Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 199: Chẳng lẽ còn muốn nhận cô ấy làm em gái kết nghĩa?
Trên đường về, trợ lý Lộ lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ông chủ đang ngồi ghế sau, lúc này đang cúi đầu ngắm hộp trầm hương mà Chung Thư Ninh tặng.
Dù ở bên anh ta đã lâu như vậy, trợ lý Lộ chưa từng thấy Tiểu Tổng giám đốc Thịnh ăn vải một lần nào.
Khách hàng thường đủ kiểu, có người soi mói đến mức vô lý, lại toàn bắt bẻ vụn vặt. Mà tâm huyết của Tiểu Tổng giám đốc Thịnh lại luôn dồn hết vào thiết kế, gặp kiểu khách thế này, không tránh khỏi mệt mỏi. Vì vậy, đa phần việc đối ngoại đều do trợ lý phụ trách, sắp xếp cho cấp dưới xử lý.
Trợ lý Lộ gượng cười:
…
“Thật sao?”
Chung Thư Ninh thường phải nhào trộn hương liệu, đúng là không tiện đeo nhẫn thường xuyên.
“Lâu rồi không gặp.”
“Cảm ơn anh đã chăm sóc vợ tôi tối nay.”
Chung Thư Ninh cảm thấy không khí như thoảng chút mùi thuốc s·ú·n·g.
Thời gian trôi qua lúc nào không hay, trời đã sập tối.
Hai người sau đó đến một nhà hàng Trung gần đó.
“Nhưng… cô ấy đã kết hôn rồi.”
“Tôi biết.”
“Chào anh.” Chung Thư Ninh khách sáo gật đầu, “Không ngờ anh lại đích thân đến.”
Giọng điệu của Hạ Văn Lễ, rõ ràng mang theo ý tuyên bố chủ quyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Tổng giám đốc nhà anh ta vốn dĩ chẳng ưa vải chút nào.
Không uống rượu, chỉ đơn thuần dùng bữa, nên thời gian trôi qua nhanh. Lúc rời khỏi nhà hàng, Tiểu Tổng giám đốc Thịnh liếc nhìn Chung Thư Ninh, vừa định mở lời thì ánh mắt bất chợt lướt qua vai cô, đáy mắt thoáng hiện ý cười có chút hứng thú.
“……”
“Gặp được người phù hợp, sớm hay muộn cũng không khác biệt lắm.” Chung Thư Ninh mỉm cười đáp.
“Khách hàng này mọi thứ đều tùy hứng, thật không dễ xử lý.” Chung Thư Ninh hơi cau mày.
Tính cách của Tiểu Tổng giám đốc Thịnh vốn có phần lập dị, hiếm khi nhận lời mời của ai.
Chương 199: Chẳng lẽ còn muốn nhận cô ấy làm em gái kết nghĩa?
Trợ lý Lộ đứng bên cạnh đang lơ mơ nghĩ đâu đâu, nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn.
“Cũng được.”
Anh ta vẫn tưởng cùng lắm hai người chỉ là đang trong mối quan hệ nghiêm túc, chứ không giống như lời đồn đại bên ngoài. Nào ngờ họ đã đăng ký kết hôn rồi. Đúng là ánh mắt của Tiểu Tổng giám đốc nhà anh ta sắc bén thật, chuyện này cũng nhận ra được.
“Nghe nói mấy năm nay phần lớn thời gian anh ấy ở nước ngoài, lâu lắm rồi không gặp. Có dịp cũng muốn mời anh ấy ăn bữa cơm.”
“Chỉ là cảm thấy hợp tính thôi.”
Nhìn thấy cô, anh mới mở cửa xe bước xuống.
“Tiểu Lộ.”
Trợ lý Lộ đứng bên cạnh cũng hiếm thấy Tiểu Tổng giám đốc nhà mình quan tâm đến chuyện đời tư của người khác như vậy, vì thế cũng vui vẻ hóng chút chuyện bên lề.
Trời lạnh, Hạ Văn Lễ khoác một chiếc áo măng tô dài màu đen, vốn dĩ khí chất đã trầm tĩnh, lúc này càng toát lên vẻ uy nghiêm, áp lực.
“Chỉ là cảm thấy, ngài có vẻ đặc biệt quan tâm đến vị Chung tiểu thư này.”
Cái “có việc” của anh ta, e là chỉ ngồi thẫn thờ thôi.
“Chung tiểu thư khách sáo rồi.” Vì không uống rượu, anh ta chỉ nhấp một ngụm trà.
Cô cũng không tiện để khách đợi lâu, nên chỉ nói dăm ba câu rồi quay lại phòng riêng. Đợi món ăn được bày đầy đủ, cô nâng chén trà mời Tiểu Tổng giám đốc Thịnh, cảm ơn anh ta đã thiết kế miễn phí giúp mình.
“Để tôi cho cô xem bản thiết kế sơ bộ.”
Chung Thư Ninh chỉ cười cười có phần miễn cưỡng.
Sau vài câu khách sáo qua lại, đôi bên cũng lên xe, đường ai nấy đi.
“Tiểu Tổng giám đốc Thịnh, cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu thiết kế giúp tôi. Nếu tối nay anh không có kế hoạch gì khác, tôi muốn mời anh bữa cơm.”
Chung Thư Ninh và Tiểu Tổng giám đốc Thịnh cũng không thân thiết lắm, cô không muốn nói quá nhiều về chuyện riêng tư. Đúng lúc đó, anh ta chuyển đề tài:
“Nhẫn nữ tôi có cải tiến một chút, phần đính kim cương có thể tháo rời hoặc lật ngược lại. Nếu bình thường không tiện đeo nhẫn khi làm việc, thì dùng làm dây chuyền cũng rất đẹp.” Anh ta ra hiệu cô lật sang trang tiếp theo – bản thiết kế dây chuyền.
Chung Thư Ninh trước đó đã nhắn tin báo với Hạ Văn Lễ rằng tối nay không về nhà họ Hạ dùng bữa.
“Xem ra, Hạ tiên sinh rất tốt với cô.”
Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.
Trợ lý Lộ đứng bên cạnh, sau khi rót trà cho Chung Thư Ninh thì im lặng đứng yên không nói gì.
“Vừa hay có việc gần đây.”
Con nhỏ Khổng Tư Miểu đúng là đầu óc có vấn đề. Người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, mà nó còn lao đầu vào gây sự. Cũng may hôm đó Hạ tiên sinh không có mặt, chứ không thì nó chắc chắn không có kết cục dễ coi như vậy.
Khi Chung Thư Ninh cùng trợ lý Lộ bước vào phòng riêng, vì cửa chưa kịp khép nên cô lập tức trông thấy vị Tiểu Tổng giám đốc Thịnh đang ngồi bên cửa sổ, gió thu lùa vào khiến tóc anh ta hơi rối.
“Tôi thấy hương vị vải khá ngon. Nếu anh không thích, tôi có thể chọn món khác.”
“Ban đầu tôi còn nghĩ trời đã tối, để cô ấy về một mình cũng không an toàn, định để trợ lý tiễn về. Giờ anh đã đến, vậy thì không cần nữa.”
“Dù hợp đến đâu thì cũng vô ích.”
Anh lịch sự gật đầu với Tiểu Tổng giám đốc Thịnh, bắt tay nhẹ một cái:
“Xin lỗi, là điện thoại của Hạ tiên sinh, tôi ra ngoài nghe một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bình thường, ngài rất hiếm khi trực tiếp làm việc với khách hàng.”
Anh ta lập tức sững người.
Thôi thôi, khỏi cần cũng được.
Chung Thư Ninh cũng góp ý một vài điểm.
Người đàn ông vừa nói vừa lấy ra một tập hồ sơ từ bên cạnh đưa cho cô, Chung Thư Ninh mỉm cười nhận lấy. Nhẫn cặp được thiết kế đơn giản mà tinh tế, đúng là không giống với những mẫu thường thấy trên thị trường.
“Gần đây Hạ Tuần thế nào rồi?”
“Cậu suy nghĩ thật ô uế. Giữa nam và nữ, đâu phải chỉ có tình yêu.”
Mãi cho đến khi anh ta bất ngờ hỏi:
“24.”
Chú út?
Có việc?
Trong lúc đợi món, điện thoại của Chung Thư Ninh rung lên.
“Chung tiểu thư trông còn trẻ nhỉ, 23 hay 24?”
Lúc thì ngày đêm đảo lộn để vẽ bản thiết kế, lúc lại có thể ngồi lì cả ngày, chẳng màng thế sự.
“Đúng là lâu thật.”
Trợ lý Lộ ngẩn người.
Chung Thư Ninh chỉ mỉm cười, không phủ nhận.
“Chung tiểu thư thích ăn tôm à?”
Nhưng tâm tư của Tiểu Tổng giám đốc Thịnh nhà anh, đúng là khó đoán.
Ăn cơm?
Có lẽ đó chính là phong cách nghệ sĩ – luôn có phần kỳ lạ trong tính cách.
Tiểu Tổng giám đốc Thịnh khẽ xoay chén trà trong tay, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Không hiểu sao…
“Chưa, đang gặp khách.”
Trợ lý Lộ vẫn đang mở laptop, cặm cụi chỉnh lý lại những yêu cầu mà Chung Thư Ninh vừa đưa ra.
Trợ lý Lộ cười gượng gạo.
“Sao lại muốn kết hôn sớm như vậy?”
Bởi vì cô gọi món tôm hấp hương vải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai mà biết được bọn họ đã ở phòng trà này suốt cả nửa ngày rồi.
“Thiết kế thế này khá tinh xảo.” Chung Thư Ninh mỉm cười nhận xét.
Đến giờ cơm tối, mà Chung Thư Ninh không thích nợ ai điều gì, nên chủ động nói:
Tiểu Tổng giám đốc Thịnh chỉ cười nhẹ:
Rõ ràng là người mang đầy phong thái, nhưng giờ phút này lại toát ra vẻ cô đơn và hiu quạnh.
Một chiếc nhẫn hai công dụng – quả thật rất hợp lý.
Chung Thư Ninh vốn không phải người giỏi chuyện trò, còn Tiểu Tổng giám đốc Thịnh dường như cũng không nhiều lời, không khí có phần nặng nề, gượng gạo.
Vâng, chứ chẳng lẽ ngài còn định nhận người ta làm… em gái kết nghĩa hay sao?
Tiểu Tổng giám đốc Thịnh khẽ nâng mí mắt, liếc anh ta một cái:
Anh ta chỉ biết cảm thán: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dạ?”
Chung Thư Ninh vừa xoay người lại thì đã trông thấy xe của Hạ Văn Lễ đỗ cách đó không xa, cửa kính hạ xuống một nửa.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta mới thu lại cảm xúc, nhìn về phía Chung Thư Ninh:
Trợ lý Lộ đứng bên cạnh âm thầm nhủ thầm trong bụng:
“Chung tiểu thư và Hạ tiên sinh… đã đăng ký kết hôn rồi à?”
Không ngờ nghe Tiểu Tổng giám đốc nhà mình nói một câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trợ lý ho nhẹ:
“Kiểu dáng này cũng có từ lâu rồi, còn có loại kết hợp giữa nhẫn và vòng tay nữa, tùy theo nhu cầu cá nhân.” Anh ta nhìn Chung Thư Ninh, “Nếu có chỗ nào chưa vừa ý, cô cứ nói thẳng.”
“Em tìm tạm một nhà hàng Trung gần đây. Anh về nhà rồi à?”
“Có gì thì nói thẳng, đừng cứ nhìn tôi mãi như thế.” Anh ta lên tiếng.
Khách tùy chủ tiện, Tiểu Tổng giám đốc Thịnh để Chung Thư Ninh gọi món. Cô không rõ khẩu vị của đối phương nên chọn món rất thận trọng, nhưng cũng vì thế mà để lộ sở thích cá nhân:
“Không cần, vải…” Người đàn ông liếc nhìn Chung Thư Ninh, “cũng ngon mà.”
“Tiểu Tổng giám đốc Thịnh, lâu rồi không gặp.”
“Chú ấy vẫn ổn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.