Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 36: Cái tát - Điên rồi sao? Ít nhất là tôi thấy vui.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Cái tát - Điên rồi sao? Ít nhất là tôi thấy vui.


“Chung Thư Ninh, mày điên rồi sao!” Chung Triệu Khánh c·h·ế·t sững, vẻ mặt khó tin đến tột độ.

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người lại dồn về phía Chu Bách Vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn nhà họ Chung thì khác, người sáng mắt vừa nhìn là biết chuyện trong nhà này. Chẳng qua là bây giờ bị lôi ra ánh sáng mà thôi.

“Mày đừng tưởng tao không dám!” Chung Triệu Khánh nghiến răng.

“Ôi trời, con đừng khóc nữa.” Vợ chồng nhà họ Phùng vừa sốt ruột vừa xót xa, trừng mắt nhìn Chung Thư Ninh: “Lại là con bé này? Lần trước là ăn nói linh tinh, lần này còn ra tay nữa?”

“Cùng sống với nhau 20 năm nhưng suy cho cùng cũng chẳng có máu mủ ruột rà gì. Mấy người không thương tôi cũng là chuyện dễ hiểu thôi.” Chung Thư Ninh cười nhạt, giọng nhẹ như không nhưng lời nào lời nấy sắc như dao.

Phùng Thụy Dương mặc bộ vest, đứng bên cạnh, ánh mắt như muốn dán chặt vào người Chung Thư Ninh.

Trong giới này, nhà nào mà chẳng có chuyện mờ ám.

Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn.

Lúc này, Chung Thư Ninh mỉm cười, nhìn thẳng vào Chung Minh Nguyệt: “Cô quan tâm đến chuyện của tôi vậy sao?”

“Chị vừa mới huỷ hôn với anh Bách Vũ, làm vậy… cũng không hay lắm đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Để cho họ nhìn thấy, cái người mà ai cũng gọi là “nữ thần”, rốt cuộc cũng chỉ là một thứ rác rưởi không ra gì!

Nếu không phải vì khách khứa có mặt đều là người có tiếng ở Thanh Châu, có lẽ nhà họ Chung đã động tay động chân từ lâu rồi.

Cuối cùng Chung Minh Nguyệt không nhịn nổi nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chỉ là con lỡ tay làm bẩn váy của chị thôi, chị giận cũng đúng mà.”

“Quan tâm?” Chung Thư Ninh khẽ cười, đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Cô đúng là một con c·h·ó điên, chỉ biết lao vào cắn bậy!”

Cái vẻ bình tĩnh ấy… trong một khoảnh khắc, khiến anh ta ngỡ như đang nhìn thấy Hạ Văn Lễ thứ hai.

Từng lời từng chữ đều đầy ẩn ý.

“Nghĩ cho cô ta?” Chung Thư Ninh khẽ cười.

Vốn dĩ Chung Triệu Khánh sĩ diện, sắc mặt đã đen xì như than.

Trước kia cô ngoan ngoãn biết bao, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, mềm mỏng. Họ bảo gì, cô nghe nấy.

Nhưng thật ra, cô ta chỉ muốn l*t tr*n mặt nạ của Chung Thư Ninh trước mặt tất cả mọi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ý mày là, mày cố tình giăng bẫy làm em mày ngã à?” Chung Triệu Khánh gào lên.

Thời buổi bây giờ, một người phụ nữ xinh đẹp mà đột nhiên lại có tiền tiêu xài không tiếc tay, làm sao mà người khác không nghĩ linh tinh?

“Có chuyện gì vậy?” Vợ chồng Chung Triệu Khánh, người nhà họ Phùng và khách khứa lần lượt kéo tới. Chung Thư Ninh đã đứng thẳng dậy, còn Chung Minh Nguyệt thì được Lưu Huệ An đỡ lên.

Càng nghĩ càng điên tiết, Chung Minh Nguyệt gạt tay mẹ mình ra, lao thẳng tới, giơ tay muốn tát vào mặt cô.

Chỉ có Chu Bách Vũ… vẫn dõi theo Chung Thư Ninh.

“Vậy còn chuyện tôi bị hắt rượu là đáng đời chắc?”

Chẳng hiếm kẻ nuôi tình nhân bên ngoài hay kẻ có con rơi. Chẳng qua là không ai vạch áo cho người xem lưng.

Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hạ Văn Lễ, Chu Bách Vũ biết rõ chuyện liên quan đến Chung Thư Ninh, anh ta không được phép và cũng không dám can dự nữa.

Lý Khải đứng không xa, đang định xông tới ngăn cản thì đúng lúc trông thấy bà chủ nhà mình…

Anh ta thiếu điều xông lên tát cho Chung Minh Nguyệt một cái.

Vợ chồng Chung Triệu Khánh cứng đờ trong giây lát.

Lưu Huệ An cũng c·h·ế·t đứng tại chỗ, như thể không còn nhận ra người trước mặt nữa.

Lý Khải đứng cách đó không xa, cụp mắt gửi tin nhắn cho Hạ Văn Lễ vì nãy giờ Chung Thư Ninh vẫn chưa bắt máy.

Vợ chồng Chung Triệu Khánh còn chưa kịp phản ứng lại thì bên phía nhà họ Phùng - thấy con gái bị ăn tát lập tức định can thiệp.

“Cùng lắm… con đền lại cho chị một cái là được.”

“Mẹ đã nói với con rồi, có chuyện gì thì chờ hết tiệc hãy nói. Hôm nay là ngày quan trọng của em con, con không thể nghĩ cho con bé một chút sao?” Lưu Huệ An cau mày, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Ánh mắt lãnh đạm, ánh mắt không gợn chút xao động.

Vợ chồng nhà họ Phùng và một loạt khách khứa đưa mắt nhìn nhau - Vì trước nay, vợ chồng họ Chung vẫn luôn nói rằng vì Chung Thư Ninh không vừa lòng chuyện hôn sự nên tự ý bỏ nhà ra đi.

Lôi anh ta vào làm gì? Bình thường làm “trà xanh” thì thôi đi, giờ là dịp gì? Sao cô ta dám nói bừa giữa bao nhiêu người như thế?

Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người vừa tới.

Đuổi?

Vậy mà chỉ mấy ngày rời nhà, cô đã thay đổi đến mức này rồi sao?

Nước mắt rơi lã chã như chuỗi ngọc bị đứt.

Gương mặt Chung Thư Ninh không chút biểu cảm, giọng nói hờ hững: “Chắc tôi điên rồi. Nhưng ít nhất, tôi thấy vui.”

“Ban đầu tôi chỉ ngồi yên một chỗ, không hề chủ động trêu chọc gì ai cả. Có câu này chắc mọi người từng nghe rồi, ai động tay trước, kẻ đó mới là đồ rẻ mạt!”

“Chị dâu, nếu cảm thấy tình hình không ổn thì cứ giả điên trước, dù sao cũng đừng để bản thân chịu thiệt.”

Chung Minh Nguyệt đi giày cao gót, vốn dĩ cả người đã không vững vì mệt và đói, bị cú tát bất ngờ ấy làm cho người loạng choạng, suýt thì ngã lăn ra đất.

“Chắc là không rồi.” Chung Minh Nguyệt làm ra vẻ vô tội: “Nhưng mà… bộ váy đắt thế này, chị lấy đâu ra vậy? Em nhớ chị đâu có nhiều tiền như thế.”

Đây còn là…

Rốt cuộc cô đã trải qua những gì?

“Mẹ!”

Chung Thư Ninh cười khẩy: “Đền? Cô có đủ khả năng đền không?”

Chương 36: Cái tát - Điên rồi sao? Ít nhất là tôi thấy vui.

Tiếng tát vang dội, lan khắp sảnh tiệc khiến ai nấy đều rùng mình.

“Nếu tôi phải nghĩ cho cô ta, thì ai nghĩ cho tôi đây?”

Cô quá xinh đẹp.

“Bố à, con không sao đâu… đừng cãi nhau với chị nữa, nhiều người đang nhìn kìa…” Chung Minh Nguyệt nhìn đầy tủi thân nhưng vẫn cố gắng nói ra mấy lời nhẫn nhịn, như thể mình mới là người rộng lượng và biết điều nhất.

Đúng là muốn tạo phản rồi!

“Chung Triệu Khánh! Tên khốn! Ông hại tôi rồi!”

“Chung Thư Ninh, chuyện gì xảy ra vậy?” Chung Triệu Khánh giận dữ quát lớn.

Vốn dĩ cô ta không phải kiểu người điềm tĩnh, lại học hành chẳng đến nơi đến chốn, sao Chung Minh Nguyệt chịu nổi mấy câu kích bác như thế.

Tủi thân, uất ức, không cam lòng - mọi cảm xúc như trào dâng cùng lúc.

Cô…

Vì buổi tiệc hôm nay, cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng biết bao. Vậy mà bây giờ, tất cả đều bị Chung Thư Ninh phá sạch!

Sao nó dám?

“Nói vậy… thời gian chị bỏ nhà đi, thật sự là sống cùng một ai đó à?”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô như biến thành một con người hoàn toàn khác. Trước đây, đến nói lớn tiếng cũng không dám, vậy mà bây giờ không chỉ dám cãi lại, còn công khai sỉ nhục con gái ruột của họ.

“Bốp!”

Một tay chặn đòn, tay còn lại tát một cú dứt khoát.

Nhưng đúng lúc đó, một người xô cửa xông thẳng vào phòng tiệc, không thèm để ý đến ai đang có mặt, gào lên như phát điên:

Tối nay cô ta cố tình mặc chiếc váy màu hồng phấn, giờ đã bị rượu vang làm hỏng hết. Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xì xào. Đầu gối cô ta vẫn còn đau rát sau cú ngã ban nãy.

Khiến hắn ta sững sờ.

Thế là ai nấy vừa chỉ trỏ vừa xem náo nhiệt.

“Chung Thư Ninh, tối nay mày cố tình đến phá đám đúng không hả?” Chung Triệu Khánh vẫn chưa chịu buông tha. Buổi tiệc tiếp đón hôm nay, vốn dĩ ông ta định mượn dịp này để kết nối lại với mấy mối quan hệ cũ, giúp ích cho việc kinh doanh sau này.

“Em chỉ là… lo cho chị thôi.” Chung Minh Nguyệt cố làm ra vẻ dịu dàng, biết điều.

Trước khi đi, Hạ Văn Dã còn nhắn nhủ cô một câu:

“Hay ông lại định đuổi tôi ra ngoài thêm lần nữa?”

Rõ ràng giữa một màn hỗn loạn như thế, mọi người đều hoảng hốt, chỉ riêng cô - dường như đã biết trước mọi chuyện.

Không thể để một con nhãi ranh phá hỏng được!

Hỏi thì anh ta chỉ nói một câu: “Bố mẹ đừng xen vào.”

Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng, mình chỉ cần khơi đúng điểm yếu, Chung Thư Ninh chắc chắn sẽ tức giận mà mất kiểm soát. Ai ngờ dù trước mặt cả bố mẹ ruột lẫn bố mẹ nuôi, cô vẫn dám vênh váo như vậy!

Chung Thư Ninh mà họ từng biết sao?

“Lần trước...” Chung Minh Nguyệt khẽ lau nước mắt: “Không phải có một người đàn ông đi cùng chị sao? Hai người còn đi mua đồ với nhau nữa.”

Chung Triệu Khánh ngại có quá nhiều người nên nghiến răng kìm nén: “Chung Thư Ninh, đừng tưởng có đông người ở đây là tao không dám làm gì mày!”

Cô ta bị ngốc à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bố mẹ Chu cũng đã có mặt, gần đây họ nhìn ra con trai mình vẫn còn tình cảm với Chung Thư Ninh nhưng không rõ vì sao… cứ ngập ngừng lùi bước.

“Chính chị mới là con c·h·ó mà nhà tôi nuôi đấy!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Cái tát - Điên rồi sao? Ít nhất là tôi thấy vui.