Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 244: Có bạn trai rồi? Anh muốn cướp tình từ tay người khác
Tình cảnh của cô gái ấy, sao giống anh đến vậy.
“Đúng là tiểu thư thì tính khí cũng lớn thật.”
Vậy thì, mình có thể—
Biểu diễn giao lưu của Đoàn múa ba lê Thanh Châu.
“Đừng động, kéo nữa là rách thật đấy.”
“Nếu anh nhớ không nhầm, lớp em hình như có chưa tới 40 học sinh.”
“…Chung Thư Ninh, cậu dựa vào cái gì nói là tớ làm hỏng giày của cậu!”
Chương 244: Có bạn trai rồi? Anh muốn cướp tình từ tay người khác
Hạ Văn Lễ bất lực—
Anh lập tức nhận ra—
“Còn em nữa, Chung Thư Ninh, chuyện nhỏ xíu thôi, có đáng khiến quan hệ giữa các bạn trở nên căng thẳng vậy không?”
Người vừa lên tiếng lập tức câm lặng.
Là cô bé kia lại thẳng tay ném đôi giày vào người đối phương:
“Thôi tìm làm gì, nghe nói bạn trai cô ta cũng là đại gia ở Thanh Châu đấy.”
“Anh ơi——” Hạ Văn Dã đứng trước cửa nhà hát, “Em cứ tưởng anh bỏ em đi rồi!”
Thời gian kéo dài suốt một tuần.
Lại có vài cô gái đứng ra bênh vực.
Vì bị Hạ Văn Lễ che khuất, nên đám người kia không nhìn thấy cô.
Hạ Văn Lễ đứng cách đó không xa, lặng lẽ thở dài.
Cô bé kia lúc này nghe đầy vẻ oan ức:
“Chung Thư Ninh, cậu đúng là quá đáng thật!”
Cậu em này, hễ gặp chuyện không vui là ầm ĩ muốn cả nhà đều biết. Hạ Văn Lễ liếc nhìn tài xế, định nhắc anh ta mang ô cho em trai thì ánh mắt lại bị thu hút bởi những tấm áp phích ngoài nhà hát.
“Thì cũng có thể là người khác đổ cà phê của tớ vào đó, cậu lấy gì khẳng định là tớ?”
Cô vừa khóc xong, tim còn chưa ổn định nhịp.
Khoảng cách giữa hai người—rất gần.
Khóe mắt anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới mái hiên nhà hát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn anh.”
“Em rất tò mò công việc của anh à?”
Không hiểu vì sao, Hạ Văn Lễ lại vô thức đi theo cô.
“Trong nhà hát có camera khắp nơi, chúng ta có thể đi kiểm tra.”
“Cả em nữa, nên học cách bao dung một chút, đừng nói quá đáng.”
“………”
“Thôi được rồi Thư Ninh, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, bỏ qua đi, giày giặt sạch là được rồi.” – Giáo viên ra mặt giảng hòa.
Nếu bạn trai cô không đối xử tốt với cô…
Hạ Văn Lễ vốn không thích hóng chuyện. Huống hồ, mấy cô bé này trông chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, một đám trẻ con cãi vã thôi mà.
Trí nhớ của Hạ Văn Lễ vốn rất tốt.
“Vừa rồi anh nghe điện thoại.”
“Chắc mà.”
“Cậu làm bẩn, thì cậu giặt.”
“Thôi thôi, chuyện có to tát gì đâu. Nhà cậu giàu như vậy, mua đôi khác là được rồi. Cần gì làm khó người khác? Cà phê dính vào là giặt không sạch đâu.” – Lại có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng lần đầu tiên trong đời,anh bước ra—một cách chủ động.
Lau được một lúc—
Chung Thư Ninh vội vàng lau nước mắt, nhưng lớp trang điểm chưa tẩy sạch, tay cô đầy màu phấn lem nhem.
Là người thừa kế bước chân vào công ty, bề ngoài được tâng bốc, nhưng lại có biết bao ánh mắt chờ xem anh thất bại. Làm tốt thì đương nhiên, làm sai thì bị bêu rếu không tiếc lời.
Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng khắp hành lang trống trải, chói tai vô cùng. Chung Thư Ninh cắn môi, đôi mắt nhòe lem bởi lớp trang điểm trôi, trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
“Xong rồi.” – Hạ Văn Lễ đứng dậy.
Chung Thư Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt. Cô giật mình lùi lại, phía sau là bức tường, không còn đường lui. Người đàn ông ấy đứng chắn ngay trước cô.
Quả nhiên tuổi còn nhỏ, vừa nghe đến camera, cô ta lập tức hoảng loạn, nước mắt tuôn ra như mưa.
“Thì sao? Giờ đâu phải đang ở Thanh Châu!”
Cô không muốn bị ai nhìn thấy mình trong bộ dạng thảm hại này.
Giọng trầm khàn vang lên—
Tiếng bước chân ngày càng gần.
“Em không có tiền à?”
Vài phút sau, đám con gái khi nãy lại rảo bước đến gần, miệng vẫn không ngừng nói muốn “cho cô một bài học”, nào là “ỷ có tiền nên ngạo mạn”… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…Cậu chắc chắn Chung Thư Ninh đi hướng này không?”
Cô đang nép mình đứng tránh mưa dưới hiên.
Nước mắt cô như dây đứt, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải bảo có bạn trai rồi sao?
Tài xế ngơ ngác mất mấy giây—
“Chúng ta đến đây là để học hỏi giao lưu, đừng để người ta chê cười.”
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, ngay cả Hạ Văn Lễ cũng thấy giật mình.
Anh khẽ gật đầu, liếc đồng hồ — buổi biểu diễn chắc đã kết thúc. Không nói thêm lời nào, anh xoay người rời đi. Chung Thư Ninh thậm chí còn chưa kịp nói lời cảm ơn lần nữa.
“Cậu…”
Chung Thư Ninh lạnh nhạt đáp:“Nếu các cậu không giúp tôi làm sạch, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cô ấy…
Cô gái khi nãy… chắc là đến từ Thanh Châu.
Sao lại để cô ấy đứng một mình né mưa?
Tên là Chung Thư Ninh.
Hạ Văn Lễ đã cúi thấp người, một chân quỳ gối trước cô, cẩn thận gỡ tà váy khỏi phần khóa kéo bị mắc.
Đây chính là cô gái khi nãy mỉa mai rằng “đại tiểu thư không ăn cơm bình dân”.
“Đưa ô cho cô ấy.” – anh quay sang dặn tài xế.
Anh vốn chẳng phải người thích lo chuyện bao đồng.
Hôm nay Chung Thư Ninh mặc váy dài múa ba lê để biểu diễn. Khi nãy ngồi xuống vì sợ làm bẩn váy, cô đã luống cuống túm váy lên, giờ đây mấy lớp vải voan mỏng chồng lên nhau, rối rắm ở đầu gối.
Hạ Văn Lễ kéo khẩu trang chỉnh lại cho gọn, trong lòng hơi chấn động.
Hạ Văn Lễ khẽ nhướng mày.
Lúc này có một người xa lạ sẵn sàng cúi người giúp cô sửa váy, khiến đầu cô như ong ong cả lên, sự tủi thân càng dâng cao.
Nhiều người lớn khi giải quyết mâu thuẫn chỉ biết “giảng hòa cho yên chuyện”, chẳng màng đúng sai.
“Buổi biểu diễn dài hai tiếng, mà anh nghe điện thoại hết tiếng rưỡi luôn đấy.”
Cô cắn chặt môi, cố không bật ra tiếng nấc, cố gắng kìm nén ấm ức, nhưng mọi uất ức dường như đều vỡ òa chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt lại rơi vào đôi chân cô…
Đúng là con gái còn nhỏ, tưởng mạnh mẽ lắm,ai ngờ bị ức h**p vẫn chỉ biết trốn vào góc mà khóc.
Lỡ mà cảm cúm thì lại than khóc cả ngày.
Hạ Văn Lễ biết rất rõ—
Cô gái ấy bước về phía phòng hóa trang gần đó. Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng tranh cãi.
Cô gái ấy tìm đến một góc vắng vẻ, ngồi xuống bậc thềm lạnh lẽo. Từ trong túi lấy ra khăn tẩy trang và gương cầm tay, bắt đầu lau đi lớp trang điểm…
“Tất cả im lặng!” – Giáo viên tức giận quát khẽ, liếc nhìn Chung Thư Ninh:
Vì đồ ăn mà mưa gió cũng không ngại.
“Cậu ỷ vào nhà giàu thì sao chứ, cần gì phải bắt nạt người khác? Tớ giặt giày cho cậu là được chứ gì!”
Anh đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, khiến cô thêm bối rối, tim đập loạn nhịp.
Cướp tình từ tay người khác chăng?
Hai anh em vừa nói vừa bước ra khỏi nhà hát lớn, trời bên ngoài đã bắt đầu lất phất mưa. Tài xế nhà họ Hạ đã đợi sẵn, Hạ Văn Lễ lên xe ngay, còn Hạ Văn Dã thì bất chấp mưa chạy đi mua kẹo hồ lô.
Chỉ là muốn quay lại hội trường, buộc phải đi ngang phòng hóa trang.
“Lần trước thi không tốt, mẹ thu hết tiền tiêu vặt của em rồi.”
Anh không tiến thêm bước nào, nhưng dáng người cao lớn ấy gần như bao phủ toàn bộ cô trong bóng râm, đôi mắt sâu thẳm như đang nhìn thấu cô.
Chung Thư Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Chung Thư Ninh! Tớ nói rồi, không phải tớ!”
“Nếu các cậu thấy tôi quá đáng, thì có thể giặt giày giúp cô ấy.”
Giọng anh rất khàn, giống như đang bị cảm.
Đôi khi chỉ vì nghiêm khắc với một nhân viên làm sai, anh bị gán cho đủ thứ mác: nhỏ nhen, thù dai, khó gần, khó chịu…
“Em thi xếp hạng bao nhiêu?”
Người đàn ông đứng ngược sáng, ánh mắt khó đoán, thần sắc tối mờ, khí thế lại quá mạnh, như muốn áp đảo mọi thứ xung quanh, khiến cô thở không nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trước khi lên sân khấu, chỉ có cậu uống cà phê!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng điều khiến Hạ Văn Lễ không ngờ—
Không đưa ô cho cậu út Hạ Văn Dã, lại đi che mưa cho một cô gái xa lạ?
Chung Thư Ninh vừa khóc xong, trong lòng vẫn còn nghẹn. Ở nhà thì không được coi trọng, trong đoàn múa lại bị cô lập.
“Xếp thứ 35…”
Cô vô thức cúi người định chỉnh lại, nhưng tà váy ren mỏng lại bị mắc vào khóa kéo áo len.
Ý là bắt cô gái ấy phải nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống?
Không dám kéo mạnh, sợ làm rách váy biểu diễn.
Cô không đáp lời, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng hóa trang. Phía sau, tiếng khóc của cô gái kia vang lên, mọi người vây quanh an ủi. Nhưng Chung Thư Ninh không quay đầu lại lấy một lần.
“Không…” – Hạ Văn Dã chu môi, “Ngoài kia có người bán kẹo hồ lô, anh mua cho em một xiên đi.”
Cô gái tên Chung Thư Ninh kia thẳng lưng, không hề yếu thế:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.