Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Hại cháu ruột mình? Đồ cầm thú còn thua!
“Làm chuyện mất mặt như thế, còn sợ tôi nói à?”
Rốt cuộc Hạ Văn Lễ bắt đầu sắp xếp chuyện này từ bao giờ?
“Em rể, anh cũng thấy rồi đấy, là cô ấy động tay trước!”
“Cháu nghĩ… chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm.” – Hạ Văn Lễ nói.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” – Giang Vận Nghi là người lên tiếng trước.
Cô không hiểu sao ba mẹ lại có mặt ở đây, cả quá trình chỉ biết ngơ ngác.
“Căn phòng cậu ấy sắp cho cháu là 2808, cháu còn chưa kịp vào. Có thể phòng của cô Khổng… nằm ngay cạnh phòng cháu.”
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ u tối và lạnh lẽo nơi mi tâm Hạ Văn Lễ như bao phủ bởi sương tuyết, khiến người khác chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng.
Người đổi sắc mặt đầu tiên là Hạ Bá Đường.
“Cô vừa nói gì cơ?” – Cơn giận của Hứa Lệnh Phong dâng lên tận cổ.
Nghe đến số phòng, sắc mặt vợ chồng nhà họ Khổng lập tức thay đổi. Họ đưa mắt nhìn từ Hứa Lệnh Phong, rồi quay lại nhìn sang con gái…
Tên tiểu tử này lại định giở trò gì nữa đây!
Đúng lúc đó, Khổng Tư Miểu xuất hiện ở cửa phòng bao, đi bên cạnh là mẹ cô.
Vợ chồng nhà họ Khổng tất nhiên hiểu rõ con gái mình và Hứa Lệnh Phong định làm gì.
Ông ta tránh được, nhưng bình rượu đập vỡ tan, rượu vang đỏ văng tung tóe khắp sàn.
Trừ phi…
Lúc này, Trần Tối chẳng biết đã đứng ở cửa từ bao giờ.
“Văn Lễ…” – Đối diện với Hạ Văn Lễ, Khổng Tiên Tường vẫn cố hít sâu để kiềm chế cơn giận – “Việc này cháu đừng can dự. Chú chỉ nhờ cháu một việc: đừng để chuyện này lan ra ngoài.”
Người xông vào lại chính là ba mẹ cô!
Có một số cách tuy hèn hạ, mạo hiểm cao, nhưng nếu do người thân thiết ra tay, xác suất thành công lại chẳng hề nhỏ.
“Trên người nó…”
“Chú Khổng, có thể có hiểu lầm ở đây.” – Hạ Văn Lễ mở lời – “Cháu và cô Khổng lớn lên cùng nhau, cháu tin vào nhân phẩm của cô ấy, cũng tin vào cậu cháu, tuyệt đối không có quan hệ gì mờ ám giữa hai người họ.”
Nhưng Hạ Bá Đường hiểu con trai mình hơn ai hết.
Chỉ là lúc này, lại có người khác xuất hiện.
Đội hình trong căn phòng lúc này khiến Hứa Lệnh Phong cảm thấy trước mắt tối sầm.
Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu.
Hứa Lệnh Phong cuống cuồng vùng vẫy tránh né.
Ông ta giơ tay lên định đánh trả, nhưng bị Hạ Bá Đường nhanh chóng bước tới, giữ chặt cổ tay ông lại.
Chợt hiểu ra điều gì đó.
Đồ ngủ gợi cảm.
“Đúng, là hiểu lầm!” – Hứa Lệnh Phong vội vàng phụ họa – “Tôi với Miểu Miểu hoàn toàn không có quan hệ gì như mọi người nghĩ đâu. Mọi người thật sự hiểu nhầm rồi!”
“Giang Vận Nghi, cô điên rồi à?!”
Bị Khổng Tiên Tường đánh mấy cú, ông ta còn có thể nhẫn nhịn vì bất ngờ không kịp phòng bị. Nhưng bị vợ mình tát ngay giữa bao nhiêu người, ông cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Vì vợ chồng nhà họ Khổng làm ầm ĩ từ tầng 1 lên tận tầng 28.
Hạ Văn Lễ vừa mở miệng, Hứa Lệnh Phong lập tức cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.
Bởi ông quá rõ tâm tư của con trai mình – tất cả đều đặt trên người Chung Thư Ninh.
Câu cuối ấy, rõ ràng là để nhấn mạnh số phòng.
“Chú Khổng, dì Khổng, sao hai người lại nhìn cháu như thế?” – Hạ Văn Lễ tỏ vẻ vô tội.
Tựa như—
Sắc mặt cô tái nhợt, cả người run rẩy vì hoảng sợ.
Nhân viên khách sạn đã sớm để ý tới động tĩnh bên này.
“Đồ đê tiện! Không học cái gì cho nên hồn, lại đi học người ta trèo lên giường, con còn biết xấu hổ là gì không?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi…” – Khổng Tiên Tường vừa nói vừa vớ lấy bình rượu trên bàn, ném mạnh về phía Hứa Lệnh Phong.
“Phòng đó không phải để anh ngủ, mà là chuẩn bị cho cháu trai anh à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khổng Tiên Tường nhìn sang Hứa Lệnh Phong, hỏi thẳng:
…
Rượu đã uống, phòng đã đặt sẵn, người phụ nữ nằm trên giường…
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô cứ ngỡ là Hạ Văn Lễ đến, khuôn mặt còn vương chút thẹn thùng. Nào ngờ…
Dáng vẻ ấy, y như cảnh bắt gian.
“Thôi được rồi, ông bớt lời đi, ông dọa con bé sợ phát khiếp rồi đấy.” – Phu nhân Khổng cau mày, vừa tức vừa thương con gái.
Nếu muốn khiến ai đó thân bại danh liệt, anh cũng có cả trăm nghìn cách.
Cô bị trùm thêm áo khoác, còn chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một cái tát trời giáng từ ba.
Đầu óc trống rỗng, ánh mắt lạc thần, thậm chí bị tát cũng chẳng thấy đau.
“Con…” – Khổng Tư Miểu đã bị dọa đến mức đờ đẫn, đầu óc ngừng hoạt động, chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt.
“Người cũng tới rồi, chẳng phải anh đòi giải thích sao? Giờ thì giải thích đi!” – Khổng Tiên Tường quay sang nhìn Hứa Lệnh Phong – “Tôi muốn nghe xem, vì sao nó lại ăn mặc kiểu đó mà nằm trên giường anh!”
“Lệnh Phong, câu đó là có ý gì vậy?” – Hạ Bá Đường dù bề ngoài ôn hòa, nhưng không có nghĩa là ông không biết nổi giận.
Trên thương trường, chỉ cần là điều anh muốn, gần như đều có thể đạt được.
Làm sao có khả năng chủ động dây dưa với người phụ nữ khác chứ?
Bọn họ bị dọa đến phát hoảng, đang định báo cảnh sát thì may mà Hạ Văn Lễ đứng ra xử lý, đưa ra phương án giải quyết. Nhân viên vội vã thu xếp, chuẩn bị ngay một phòng để nói chuyện riêng.
Và…
“Em rể…” –
“Anh đúng là Đ* c*m th*, còn không bằng cả loài s·ú·c sinh!”
Bộ đó không phải váy ngủ hai dây, mà chính xác là—
“Cháu cũng nghĩ như vậy. Tối nay cậu mời cháu uống rượu, sợ cháu uống say thì không tiện về nhà, vì vậy mới chu đáo sắp xếp một phòng cho cháu nghỉ lại. Nghĩ cho người cháu nhỏ như vậy, cháu tin rằng cậu ấy cũng chỉ vì muốn cô Khổng có chỗ nghỉ ngơi mà thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đơn giản kể lại những gì mình thấy và nghe được, khiến Giang Vận Nghi và Hạ Bá Đường kinh ngạc đến sững sờ.
Hứa Lệnh Phong định mượn cớ uống rượu, sau đó dùng thủ đoạn hạ lưu để ra tay với nó.
“Thế nào? Anh còn định đánh vợ mình à?”
“Chú Khổng, có phải chú nhầm rồi không? Làm sao cậu cháu có thể dây dưa gì với cô Khổng được chứ?”
“Sao lại không thể? Chính mắt tôi nhìn thấy, con bé nhà tôi nằm ngay trên giường của ông ta!” – Khổng Tiên Tường tức giận hét lớn.
Ông chỉ lắp bắp: “Có thể là… Miểu Miểu chỉ vào phòng tôi nghỉ ngơi?”
“Vậy còn chuyện của Văn Lễ, là do cô Khổng tự ý làm, hay là anh cũng có nhúng tay vào?”
“Khổng Tư Miểu!” – Khổng Tiên Tường gằn giọng – “Con nói đi, vì sao lại vào phòng một lão già? Còn mặc váy ngủ hai dây?”
Chương 145: Hại cháu ruột mình? Đồ cầm thú còn thua!
Cùng với đó là một tràng mắng mỏ:
“Tiên Tường, nghe tôi giải thích đã!” – Lúc này đầu óc Hứa Lệnh Phong hoàn toàn rối loạn. Vì sao cha của Khổng Tư Miểu lại đột ngột xuất hiện? Đúng lúc như vậy? Nghĩ kỹ lại, hẳn là trò của Hạ Văn Lễ.
“Tôi phải g**t ch*t cái đồ già không biết xấu hổ nhà anh!”
“Cháu chỉ muốn giúp chú giải quyết vấn đề thôi ạ.”
Hứa Lệnh Phong hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được lý do hợp lý nào.
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đó, ông vẫn cảm thấy choáng váng!
Câu nói cuối cùng này của Hạ Văn Lễ, thoạt nghe có vẻ thừa thãi.
“Nó mới hai mươi mấy tuổi, sao anh nỡ xuống tay với nó, đúng là cầm thú!”
Hứa Lệnh Phong vừa mới cất tiếng, Giang Vận Nghi đã bước lên trước, tát cho ông một cái thật mạnh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông lắc đầu mấy cái, cố gắng giữ tỉnh táo.
Ông ta trừng mắt nhìn Hạ Văn Lễ đang đứng không xa phía trước.
Anh sẽ không nói câu nào là vô nghĩa.
Ba của Hạ Văn Lễ – Hạ Bá Đường!
“Chuyện gì cần nói, chúng ta cũng không nên ở đây bàn bạc. Tốt hơn hết là tìm một căn phòng yên tĩnh, ngồi xuống rồi nói chuyện cho rõ ràng.” – Hạ Văn Lễ vừa nói vừa ra hiệu cho Trần Tối đi sắp xếp phòng.
Ngay lúc ấy, ông ta chợt cảm thấy toàn thân rã rời, tay chân mềm nhũn, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Chẳng lẽ bị đánh vài cú mà thần trí cũng trở nên mơ hồ rồi?
Dù trên người vẫn có vài món quần áo, nhưng thà là không mặc còn hơn.
Hạ Văn Lễ đặt bật lửa xuống, anh không bước lên can ngăn, chỉ thong thả cất lời:
Người đến là vợ của Hứa Lệnh Phong – Giang Vận Nghi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng là đồ vô liêm sỉ! Với tuổi của anh, làm ba con bé còn dư sức!”
Vợ chồng nhà họ Khổng không biết phải mở lời từ đâu, còn Hứa Lệnh Phong thì cứng họng không thốt được câu nào. Lúc này đầu óc ông ta nặng như chì, ý thức cũng bắt đầu tan rã. Vì thế, Giang Vận Nghi chỉ đành quay sang nhìn Hạ Văn Lễ.
Người đời nói anh ta là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thực ra, làm sao có thể dùng bốn chữ ấy để miêu tả trọn vẹn một Hạ Văn Lễ?
“Hứa Lệnh Phong, đến cháu ruột của mình mà cũng dám hại, anh đúng là không còn chút lương tâm nào nữa!”
“Tôi đã nghi rồi, dạo này sao nó cứ thích lui tới nhà anh, trong khi Tiểu Hàm đâu có ở nhà. Không ngờ lại là anh – cái đồ già dê, lưu manh, đúng là mất hết liêm sỉ!”
“Lần trước ăn cơm, anh đã tìm mọi cách để gán ghép hai đứa. Nhưng Văn Lễ đã có người trong lòng, nó không đồng ý theo sắp đặt của anh, vậy mà anh lại nghĩ ra cái cách bỉ ổi này? Anh có còn xứng đáng với em gái anh không? Đó là đứa con duy nhất của nó đấy!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.