Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 280: Nhà họ Hạ, toàn tổ kịch, thay chị dâu xả giận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 280: Nhà họ Hạ, toàn tổ kịch, thay chị dâu xả giận


“Cũng trách tôi và mẹ nó, vì nghĩ nó còn nhỏ, không dạy dỗ kịp thời.”

Hạ Văn Dã cúi đầu lí nhí: “Có khách thì con phải nhịn à?”

Trước đây từng nghe nói nhà họ Hạ rất biết bảo vệ người thân.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Giang Hàm và Tạ Tư Nghiên đến nhà chính thức ra mắt với tư cách người yêu, đương nhiên không thể để những người không liên quan phá hỏng bầu không khí.

Sau một hồi xã giao qua lại,Hạ lão phu nhân cười nói: “Ta nhớ hình như rất lâu trước đây, từng gặp cháu một lần.”

“Con không dạy, là lỗi của cha. Khiến mọi người chê cười rồi.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt mẹ con Thịnh Tú Hoa lập tức thay đổi.

Thịnh Tú Hoa vội vàng chuyển chủ đề: “Phải rồi, tôi cũng có chuẩn bị quà cho hai bác…”

“Bà cụ nhà cháu không ở thủ đô sao?” Hạ lão phu nhân uống ngụm trà rồi hỏi.

Thật sự đáng ghét quá mức!

“Chuyện đáng trách thì đã làm rồi, bây giờ mới nói xin lỗi, nói có ích gì!”

Chuyện Thịnh Tâm Dư đã làm, ai trong số này chẳng biết rõ. Mọi người đều là người có thể diện, họ cho rằng chỉ cần chủ động đến xin lỗi, nhà họ Hạ kiểu gì cũng sẽ cho bậc thang để xuống.

Sắc mặt Thịnh Tú Hoa có chút khó coi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười gượng gạo: “Trẻ con mà, vốn dĩ là vậy.”

Hai mẹ con nhà họ Thịnh nào ngờ sẽ có một thằng nhóc trời đánh nhảy ra phá đám.

Nhìn mà xem—người nhà họ Hạ đều đang bảo vệ cô ta.

Tên hỗn láo này chắc chắn là người nhà họ Hạ sao?

Xem ra, bà đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Chung Thư Ninh trong nhà họ Hạ.

Vừa nói, cậu vừa quay sang cười vô tội với Thịnh Tâm Dư:

“Đứa nhỏ này!” Hạ lão gia siết chặt gậy trúc trong tay, “Làm mất mặt gia đình! Cháu còn nói thêm câu nào nữa, có tin ta đánh cháu không!”

Chỉ là do trước giờ không tiếp xúc nhiều, không ngờ bọn họ lại tuyệt tình đến vậy.

Mà họ — chỉ là người ngoài.

“Tiểu Dã!” Lương Gia Nhân cau mày, “Con im ngay! Nói bậy nói bạ cái gì đấy.”

Thằng nhóc c·h·ế·t tiệt này, vậy mà là em ruột của Hạ Văn Lễ?

Mà chú út nhà họ Hạ… chẳng thích kiểu này.

Đã đến xin lỗi, vậy mà ánh mắt cứ dính chặt vào chú út nhà người ta, đúng là quá mức rồi!

Chương 280: Nhà họ Hạ, toàn tổ kịch, thay chị dâu xả giận

Tất cả cũng chỉ vì sinh ra một đứa ngu ngốc.

“Cháu đừng nói thế.” Hạ lão phu nhân vừa uống trà vừa cười nhẹ.

Bên trong là một sợi dây chuyền đính sapphire xanh hoàng gia.

Khi Thịnh Tâm Dư đưa một chiếc đồng hồ đắt tiền cho Hạ Tuần, trên mặt còn mang chút e thẹn:

“Tâm Dư.” Thịnh Tú Hoa ra hiệu cho con gái.

“Nhưng tôi biết mà, Thịnh tiểu thư rộng lượng lắm, dù tôi có lỡ lời gì, chắc chắn cô sẽ không để bụng đâu, phải không?”

“Phải…”

Chỉ là tự mình rước lấy nhục.

“Ngồi đi nào.” Hạ lão phu nhân mỉm cười, bảo người dâng trà.

Hạ lão gia trầm giọng: “Không phải khách, là người nhà. Vốn định mời hai người ở lại dùng cơm, nhưng hôm nay là bữa cơm gia đình, nên…”

Chính vì vậy mà quyền lực trong Thịnh thị mới bị lung lay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu Dã, có khách đấy, chú ý lời nói hành động!”

Ngón tay siết chặt quai túi xách đến mức các đốt ngón tay đều tái nhợt.

“Thằng bé không còn nhỏ đâu, đã học đại học rồi, mà cư xử vẫn chẳng biết chừng mực, tôi thật sự bị nó làm cho tức điên.” Hạ Bá Đường tỏ ra bất mãn, như thể thất vọng vì đứa con không nên thân, “Ồn ào náo loạn, thật mất mặt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lần trước Tâm Dư vô tâm lỡ lời, mạo phạm đến Hạ phu nhân. Hôm nay đặc biệt dẫn nó đến xin lỗi, mang theo chút quà mọn, hy vọng mọi người đừng chê.”

Thẳng thừng hạ lệnh tiễn khách!

Nghe nói người nhà họ Hạ bình thường ai cũng bận rộn.

“Tôi không có ý đó…”

“Chắc thấy con dễ bắt nạt, tính khí lại tốt nên được đà lấn tới!”

Hạ Lăng Châu nghiến răng, “Hạ Văn Dã, em nói chuyện cẩn thận đấy!”

Không biết còn tưởng là đến casting thi Hoa hậu!

Rõ ràng là Hạ Văn Dã cố ý châm chọc!

Thịnh Tâm Dư lập tức tiến lên một bước, nói gấp: “Hạ phu nhân, chuyện lần trước là lỗi vô ý của tôi, xin cô đừng để bụng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“……”

Chọn đúng giờ cơm mà đến, chẳng phải là muốn được giữ lại ăn cơm sao?

Nói rồi, bà ta lấy một chiếc hộp quà trong đó, đích thân đưa cho Chung Thư Ninh.

Có người “nhập vai quá đà”, đúng là chuyện gì cũng dám nói.

“Chẳng lẽ cô không nhận là vì còn chưa tha thứ cho Tâm Dư?”

Hôm nay là thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì muốn chiêu đãi Giang Hàm, hôm nay nhà họ Hạ huy động toàn bộ thành viên tham dự. Hai mẹ con Thịnh Tú Hoa vừa bước vào, thấy trận thế đông đủ như vậy, trong lòng lập tức khẽ chấn động, vội vã khách sáo chào hỏi từng người một.

Dám bắt nạt chị dâu của cậu, ai cho cô ta cái mặt đó chứ?

Ai ngờ Chung Thư Ninh còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy tiếng hừ lạnh của Hạ Văn Dã vang lên.

Hạ Bá Đường xoa trán, quay sang mẹ con Thịnh Tú Hoa cười nhẹ: “Ngại quá, để hai người chê cười rồi.”

Bây giờ bị sỉ nhục đến mức này, cũng chỉ còn cách gượng cười chịu đựng.

“Thứ này quý giá quá rồi.” Chung Thư Ninh từ chối nhận.

Chút thành ý xin lỗi cũng chẳng có, rõ ràng là mượn cớ để tiếp cận chú út.

Vậy mà ai cũng có mặt!

Còn nghĩ nhân cơ hội này, thắt chặt mối quan hệ với nhà họ Hạ.

Lão gia không hề vòng vo.

“Cháu thay đổi nhiều đấy.”

“Thật ngại quá, lần này không báo trước, đột ngột đến làm phiền.” Thịnh Tú Hoa khách sáo nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quà tặng, ai cũng có phần.

Câu này, Thịnh Tâm Dư gần như nghiến răng mà thốt ra.

Thịnh Tú Hoa gật đầu: “Trí nhớ của bà thật tốt. Khi đó, cháu đi cùng mẹ đến một buổi triển lãm nghệ thuật, có duyên gặp bà một lần.”

“Thôi thì cháu đáng đời, ai bảo cháu bị bắt nạt chứ, trong nhà này chẳng ai thương cháu cả.”

“Uống trà đi.” Hạ lão phu nhân cười nhẹ, “Đứa cháu này của tôi là út trong nhà, được chiều quá sinh hư, nếu có gì thất lễ, mong mọi người bỏ qua.”

“Lỗi vô ý gì chứ, tôi thấy rõ là cố tình.”

Hạ Văn Dã cười toe toét, vẻ mặt ngây thơ vô hại:

“Hay là cháu bỏ nhà đi luôn cho rồi.”

“Tôi cũng không nhằm vào cô đâu, chỉ là anh họ của tôi ấy mà, cao to đẹp trai, lúc nào cũng bắt nạt tôi, quá đáng thật đấy!”

“Không phải con nít ba tuổi, làm chuyện gì cũng không dùng não à?”

“Thịnh tiểu thư, cô đừng nghĩ là tôi đang ám chỉ cô nhé, tôi đâu có nói cô.”

Thời điểm này, thật sự… quá trùng hợp.

“Anh à, anh họ bắt nạt em!” Hạ Văn Dã nói xong, liền chui tọt về phía Hạ Văn Lễ.

Ai ngờ…

Ngay lúc ấy, bên ngoài lại vang lên tiếng xe ô tô.

Rõ ràng đang cố tình bênh vực Chung Thư Ninh, không thể ngờ con nhỏ đó lại giỏi thu phục lòng người như vậy.

“Dù sao trong cái nhà này, cháu sống cứ như trẻ mồ côi, ba không thương, mẹ chẳng yêu…”

Lúc này, tài xế của hai người đã mang những món quà chuẩn bị sẵn vào, Thịnh Tú Hoa mỉm cười:

Dù sao họ cũng là khách, bữa cơm này không thể đơn giản mà xong.

Những lời này thoạt nghe như đang dạy dỗ Hạ Văn Dã,nhưng rơi vào tai Thịnh Tú Hoa lại như một cái bạt tai thẳng vào mặt mình và con gái!

“Khách sáo rồi, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc.” Hạ Tuần đáp lạnh nhạt.

Chị dâu là cái đùi vàng duy nhất trong nhà này để cậu ôm lấy sống sót!

Bà cứ ngỡ nhà họ Hạ trọng thể diện, mình đã đích thân tới cửa xin lỗi, dù sao cũng phải được giữ thể diện đôi chút.

Nếu thật sự để người như vậy làm thím út, cậu ta có thể treo cổ c·h·ế·t ngay trong ngày cưới luôn cho rồi!

“Thầy Hạ, dạo này thầy vẫn giúp gia đình em sửa sang lại biệt thự cũ, vất vả cho thầy quá ạ.”

“Còn bà thì nhìn vẫn trẻ trung như xưa.”

“……”

Đứa c·h·ế·t tiệt này, vừa thấy Hạ Tuần là ánh mắt cứ như dính chặt vào người ta, không rời nổi nửa bước.

“Mẹ cháu mắt kém, ra nước ngoài làm phẫu thuật mắt. Bà sắp trở lại thủ đô rồi. Mẹ cháu hồi trẻ làm nghề thiết kế, dùng mắt nhiều nên mấy năm nay thị lực kém hẳn.”

Hôm đó cậu có tiết học nên không đến suối nước nóng, nếu có mặt, chắc chắn không để yên!

Là bữa cơm gia đình.

Sắp đến giờ cơm rồi, nếu khách sáo mời họ ở lại dùng bữa, mà họ lại không từ chối, thì tám phần là phải ăn luôn ở đây rồi.

“Mẹ, con đang nói chuyện với anh họ thứ hai mà.” Hạ Văn Dã nhìn sang Hạ Lăng Châu, giọng đầy ấm ức: “Anh ấy quá đáng lắm, cố tình bắt nạt con, nói một câu xin lỗi là muốn con tha thứ.”

Quan trọng hơn nữa là…

Thịnh Tâm Dư cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tôi không giận…”

Thịnh Tú Hoa nhíu mày: “Hình như có khách đến nữa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 280: Nhà họ Hạ, toàn tổ kịch, thay chị dâu xả giận