Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 303: Khá ngông cuồng, Tiểu Tổng giám đốc Thịnh giấu phụ nữ?
“Nếu còn dám ăn nói hồ đồ, xúi giục người khác suy diễn, thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Hạ Văn Dã thậm chí còn chui tọt ra sau lưng chị dâu mình.
Rầm— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bị tạm giữ hơn chục ngày mà còn không biết giữ miệng, thì bị tát cũng đáng.”
“Tránh ra, để tôi!” — Hạ Lăng Châu bước ra.
Cả hai như thể sợ bỏ lỡ một giây một phút nào.
Người ăn mặc lôi thôi lếch thếch lại là… Tiểu Tổng giám đốc Thịnh!
Ngay trước mặt mình mà con gái bị đánh, Thịnh Tú Hoa sao có thể nuốt trôi cục tức này:
Lúc này, hai ông bà cụ nhà họ Thịnh cùng vợ chồng Thịnh Mậu Chương cũng nghe tiếng động, vội vàng đến nơi.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt lạnh băng, sắc bén như chim ưng, khiến cô sợ đến tái cả mặt.
Các phóng viên đứng bên cạnh tất nhiên không bỏ lỡ khoảnh khắc này, lập tức giơ máy lên chụp mấy tấm.
Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là tiệc nhận người thân bắt đầu, thế mà đại tiểu thư nhà họ Thịnh lại chạy đi tắm vào lúc này? Không sợ trôi mất lớp trang điểm à? Chưa kể… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hồi nãy có người bảo nghe thấy tiếng kêu cứu trong đó, giờ lại im phăng phắc, khả năng có chuyện thật rồi.”
Thịnh Tú Hoa cũng đâu thể lao lên tát lại ông ta một cái, mà với tính cách của Dụ Hồng Sinh thì chắc chắn cũng không để yên cho bà làm thế.
“Cô à, lời cô nói thật dễ khiến người ta hiểu lầm.” — Thịnh Đình Xuyên lúc này đã mặc áo chỉnh tề, lạnh nhạt mở miệng:
Có phóng viên to gan xông vào đầu tiên, sau đó mọi người lũ lượt kéo theo.
Chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà nuốt cục tức vào lòng.
Ổ khóa vặn vẹo biến dạng, cánh cửa đập mạnh vào tường phía sau.
“Không có? Làm gì có chuyện đó!” — Thịnh Tú Hoa nhíu mày, “Vừa nãy nó vẫn còn ở trong này mà.”
Mọi người vừa thấy nhà họ Hạ, nhà họ Thương đều đi cả rồi, thế là cũng không ai chịu kém, rục rịch kéo nhau đi xem náo nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Tú Hoa cau mày.
“Con ở đây…”
Con ngươi của Thịnh Tú Hoa bỗng chốc co rút mạnh — Sao có thể?
Ngữ điệu ấy—kiêu ngạo, ngông cuồng đến không thể tin nổi.
“Còn dám hỏi à? Hai đứa các cháu ở trong đó làm cái gì?”
Ban đầu mọi người còn do dự không dám vào, là vì e ngại “đại tiểu thư nhà họ Thịnh” đang thay đồ, nếu mạo muội xông vào sẽ làm tổn hại thanh danh cô.
“Cô, cô đang làm gì vậy?” — Thịnh Đình Xuyên nhíu mày hỏi.
Bởi lẽ, nếu không làm chuyện gì mờ ám, sao lại khóa trái cửa lại?
Hạ Văn Dã thậm chí còn chưa kịp lau miệng đã chạy mất hút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người nghe tiếng đều quay đầu lại — Thấy Vạn Mẫn Mẫn đang đứng ngoài cửa.
Tiếng động vang trời.
“Dụ Hồng Sinh, ông đánh con gái tôi làm gì!” — Thịnh Tú Hoa siết chặt hơi thở, giọng đầy tức giận.
“Cô, cô làm cái gì vậy?”
Bởi vì… ông cậu họ Thịnh này thực sự quá đáng sợ.
Thịnh Tâm Dư ngẩn người hai giây, chỉ cảm thấy má nóng rát.
Dù là anh em, nhưng một nam một nữ ở riêng với nhau, lại ăn mặc như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta suy diễn.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn lo mấy chuyện ấy, lỡ đâu con bé ngất xỉu trong đó thì sao?”
“Cô dẫn theo cả đám người như thế này xông vào, có hợp lý không?”
Gì cơ…
“Không ai ở đây là kẻ ngu cả. Cô ta nói mấy câu đó là có ý gì, ai cũng hiểu rõ. Sao? Bà định vu oan cho cháu trai tôi và cháu gái tôi có mối quan hệ không đứng đắn à?”
Phòng nghỉ này có tới ba phòng hai sảnh, bao gồm cả phòng khách lẫn phòng ngủ, cực kỳ rộng rãi, đủ để chứa mấy chục người.
Thịnh Tú Hoa là người đầu tiên lao vào trong.
Lời vừa dứt, từ bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo:
Ánh mắt ấy, như lưỡi dao sắc bén có thể xé toạc người ta!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng ngơ ngác.
Thịnh Tú Hoa cắn răng.
Thế mà—
Chuyện này là sao đây?
Trong sảnh tiệc.
“Nghe giọng của cô, dường như đang cố ý ám chỉ gì đó thì phải.”
Giang Hàm thì càng không muốn bỏ lỡ trò hay, kéo tay Tạ Tư Nghiên cùng đi ra phía sau.
“Tiểu Dã!” — Hạ Văn Lễ cau mày.
“Chắc chắn không phải đang làm chuyện gì mờ ám đấy chứ?” — Thịnh Tâm Dư buột miệng, cả phòng liền rộ lên một tràng xôn xao.
Chương 303: Khá ngông cuồng, Tiểu Tổng giám đốc Thịnh giấu phụ nữ?
“Anh họ, nếu thực sự không có chuyện gì, thì sao lúc nãy anh không mở cửa?” — Thịnh Tâm Dư không nén được nghi hoặc trong lòng, lên tiếng hỏi.
“Cô không có ý đó.”
“Tâm Dư, con…” — Thịnh Tú Hoa vừa định lên tiếng quở trách con gái.
“Dụ Hồng Sinh, tôi vẫn đang đứng đây, ông làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy! Nó là con gái tôi, nể mặt tôi thì ông cũng không nên ra tay như thế!”
Nhất là nghe nói Thịnh Đình Xuyên vô cùng cưng chiều cô em gái này, hai người lại thường xuyên xuất hiện cùng nhau.
Bắt gian mà chỉ bắt được một mình Thịnh Đình Xuyên thì tính là gì?
Lúc này, Thịnh Tú Hoa đã dẫn người đến trước cửa phòng, gõ mấy cái: “Mẫn Mẫn!”
“Nhưng mà…” Thịnh Tú Hoa vẫn chần chừ, “Nhỡ đâu con bé đang thay đồ, chúng ta đông thế này mà xông vào thì không ổn. Hay là đợi anh chị tôi tới rồi hẵng nói.”
“Cháu chỉ nói, vì cháu cảm thấy… đó chính là điều cô đang nghĩ.”
Tiếng nước lập tức dừng lại.
Lúc này, Thịnh Đình Xuyên đang cài cúc áo sơ mi, tóc tai có phần rối loạn, trên cổ còn lấm tấm những dấu vết mơ hồ khó gọi tên. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người vừa xông vào:
“Không có ở đây.”
Lại vọng ra từ trong phòng tắm!
Dụ Hồng Sinh cười lạnh:
“Ba, mẹ, lúc nãy có người nói nghe thấy tiếng kêu cứu của Mẫn Mẫn, bọn con tới thì gọi cửa không ai trả lời. Phải phá cửa xông vào, ai ngờ lại thấy Đình Xuyên ăn mặc không chỉnh tề, còn Mẫn Mẫn thì… hình như đang trong phòng tắm, mãi không chịu ra.”
“Em gái con đâu?” — Dụ Cẩm Thu lên tiếng, giọng đầy quan tâm.
“Có đáng tiền không?”
Ra tay thật rồi?
Không ngờ, từ trong đám đông đột nhiên có người xông ra.
“Mẫn Mẫn?” — Thịnh Tú Hoa vội vàng chạy tới trước phòng tắm, “Có phải cháu ở trong đó không? Mau ra đây!”
“Có chuyện gì vậy, sao mọi người lại tụ tập ở đây?”
“Đang thay quần áo.”
“Có chuyện gì thì hỏi thẳng.”
Người đó giơ tay lên—“Chát!” — Một cái tát giáng xuống khiến không khí như ngưng lại, mọi người đều cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở.
“Mẫn Mẫn đâu?”
Lời kể như vậy, không cần nói trắng ra cũng khiến người ta suy diễn.
“Đình Xuyên!” — Cụ ông nhà họ Thịnh nghiêm giọng quát lớn, “Đừng nói bậy!”
Không phải con bé đang ở trong phòng tắm sao?
Ngay sau đó, Hạ Văn Lễ cũng đuổi theo em trai, những người khác trong nhà họ Hạ cũng lần lượt kéo đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người vừa nghe tin “đại tiểu thư nhà họ Thịnh” có khả năng đã xảy ra chuyện, không ít người định hóng hớt, nhưng lại ngại ngùng không dám đi ngay. Ai ngờ vừa nghe được tin này, Thương Sách và Hạ Văn Dã đã lập tức phóng như bay về phía sau.
Thương Sách và Hạ Văn Dã, hai người đứng hàng đầu hóng chuyện nãy giờ, thấy vậy lập tức lui về phía sau vài bước.
Thịnh Tú Hoa lấy điện thoại ra, gọi cho Vạn Mẫn Mẫn.
“Không lẽ đại tiểu thư nhà họ Thịnh thật sự gặp chuyện rồi?” Có người lo lắng nói, “Hay là phá cửa vào?”
…
“Đừng dùng cái giọng mỉa mai bóng gió ấy trước mặt tôi.”
Bên trong không có phản ứng gì.
“Mặt mũi của bà à…”
Cửa phòng của khách sạn chất lượng khá tốt, đạp mấy cái vẫn không xi nhê.
Ngay lúc đó, cửa phòng tắm cũng mở ra.
Giọng của Dụ Hồng Sinh vốn khàn khàn, lại mang theo áp lực nặng nề khiến người ta không rét mà run.
…
Cậu vốn là vận động viên, thân hình cao lớn khỏe mạnh, chỉ cần một cú đá…
Chuông điện thoại vang lên…
Con bé này đúng là hồ đồ! Chỉ cần lôi được Vạn Mẫn Mẫn từ trong phòng tắm ra, bà đã có thể trực tiếp đổ hết mọi nghi ngờ lên đầu Thịnh Đình Xuyên rồi. Cần gì phải mở miệng sớm như vậy!
Vừa bước vào, bà đã sững người tại chỗ, bật thốt lên: “Đình Xuyên? Sao cháu lại ở đây? Còn ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế kia!”
Tối nay là tiệc nhận người thân do nhà họ Thịnh tổ chức, Dụ Hồng Sinh dù gì cũng được xem là người nhà họ Thịnh nửa phần, sao lại xảy ra nội chiến thế này?
Cửa bị khóa trái, vặn không được.
“Được, phá cửa!”
“Cô cứ nói thẳng ra đi, cô đang nghi ngờ cháu có quan hệ loạn luân với em gái mình đúng không?”
“Người, tôi đã đánh rồi. Giờ bà muốn làm gì, tùy.”
Từ bên trong đi ra — Lại là Hạ Tuần!
Tiểu Tổng giám đốc Thịnh vốn nổi tiếng là người luôn giữ phong thái nho nhã chững chạc, sao lại ăn mặc lôi thôi thế kia?
Thịnh Tú Hoa nhanh miệng kể trước:
“Hồi nãy có người nghe thấy tiếng Mẫn Mẫn kêu cứu, cô mới đến xem. Con bé đâu rồi?”
Con gái bị sỉ nhục, Thịnh Tú Hoa cảm thấy mất hết mặt mũi, nghiến răng nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.