giàu, việc bất chấp cảm xúc của con cái vì hôn sự không hiếm nhưng Chung Thư Ninh có thiên phú, lại gặt hái được thành tựu từ sớm. Vậy mà lại bị hủy hoại như thế, thực sự đáng tiếc.

Chuyện đã đủ loạn rồi, cậu ấy còn muốn đổ thêm dầu vào lửa?

Mọi người xì xào bàn tán, mẹ Phùng thậm chí còn kéo tay Chung Minh Nguyệt lùi lại phía sau, cố ý tránh xa vợ chồng Chung Triệu Khánh, khiến hai người họ càng thêm tổn thương nghiêm trọng.

“Bố à, con là người trưởng thành rồi, con biết mình đang làm gì.”

Không đời nào ông ta chấp nhận!

“Chẳng qua là tham tiền nhà họ Chu thôi! Còn yêu thương con gái à? Nghe mà muốn buồn nôn.”

“Vấn đề không nằm ở tiền!”

Đến đứa ngốc cũng nhận ra phản ứng của nhà họ Chung có vấn đề.

“C·h·ó thì không thể cho ăn no quá, còn người…”

Chương 38: Xé bỏ lớp mặt nạ, không thể nuôi c·h·ó quá béo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Huệ An lập tức khựng lại, bởi vì bà ta thật sự không nhớ. Nhà họ Chung cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sự thật rành rành ra đó, còn cố cãi cố chối. Ông tưởng ai cũng như ông, đầu để trên cổ chỉ để làm cảnh à?”

Để tất cả đều thấy rõ, không phải cô bạc tình vô nghĩa, mà là bố mẹ nuôi cô quá đỗi trơ trẽn!


“Số tiền các người bỏ ra nuôi tôi bao năm qua, tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi.” Chung Thư Ninh dứt khoát nói.

Chung Triệu Khánh gào lên đầy phẫn nộ.

Nhưng lúc này, tiếng bàn tán xung quanh đã rộ lên và đó chính là điều Chung Thư Ninh muốn - một làn sóng dư luận đủ lớn để l*t tr*n lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của vợ chồng họ Chung trước mặt bao người.

“Là vì tôi chưa chịu kết hôn theo sắp đặt của các người, chưa chịu làm công cụ để mấy người tối đa hóa lợi ích phải không?”

Dạo gần đây, Chu Bách Vũ đã suy nghĩ rất nhiều. Anh ta nhìn về phía Chung Thư Ninh ở phía xa - Ngày trước, vốn dĩ cô có cơ hội khoác lên người bộ váy múa ba lê lộng lẫy, đứng trên sân khấu đẳng cấp nhất mà biểu diễn.

“Không thể đối xử quá tốt!”

Vợ chồng nhà họ Chung chẳng khác gì c·h·ó, vừa trơ tráo vừa tham lam vô độ!

“Giờ thì hay rồi, phủi sạch sẽ hết trách nhiệm!”

Ánh mắt Chung Thư Ninh nhìn bố mẹ nuôi chưa bao giờ lạnh lẽo và cương quyết đến vậy:

“Bố ơi, đây chính là người hôm trước đi cùng chị gái ở trung tâm thương mại đó.” Chung Minh Nguyệt hạ thấp giọng nói.

“Cãi không lại là tính đi méc phụ huynh à? Không thấy nhục sao!”

Ý tại ngôn ngoại:

Nhìn cô miệt mài luyện tập, đoạt về vô số giải thưởng.

Chung Thư Ninh bật cười khẽ, giọng đầy châm biếm: “Dạo gần đây tôi nghe được một câu, tặng cho mấy người.”

Tên ngu này… cuối cùng cũng làm được một việc giống đàn ông.

Bị nói trúng tim đen, Chung Triệu Khánh lập tức luống cuống.

Vũng nước nhà họ Chung đã đục đến mức này, nó còn muốn nhào vô làm gì.

Con khốn này!

Bởi vì đến ngày sinh nhật cũng không biết, có nói gì đi nữa thì tình cảm đó cũng chỉ là sáo rỗng.


Chung Triệu Khánh sững sờ, sau đó gào lên giận dữ: “Chung Thư Ninh, mày nằm mơ à? Tao nuôi mày ăn học, nuôi mày lớn từng này, giờ mày mọc cánh rồi, muốn phủi tay bỏ đi là đi được chắc? Không có cửa đâu!”

Trước giờ, Chung Triệu Khánh chưa từng bị ai sỉ nhục thẳng mặt như vậy. Ông ta tức đến mức mặt mày tái mét, chỉ tay quát lớn: “Cậu là ai? Người lớn trong nhà cậu đâu?”

“Loại người như vậy, ai dám làm ăn với ông ta chứ? Lỡ đâu lại bị đâm sau lưng thì sao!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tổng giám đốc Chung, chuyện ông làm… đúng là thất đức quá rồi!”

“Chung Thư Ninh, mày hả giận rồi đúng không? Mày thỏa mãn rồi chứ? Bây giờ cút ngay cho tao!” Chung Triệu Khánh đã gần như phát điên.

“Bà nói đối xử tốt với tôi, vậy tôi chỉ hỏi một câu thôi.”

Cô gái mà anh ta từng si mê, như con thiên nga trắng rực rỡ…

Hạ Văn Dã mặc chiếc quần short đen với áo thun trắng rộng thùng thình, trông gọn gàng mát mẻ, vừa nhìn đã biết là sinh viên đại học. Chỉ là hai tay đút túi quần, dáng đi… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, Lưu Huệ An nhảy ra, mắt đỏ hoe: “Chuyện chân con bị thương, có thể mẹ và bố con đã suy nghĩ chưa thấu đáo nhưng chúng ta cũng chỉ là không muốn con phải vất vả, mới tìm cho con một mối tốt, để con cả đời không lo cơm áo. Như vậy là sai sao?”

Khi đứng thẳng dậy, anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Tình cảm của tôi quá ích kỷ, thậm chí có lẽ chẳng thể gọi là tình yêu…”

Cậu ấy đúng là cái máy châm dầu vào lửa.

“Nếu các người chịu hợp tác thương lượng, luật sư của tôi sẽ liên hệ. Còn nếu không, vậy thì gặp nhau ở tòa.” Chung Thư Ninh nói xong thì quay sang ra hiệu cho Hạ Văn Dã rời đi cùng mình.

“Chung Thư Ninh, anh nợ em một lời xin lỗi. Có thể em sẽ không chấp nhận nhưng anh vẫn muốn nói ra.” Chu Bách Vũ nhìn cô, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người thật sâu trước mặt cô: “Xin lỗi.”

Hạ Văn Dã suýt nữa thì bật cười thành tiếng, chị dâu đúng là biết cách áp dụng tri thức vào thực tiễn.

Lúc này, Chung Triệu Khánh như bị đẩy đến tận cùng của cơn giận, mắt đỏ ngầu!

Khá là ngông nghênh!

Ngón tay Chung Thư Ninh khẽ siết lại, lát sau buông ra, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt: “Bà đúng là giỏi diễn.”

“Bố mẹ hiền từ thì con cái mới hiếu thuận, ông bà có từng hiền từ với tôi chưa?” Chung Thư Ninh hỏi ngược lại.

Nó muốn hủy hoại ông ta, hủy hoại cả nhà họ Chung!

“Dù chỉ là con nuôi, sống với nhau 20 năm cũng phải có chút tình cảm chứ, sao có thể độc ác như vậy!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Xé bỏ lớp mặt nạ, không thể nuôi c·h·ó quá béo.