Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Hạ tiên sinh làm chăm sóc khách hàng? Vụ b·ắ·t· ·c·ó·c đầy nghi vấn
Nói là dạo này thể loại tên như thế đang hot.
“Cái tên này ai đặt vậy?”
Người kia mặc đồ đen từ đầu tới chân, còn đội mũ và đeo khẩu trang. Giang Hàm sợ tới nỗi dựng hết tóc gáy, tay run lên ——
“Bà nội ơi, chắc ông thấy tên bà đặt dở tệ, không bằng ông ấy đặt.”
Sau khi trò chuyện đơn giản, Chung Thư Ninh quyết định cho cô bé thử việc một thời gian.
Tên Hứa Lệnh Phong này điên rồi à?!
Cô định xông vào giúp thì người đàn ông đã kéo khẩu trang xuống:
Một số lạ từ nội thành Bắc Kinh.
Hồ Mộng chỉ quan tâm đến tiền. Hứa Lệnh Phong bị đuổi khỏi nhà, dẫu có ít tiền tiết kiệm, cũng chẳng đủ để chu cấp cho lối sống xa hoa của cả hai.
“Xin lỗi nhé, khi nào rảnh chị hẹn lại em.”
“Chị nhờ bạn thử hương, nếu thấy thích thì có thể giúp em quảng bá.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Giang Hàm rung lên.
Cô gái trông còn non nớt, nhưng cố tình mặc đồ công sở chỉnh tề, có chút căng thẳng. Tóc buộc đuôi ngựa, toát lên nét năng động và trẻ trung.
Còn ông cụ thì dứt khoát: [Đông Phương Hương Vận]
Khi Hạ Văn Lễ có thời gian ra ngoài gặp bạn bè, vừa xuất hiện liền bị cả nhóm trêu chọc:
“Thật ra em từng mua đồ của chị trên shop. Em rất thích mùi ‘Lan trên bờ sau cơn mưa’ và ‘Quế mùa thu dưới nắng ấm’.”
“Cô ấy bị b·ắ·t· ·c·ó·c, bọn chúng đòi sáu trăm vạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Giang Hàm cau mày.
“Đừng đánh nữa, là ba đây!”
Giang Hàm gật đầu, trong đầu lại nghĩ đến chú c·h·ó nhỏ màu trà kia.
“Dạ.” Cô gật đầu.
Hoặc là… đã có bạn gái rồi?
Giang Hàm cúi xuống nhặt điện thoại.
Chương 167: Hạ tiên sinh làm chăm sóc khách hàng? Vụ b·ắ·t· ·c·ó·c đầy nghi vấn
Không chạy quảng cáo, ban đầu gần như không có đơn, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc bán được một món.
Bởi vì ngoài thời gian cố định đi massage trị liệu, phần lớn thời gian của Chung Thư Ninh đều vùi đầu trong phòng điều chế nhang.
Lương Gia Nhân thì bảo nên đặt là: [Phong Truyền Hoa Tín] (tin xuân theo gió bay về)
Nếu gặp lại khách cũ quay lại mua thêm, cảm xúc còn bùng nổ hơn nữa.
“Chị thấy cô bé thế nào?”
Mấy người kia có biết đâu, người đang nói chuyện với họ qua khung chat của cửa hàng lại chính là Hạ tiên sinh – người vốn nổi tiếng với ánh mắt cao ngạo, chuẩn mực quý tộc bậc nhất ở kinh thành!
Chuyện là, Chung Thư Ninh muốn tuyển người làm chăm sóc khách hàng, đã đăng tin tuyển dụng nhưng mãi vẫn chưa tìm được người phù hợp. Mỗi khi cô bận không kịp trả lời tin nhắn, liền nhờ Hạ Văn Lễ giúp một tay.
“Trong tên mẹ của Hạ tiên sinh cũng có chữ ‘Di’, lúc mua nhà có cân nhắc vì lý do đó không?”
“Còn bận hơn cả cậu á?” Ai nấy đều tò mò.
“Cô ta bỏ trốn rồi à?”
Chung Thư Ninh mỉm cười gật đầu.
“Ôi dào, ai đây nhỉ? Không phải là lão Hạ sao? Tưởng cậu bị nhấn chìm trong biển tình không thoát ra nổi rồi chứ?”
“Cô bé à, theo chị chủ Chung thì em sẽ có tương lai đấy, cố gắng lên nhé.”
Điện thoại Giang Hàm lại rung lên. Vẫn là số lạ.
Xe chạy vào bãi đỗ ngầm, hai người phải đi thang máy khác nhau về mỗi tòa nhà riêng.
Giang Hàm chẳng buồn nghe hắn nói, kéo tay Chung Thư Ninh rời khỏi quán, đi dạo phố.
“Khá ổn đấy, mới ra trường nên vẫn còn hơi ngây ngô, nhưng nhìn có chí khí, thử việc một thời gian xem sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bà nội em.” Chung Thư Ninh mỉm cười.
“Cô ấy mới khởi nghiệp, tôi phải ủng hộ sự nghiệp của vợ chứ.”
“Gần đây cậu không phải suốt ngày bám lấy chị dâu à? Sao lại có thời gian rảnh vậy, cãi nhau rồi à?”
Giang Hàm khẽ cảm thán:
“Ông lén lút nấp ở đây làm gì?!” Giang Hàm vừa hoảng vừa tức, cứ tưởng gặp phải kẻ b**n th**.
“Không phải chị thuê cô giúp việc nấu ăn rồi sao? Sao lại mò sang nhà bọn em?”
Giang Hàm chuyển ngay chủ đề:
Trong không gian yên ắng của bãi xe ngầm, âm thanh nghe thật chói tai.
Ông cụ tức đến mức muốn đập c·h·ế·t thằng nhóc hỗn xược này.
“Thư Ninh, ăn cơm xong mình đi dạo phố nhé?”
Chung Thư Ninh khá ôn hòa, nhưng Giang Hàm bên cạnh lại toát ra khí chất tinh anh khiến cô gái càng thêm khẩn trương.
Chung Thư Ninh lập tức quay đầu lại.
Ngô Nhụy Y cười với Chung Thư Ninh:
“Không, dùng để làm chăm sóc khách hàng cho shop online.”
“Em không biết thật à? Khu chung cư này chính là do nhà họ Hạ đầu tư phát triển đấy.”
Đẹp đến mức khó tin.
Cô càng bận rộn, Hạ Văn Lễ lại càng buồn bực.
“Em từng có kinh nghiệm làm chăm sóc khách hàng chưa?”
Hứa Lệnh Phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chừng cũng đang mải gửi CV, tìm việc.
Bà cụ liếc sang ông đầy nghi hoặc.
“Đừng vội cúp máy.” Hắn như đoán được phản ứng của Giang Hàm, vội nói tiếp:
“Bao giờ mở vậy, sao không báo chị một tiếng, gửi link cho chị đi, chị ủng hộ em một chút.”
Hương trầm, chỉ cần có người dùng, người khác ngửi thấy thơm thì cũng sẽ xin link mua, vậy là việc buôn bán sẽ dần dần khởi sắc.
“Nhà em cũng bán đồ kim khí online, mỗi dịp nghỉ hè hay đông em đều phụ ba mẹ trả lời tin nhắn của khách.”
“Người đến phỏng vấn vẫn còn là sinh viên à?” Giang Hàm vừa khuấy cốc cà phê trước mặt vừa hỏi.
“Em cảm ơn chị nhiều lắm, em nhất định sẽ làm thật tốt!” Ngô Nhụy Y vô cùng phấn khích, không ngừng cảm ơn vì được trao cơ hội.
Cả đám: (O_o)??
Ngụ ý là: cuộc sống chỉ cần ổn định và vừa đủ là đã mãn nguyện rồi.
“Tiểu Hàm, con phải giúp ba.” Hứa Lệnh Phong kích động, muốn nắm tay cô nhưng bị Giang Hàm né tránh.
Chung Thư Ninh gật đầu.
“Vừa mới tốt nghiệp năm nay.”
“Em là Ngô Nhụy Y?” Chung Thư Ninh hỏi.
Giang Hàm cười nhẹ:
Hạ Văn Dã thì đề xuất một cái tên: [Trọng Sinh: Tôi bán nhang online]
Giang Hàm mua luôn một đống, nói là để tặng bạn bè.
Cái gì cơ? Cậu mà cũng đi làm… chăm sóc khách hàng á?!
Từ sau khi Giang Hàm giúp quảng bá, tầm ba bốn ngày sau đã có đơn hàng lớn đầu tiên.
“Lý do?”
Thỉnh thoảng có quay lại khách sạn nơi từng tình cờ gặp gỡ, cũng không còn nhìn thấy cậu ta.
“Hay là mình về thôi, chị về nghỉ một chút, tối đến nhà bọn em ăn cơm nhé.” Chung Thư Ninh thấy cô tâm trạng không tốt, cũng chẳng còn lòng dạ nào mua sắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả nhóm: “……”
“Cảm ơn chị.”
Cô vừa bắt máy, chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã vội vàng:
Trong suốt quãng thời gian đó, Hứa Lệnh Phong thay tới năm sáu số điện thoại khác để gọi cho cô, khiến Giang Hàm mất sạch hứng thú đi chơi.
Ngay lúc cô chuẩn bị chặn tiếp cuộc gọi đó, một bóng đen từ bên cạnh bất ngờ lao ra.
Cậu rảnh rỗi đến thế cơ à?!
Giang Hàm chống cằm, mỉm cười nhìn cô bé:
Quan trọng là… đối diện cô là hai người phụ nữ…
Âm thanh… đến từ hướng kia…
“Nấu không ngon.”
“Chị cho nghỉ rồi.” Giang Hàm nói dối không hề chớp mắt.
Hạ Văn Lễ tỏ vẻ hoài nghi, nhưng nhìn thế nào cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Là Hứa Lệnh Phong!
Hôm đó, Chung Thư Ninh vừa vặn có thời gian rảnh, hẹn Giang Hàm đi dạo phố, tiện thể phỏng vấn một ứng viên cho vị trí chăm sóc khách hàng, địa điểm hẹn ở một quán cà phê gần Di Viên.
Chung Thư Ninh định hỏi cụ thể ngày nào, thì ứng viên đến phỏng vấn đã tới sớm hơn dự kiến.
Giang Hàm là sếp, dưới tay quản lý không ít người, lại có con mắt nhìn người khá tinh tế.
Không chỉ không biết cách liên lạc, đến cả tên người đó cũng chẳng rõ, người kia giống như từ hư không xuất hiện, sau đó lại hóa thành một làn khói tan biến không chút dấu vết.
“Hồ Mộng cô ấy…”
Giang Hàm bận rộn với công việc, một khi đã lao vào làm thì chẳng còn tâm trí nào nhớ đến chú c·h·ó nhỏ màu trà kia nữa.
“Ba thực sự có chuyện gấp, là về Hồ Mộng…”
“Tiểu Hàm…”
“Khởi công đúng vào dịp kỷ niệm hai mươi năm ngày mất của cô chị. Tên khu nhà cũng lấy từ một chữ trong tên bà.”
Từ chỗ quán cà phê này có thể nhìn thấy cổng Di Viên, Chung Thư Ninh tiện miệng hỏi:
Ngay sau đó là tiếng đàn ông cầu xin vang lên!
Giờ cậu ta đang bận gì rồi?
“Shop online của em mới mở, đang hơi bận, hơn nữa tối còn phải về nhà cũ ăn cơm, mấy hôm nữa đi nhé, em hẹn chị sau.”
Chờ cô bé đi rồi, Chung Thư Ninh mới quay sang hỏi Giang Hàm:
Ngược lại, có lần đến nhà Chung Thư Ninh “ăn ké”, Hạ Văn Lễ bất ngờ nhắc tới:
“Cô ấy đang bận làm việc.”
“Vậy chắc em đã quen việc rồi, nhưng em có hiểu biết gì về nhang trầm không?”
Từ khi cửa hàng online đi vào hoạt động, ngoài việc điều chế nhang, phần lớn thời gian cô đều ngồi trước máy tính, chỉ cần có một khách nhắn tin hỏi là đã mừng rỡ không thôi.
Vì thế, sau khi xuống xe liền chia tay mỗi người một ngả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gần như lao vọt về phía thang máy toà nhà nơi Giang Hàm sống, vừa chạy tới đã thấy Giang Hàm đang vung túi xách, đánh túi bụi vào một người đàn ông mặc đồ đen.
Với vẻ ngoài như vậy, trong trường chắc chắn là rất được yêu thích.
“Cái gì cơ?”
Cô mở cửa hàng nhỏ này, Hạ Văn Lễ rất ủng hộ.
“Thời gian trôi nhanh thật, sắp tới lại đến ngày giỗ cô rồi.”
“Cậu đổi điện thoại mới à? Dùng riêng để liên lạc với chị dâu hả?”
Hạ Văn Lễ điềm nhiên đáp:
——
Hứa Lệnh Phong lắc đầu:
Cô vốn còn công việc, không thể tắt máy, vậy mà cứ chặn một số thì hắn lại gọi từ số khác, thật sự phiền đến phát điên.
Ngô Nhụy Y liên tục gật đầu.
Chung Thư Ninh không nói gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy —— vụ b·ắ·t· ·c·ó·c này… quá đáng ngờ.
“Toàn người trong nhà cả, khách sáo gì. Rượu ngon cũng sợ ngõ nhỏ, nhưng em yên tâm, chị không nói là shop của em đâu, chỉ bảo là của bạn chị thôi. Họ thích thì sẽ quay lại mua, không thích thì thôi.”
Giang Hàm xin địa chỉ cửa hàng, tên shop là [Tam Bình Nhị Mãn], hiện đã đăng bán bảy tám loại nhang trầm, còn có không ít thẻ hương và vòng trầm.
Chung Thư Ninh cuối cùng vẫn quyết định dùng cái tên do bà nội đặt. Vì chuyện này mà ông cụ có chút không vui, Hạ Văn Dã liền nói thẳng:
Điều khiến người ta “cạn lời” là, trong lúc đang ăn, một âm thanh thông báo vang lên, Hạ Văn Lễ rút ra một chiếc điện thoại khác, nghiêm túc trả lời tin nhắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.