Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 142: Một đêm hoang đường, mơ thấy sói dữ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Một đêm hoang đường, mơ thấy sói dữ?


Cô mơ thấy Hạ Văn Lễ đè cô lên mặt bàn trang điểm mát lạnh.

“Viện trưởng Hách nói dối thành quen rồi, bà ta nói gì cũng chẳng đáng tin. Hơn nữa, dù thật sự có thể tìm được người thân, liệu đó có thực sự là chuyện tốt không?”

Cậu vội vàng đổi đề tài:

Cách cậu đổi đề tài quá gượng gạo.

Cô nhìn Hạ Văn Lễ, cười dịu dàng:

Chung Thư Ninh chỉ mỉm cười, cũng không truy hỏi thêm chuyện ban nãy, chỉ nhàn nhạt trò chuyện cùng cậu.

Chung Thư Ninh bất giác cảm thán:

Thể lực cạn kiệt thật rồi.

Nhưng tiền lương Hạ Văn Lễ trả cho anh ta quá cao…

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xấu bậc trưởng bối sau lưng — dù có bức xúc — cũng không phải chuyện nên làm.

Cũng coi như không phí công nuôi nấng nó bấy lâu.

Nhưng nói được nửa chừng, cậu bỗng khựng lại.

“Thế tình hình thế nào?”

“Nếu ông ta có nói gì với chị, chị cũng đừng để bụng. Ông ấy càng lớn tuổi càng hồ đồ, suốt ngày nhét người vào cho anh cả, có vợ như dì Hứa, có con gái như chị ấy mà không biết trân trọng. Nghe nói bên ngoài còn…”

Đang trò chuyện rôm rả, thì sếp gọi tới.

“Đang lên mood rồi ạ.”

Người đó… chính là Hạ Lăng Châu.

Hạ Văn Lễ gật đầu: “Lát nữa cậu qua đây một chuyến.”

Cô ấy rốt cuộc mơ thấy gì vậy? Sói dữ à?

Cô không trụ nổi, từ bàn trang điểm trượt xuống.

Trần Tối c·h·ế·t sững.

“Nhưng bọn em — đám con cháu — vẫn thường liên lạc riêng với chị ấy.”



Cậu vốn chẳng muốn đi, nhưng bị bà nội mắng:

Thế nhưng giấc mộng tiếp theo lại càng kỳ quái hơn.

Gối bên cạnh đã trống không — Hạ Văn Lễ đã đi làm.

Chương 142: Một đêm hoang đường, mơ thấy sói dữ?

Chung Thư Ninh không muốn ngủ, cô cố gắng nhìn rõ gương mặt người ấy.

Thời đó, số gia đình dạy trẻ song ngữ từ nhỏ là rất hiếm.

Hạ Lăng Châu khẽ nhướng mày, âm thầm nghĩ:

Người thân ư?


Dù vậy, qua lời cậu chưa nói hết, cô cũng mơ hồ đoán được:

“Chị mà thích động vật thì nuôi một con cũng được, trừ mèo ra thì chắc anh em không phản đối đâu.”

Còn một khả năng nữa — người đi tìm thân nhân, căn bản không phải muốn tìm cô.

Cô vùng vẫy.

Khi người phụ nữ quay người định rời đi, Chung Thư Ninh giơ tay giữ lấy cổ tay bà ta.

“Gia?” — Trần Tối đang tranh thủ buổi hiếm hoi đi xem mắt.

Hoặc cũng có thể, những gì viện trưởng Hách nói vốn là bịa đặt.

Khi nhìn thấy Chung Thư Ninh, cô mặc áo sơ mi cổ cao, nhưng cũng chẳng thể che hết dấu vết…

“Dì Hứa tính tình rất tốt, chỉ là cậu Hứa thì… nói ra cũng khó nghe.” — Hạ Lăng Châu cau mày, rõ ràng bất mãn.

Hạ Lăng Châu ngừng một lát rồi hỏi tiếp:

“Vậy lần sau anh rảnh lúc nào?”

Tôi là người làm thuê, đâu phải bán mình 24 tiếng đồng hồ cho ông chủ đâu.

Chung Thư Ninh sững người vài giây, rồi tự giễu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng khi ngước mắt nhìn, qua gương trên bàn, hình ảnh hai người trong tư thế… khó nói thành lời.

Chung Thư Ninh gật đầu, bản thân cũng thấy hơi ngạc nhiên — không ngờ cậu ấy cũng biết đến Fanta.

Anh khàn giọng thì thầm:


“Thật ra em thấy bây giờ cũng tốt rồi. Có anh, có ông bà nội… Mọi người đều là người thân của em.”

“Chuyện tôi bảo cậu để ý, liên quan đến lời của viện trưởng Hách, điều tra đến đâu rồi?”

“Chị từng gặp Fanta rồi à?”

“Phía trại trẻ mồ côi có dấu hiệu bị sửa đổi hồ sơ, nhưng tôi đã tìm được vài đồng nghiệp cũ từng làm việc với viện trưởng Hách năm đó. Họ khẳng định, Chung Thư Ninh thực sự là trẻ bị b·ắ·t· ·c·ó·c, và năm đó cũng có người mang tờ thông báo tìm người có dán ảnh tới để tìm.”

“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút đi.”

Hạ Lăng Châu ngẩn ra, rồi hỏi lại:

Còn đang xem mắt cơ mà…

Chung Thư Ninh sợ đến mức giật mình bừng tỉnh.

Chung Thư Ninh uống thuốc giảm đau, thêm một ly sữa ấm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.

“Chị từng gặp người nhà họ Hứa rồi à?”

“Ninh Ninh?” — Hạ Văn Lễ vỗ nhẹ lưng cô, giọng dịu dàng. “Làm ác mộng à?”

Giấc ngủ của Chung Thư Ninh không mấy yên ổn. Trong cơn mê man, cô mơ thấy mình trở lại hình dáng hồi nhỏ, nằm trên chiếc giường đơn. Một người phụ nữ đang nhẹ nhàng vỗ về cô, cúi xuống hôn lên ấn đường, miệng khe khẽ hát ru…

Cả đêm, Chung Thư Ninh cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, toàn là những giấc mộng kỳ lạ, mãi đến gần sáng mới ngủ sâu được một chút. Khi tỉnh dậy, đã gần mười giờ.

Cô vẫn nói “đừng mà” trong mơ.

Khoảnh khắc sau, người kia đột nhiên cúi sát lại, gương mặt trở nên rõ ràng — lại chính là viện trưởng Hách!

“Vì người đến tìm nói rằng đứa trẻ mất tích biết nói vài câu tiếng Anh đơn giản.”

“Chỗ đó trước đây em cũng từng đến rồi, lúc còn thi đấu, chấn thương là chuyện thường ngày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vì sợ mèo rụng lông à?” — Chung Thư Ninh nghiêng đầu hỏi.

Hạ Văn Lễ nhìn ra cô chỉ đang cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, nhưng anh không vạch trần.

Biết đâu họ đã có cuộc sống mới.

Trước khi về nhà cũ, hai người ghé qua Di Viên đón Đậu Ngọt. Lâu rồi không gặp Hạ Lăng Châu, con bé con vừa thấy cậu liền mừng rỡ, lao vào lòng như bay.

Cũng phải thôi, ban ngày bị anh giày vò không ít.

Ông chủ nhà ai lại ngủ ban ngày, làm việc nửa đêm chứ?

Lúc này ngoài trời bắt đầu lất phất mưa.

“Bảo bối cưng của cháu cắn người ta đầy thương tích, bảo cháu đi đón người mà cũng khó thế à?”

“Theo lời kể lại, người trong ảnh là cô bé tóc dài, còn nhỏ tuổi, và hơi giống phu nhân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Lăng Châu giải thích:

Đang giữa buổi trị liệu, cô nhận được điện thoại từ Hạ lão phu nhân. Bà bảo nhớ cô, muốn cô về nhà cũ một chuyến.

Do anh cả làm sao?


“Sao? Không tiện à?” — Hạ Văn Lễ thấy bên kia im lặng.

“Vâng…”

“Ừ, mấy hôm trước vừa gặp.” — Chung Thư Ninh cúi xuống, nhẹ nhàng đùa nghịch với Đậu Ngọt.


Nhưng ngoài anh cả, thì còn ai vào đây nữa!

“Chị ấy với bọn em từ trước đã thân thiết. Trước khi bác cả tái hôn, Giang Hàm là khách quen của nhà cũ. Ông bà nội sinh ba người con trai, đời sau thì chẳng có cô cháu gái nào, nên rất cưng chị ấy.”

Trần Tối cau mày:

“Vậy tại sao viện trưởng Hách lại nghĩ người ta đến tìm Ninh Ninh?” — Hạ Văn Lễ nhịp tay nhẹ lên mặt bàn.

Hạ Lăng Châu bộc trực, nhắc đến chuyện liên quan đến Hạ Văn Lễ là lửa trong lòng cậu lại bùng lên. Càng nói càng tức, giọng cũng cao dần.

“Gia, em cứ tưởng hôm nay ngài không gọi nữa, nên người nhà mới sắp xếp cho em buổi xem mắt…”

Trần Tối cười như mếu: “Lần sau hả…”

Quần áo trên người cô bị xé toạc không còn mảnh nào.

“Chỉ là từ sau khi bác cả tái hôn, chị ấy chủ động hạn chế về nhà cũ.”

“Bé con, ngủ ngoan nhé, bảo bối yêu quý nhất của mẹ…”

Hạ Văn Lễ chau mày.

Trần Tối ra hiệu cho đối tượng xem mắt đợi một chút, rồi bước ra ngoài nhận điện thoại:

Có lẽ là… sang năm!

“Ý ngài là chuyện thân thế của phu nhân phải không ạ?”

Cô ăn nhẹ chút gì đó, sau đó đến bệnh viện do Lữ Bồi An giới thiệu để làm trị liệu.

Đây là bệnh viện phục hồi chức năng chính quy, chuyên tiếp nhận những bệnh nhân cần phục hồi sau chấn thương. Có cả châm cứu và xoa bóp.

Đó là…

Kể cả khi cô tìm về được, cũng chưa chắc đã được chào đón.

“Vậy thì tiếp tục, kết thúc rồi hãy qua.”

Anh đưa tay sờ trán cô, lo lắng liệu có phải chân đau nên sốt rồi không. Nhưng thân nhiệt vẫn bình thường, chỉ là cô liên tục nói mớ.

“Ninh Ninh… em thật sự quá yếu rồi.”

Hạ Văn Lễ xử lý xong tài liệu Trần Tối gửi tới, rồi gọi điện cho anh ta.

“Người đi tìm không để lại dấu hiệu nhận dạng rõ ràng, nên cũng khó truy dấu. Tôi sẽ cố hết sức tìm thêm manh mối.”

Còn đặc biệt cử người tới đón cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng là đồ vô lương tâm, chị nuôi em bao nhiêu ngày trời, giờ nhìn thấy chủ nhân thì chẳng buồn để ý tới chị nữa.”

Trong mắt Hạ Lăng Châu, anh cả luôn là người chín chắn, điềm đạm, đâu giống kiểu người làm ra chuyện thế này.

Chung Thư Ninh dựa vào lòng anh thêm một lúc rồi mới dần thiếp đi.

“Ừ.”

“Chị dâu, hôm nay đi massage trị liệu thấy thế nào?”

Nhân viên y tế ở đây đều chuyên nghiệp, dù thấy các vết dấu trên người cô cũng không hỏi han gì nhiều.

Đến khi anh ta chạy tới Di Viên, một ông bố “tận tụy” nào đó lại bắt đầu dặn dò kế hoạch công việc sắp tới.

Hứa Lệnh Phong kia, e là ở bên ngoài không ít chuyện lùm xùm…

Cô nghĩ đến, lại sợ hãi…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Một đêm hoang đường, mơ thấy sói dữ?