Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 337: Đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, sau lưng có người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 337: Đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, sau lưng có người


Giang Hàm gật đầu.

Nghe xong, Giang Hàm trầm hẳn hơi thở:

“Ông ta nhất định phải có chỗ trú, nhưng không có căn cước công dân, khách sạn bình thường chắc chắn không nhận. Em đã cho người âm thầm kiểm tra các nhà trọ chui, cũng không thấy gì.”

Tô Hàm Nguyệt dạo gần đây vì nhận một dự án thiết kế nên thường xuyên phải công tác xa, cũng có thể là đang cố tình né tránh Hạ Tuần.

“Thế ông ta đang ở đâu?”

Hạ Tuần hôm nay cũng có mặt ở biệt thự cũ.

Lăng Châu dặn: “Không được rời nửa bước!”

Hạ Văn Lễ bổ sung:“Quan trọng là tinh thần ông ta không ổn định.”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

Sau đó liền nắm tay cô: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Người kia đáp không chút do dự:“Cô cứ coi tôi như không khí là được.”

Ngay cả người bình thường còn khó mà làm được, huống chi là Hứa Lệnh Phong.

Tạ Tư Nghiên sững người trong vài giây, chỉ thốt lên một câu:

“Bọn chị không vội.”

“Em đừng lo, anh sẽ cho người đi tìm tung tích ông ta.”

“À, chim trong bài đăng của em, là cậu em chụp à?”

“Trùng đúng thời điểm bàn giao ca, mọi người lơ là cảnh giác, bất cẩn quá mức.”

“Chuyện này đúng là lạ thật, từ lúc ông ta rời khỏi bệnh viện tâm thần đến giờ, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.”

Để g·i·ế·t người!

“Bốn người là do chồng em sắp xếp, bốn người là A Nghiên cử đến, hai người là của bà nội chị, còn có một nữ vệ sĩ. Chị đi ngủ hay đi vệ sinh cũng đều có người theo sát.”

Lão phu nhân trừng mắt lườm cậu một cái, rồi quay sang lại lập tức nắm tay Giang Hàm nói chuyện với vẻ mặt tươi cười.

“Anh biết rồi.”

“Con biết rồi mà.”

Thử váy xong, Giang Hàm tiện đường ghé sang nhà cũ nhà họ Hạ ăn một bữa cơm. Hai ông bà nhà họ Hạ nhìn thấy cô thì vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Hạ lão phu nhân, ánh mắt không ngừng dõi theo cái bụng của cô, cứ như thể ngay giây tiếp theo đứa bé trong bụng có thể nhảy ra vậy.

Trước khi tìm được Hứa Lệnh Phong, dù cô có ra ngoài cũng phải có người đi kèm, lớp lớp bảo vệ bao quanh.

“Không có điện thoại, không tiền, không đồ ăn… Thật không thể tưởng tượng nổi ông ta trốn ở đâu để sống sót qua ngày.”

“Tại sao?”

Nếu ông ta có đầu óc tính toán như vậy, thì đã chẳng rơi vào bước đường này.

“Không hiểu sao, từ khi có bầu lại hay thèm ăn vặt, đặc biệt là đồ cay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trừ khi…có người đứng sau giúp ông ta.

Hạ Văn Lễ trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc:

Dọc đường cả hai không nói lời nào, cô chỉ khẽ day trán vì đau đầu.

Một đám vệ sĩ mặc đồ đen đứng nghiêm túc trong cửa hàng, khiến nhân viên phục vụ cũng không khỏi căng thẳng. Giang Hàm thì đã quen rồi.

Giang Hàm gọi cho Hạ Lăng Châu phản ánh, kết quả vừa nghe đến chuyện này, cậu ấy lại thấy nhân viên của mình quá tận tâm, liền… tăng lương cho cô ta.

“Cậu em chụp. Hai hôm nay em đi săn chim với cậu ấy.”

“Dọa cho khách hàng của chị chạy mất tiêu rồi.”

Ngoại trừ lúc tắm rửa hay đi vệ sinh, đến ngủ cô ấy cũng phải ở cùng phòng với Giang Hàm.

Thử váy cưới thực sự là một hoạt động tốn sức, Thịnh Thư Ninh thử đến bộ thứ tư là mệt nhoài. Vừa ngồi xuống, Giang Hàm đã lấy ra một đống đồ ăn vặt trong túi đưa cho cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ghen tỵ thật. Chị lâu lắm rồi chưa được ra ngoài.”

Thế mà giờ đã là ngày thứ tư…

Thịnh Thư Ninh khẽ cười:

Đây đã là ngày thứ tư kể từ khi Hứa Lệnh Phong trốn thoát, thế nhưng vẫn không có một manh mối nào.

Bệnh viện tâm thần cách khu dân cư một khoảng không nhỏ, mà đoạn đường này lại không có camera giám sát toàn tuyến. Thời tiết lại giá rét, người đi đường đều mặc kín mít, muốn lần theo dấu vết từ camera cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhân viên cửa hàng tươi cười nói:

“Bộ này đẹp đấy!”

“Tối nay.”

Thịnh Thư Ninh không nhịn được mà bật cười:

“Nếu chị cảm thấy chỗ nào không thoải mái, cứ nói với bọn em, bọn em sẽ chỉnh sửa giúp chị.”

“Em đã bảo Lăng Châu sắp xếp vài vệ sĩ cho chị. Trước khi tìm được ông ta, chị hạn chế ra ngoài, nhớ báo cho thầy Tạ biết chuyện này.”

Sau khi đưa Giang Hàm về an toàn tại nhà cũ của nhà họ Hứa, Tạ Tư Nghiên gọi điện cho Hạ Văn Lễ để nắm rõ tình hình.

“Bổ sung chút năng lượng.”

Một hàng dài vệ sĩ, cô choáng váng tại chỗ.

“Em gần đây lên cân rồi.” Giang Hàm khẽ cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là lần đầu tiên Thịnh Thư Ninh thử váy cưới, phức tạp hơn cô tưởng, cần có người giúp. Lúc cô xách tà váy bước ra khỏi phòng thay đồ, mắt Giang Hàm sáng rực lên:

“Anh ấy bảo con trai không nghe lời thì có thể đánh.”

Biểu cảm thay đổi nhanh chóng, chẳng khác gì biến mặt trong kịch Tứ Xuyên.

Giang Hàm cười cười, đầy vẻ bất đắc dĩ:

“Thầy Tạ thích con trai hay con gái?”

Chủ yếu là vì Hứa Lệnh Phong chưa bị bắt lại, Giang Hàm không thể yên tâm lo chuyện khác. Cô chuyển chủ đề:

“Lần trước chị đi gặp một khách hàng cũ, trận thế này mà người ngoài nhìn vào không biết, cứ tưởng chị kéo người đi đánh nhau.”

“Lúc tôi ngủ, cô có thể đứng canh ngoài phòng không? Đây là nhà tôi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hạ Tuần cũng góp lời phân tích:“Mùa này mà lang thang ngoài trời thì sớm muộn cũng c·h·ế·t cóng thôi.”

“…”

Thịnh Thư Ninh vốn xuất thân từ múa, vóc dáng luôn được giữ gìn kỹ lưỡng, nhưng từ sau ca phẫu thuật thì không tránh khỏi buông lỏng. Kích thước váy cưới vẫn là số đo cũ.

Hiện tại Giang Hàm đang mang thai, đương nhiên là đối tượng được ưu tiên bảo vệ.

“Em đang mang thai, tức giận không tốt đâu. Nếu thực sự giận quá thì cứ đánh anh vài cái đi.”

“Hứa Lệnh Phong trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần rồi.”

Tạ Tư Nghiên thấy Giang Hàm trở về với vẻ mặt u ám, tưởng cô vẫn còn giận mình, bèn nói:

Vừa hay váy cưới đặt riêng cho Thịnh Thư Ninh đã đến, cô phải ra ngoài thử, Giang Hàm cũng theo đi “góp vui”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…”

“Mẹ, mẹ đừng nhìn bụng cô ấy chằm chằm như thế nữa.”

“Không phải mẹ muốn giục đâu, mà là đám cưới của Văn Lễ sắp đến nơi rồi, con định đi một mình thật à?”

Rồi gọi anh ta lại gần hỏi chuyện.

Có kẻ đang mượn lưỡi dao mang tên Hứa Lệnh Phong…

“Không nhìn Tiểu Hàm thì chẳng lẽ nhìn con chắc?” Lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đáng lẽ ra đó là giờ nghỉ ngơi, khi nhân viên y tế đi kiểm tra phòng, họ phát hiện người nằm trên giường không phải là hắn. Ông ta đánh bị thương một nhân viên vệ sinh, thay đồ rồi lợi dụng giờ tan ca trà trộn vào đám đông bỏ trốn.”


Ban đầu Hạ Văn Lễ cho rằng, cùng lắm trong vòng một hai ngày là có kết quả.

“Bọn họ làm sao mà không phát hiện ra?” Giang Hàm nghiến răng nói.

“Con đừng để đến lúc Tiểu Hàm sinh con rồi, con vẫn còn một mình lẻ bóng!”

Thịnh Thư Ninh không nhịn được cười:

“Thế có khi nào là con gái không?”

Chương 337: Đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, sau lưng có người

Một người đầu óc không bình thường, làm sao có thể tránh né camera và sự truy lùng sát sao của bọn họ?

“Nhưng thấy hơi chật.”

“Để tôi thử mấy bộ khác nữa đã.”

“Chị lấy đâu ra nhiều đồ ăn vặt thế?”

Lần này Giang Hàm đến nhà họ Hạ không chỉ để ăn cơm, mà còn muốn tìm hiểu thêm về tình hình truy tìm Hứa Lệnh Phong từ phía Hạ Văn Lễ.

“…”

“Bọn họ cũng chỉ vì lo cho chị thôi.”

Vấn đề là, 90% thời gian Giang Hàm đều ở trong nhà.

Cô vệ sĩ nữ kia là người của công ty Hạ Lăng Châu, tính tình rất nguyên tắc.

“Mẹ, sao mẹ dạo này cứ như ba vậy.” Hạ Tuần ôm đầu, cảm thấy đau đầu không thôi.

Giang Hàm từng nói với cô ta:

Nếu không phải hắn đã c·h·ế·t đói c·h·ế·t cóng ngoài kia…

“Trước đây người ta ở nước ngoài, con theo không được thì mẹ còn hiểu được. Giờ người ta về nước rồi, lại còn nhận thiết kế nội thất cho biệt thự cũ nhà họ Thịnh – cơ hội tốt thế này mà con lại chẳng nắm được, đúng là vô dụng.”

Một là Giang Hàm, hai là Hạ Văn Lễ.

“Con và cô Tô kia tiến triển đến đâu rồi?”

“Con trai.”

“Đang được truy tìm.”

“Vậy hai người định bao giờ làm lễ đính hôn, tổ chức đám cưới?”

Thịnh Thư Ninh ban đầu còn lo cho sự an toàn của cô, cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì…

Hai người mà Hứa Lệnh Phong hận nhất:


Thì chỉ có một khả năng—Hạ Văn Lễ và Giang Hàm liếc nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên tia sắc lạnh.

Ngay cả khi chỉ ra sân vườn phơi nắng, vẫn có nguyên một nhóm người lặng lẽ dõi theo. Nhưng Giang Hàm bây giờ cũng đã quen rồi.

“Thôi nào, mau thử váy cưới đi, chị còn đang mong được xem đây này.”

“Cái này là…” Thịnh Thư Ninh nhất thời cạn lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 337: Đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, sau lưng có người