Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sự Rung Động Có Chủ Ý

Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Chương 137: Ninh Ninh bị “dắt đi”, đừng dạy hư cô ấy nhé

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Ninh Ninh bị “dắt đi”, đừng dạy hư cô ấy nhé


“Để chị đưa em về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Hàm suýt nữa cười thành tiếng vì tức.

Chung Thư Ninh không muốn suy nghĩ quá tiêu cực về con người.

“Nếu em muốn sờ nó, có thể cho nó ăn một ít đồ ăn vặt.” Giang Hàm nháy mắt nói.

Chương 137: Ninh Ninh bị “dắt đi”, đừng dạy hư cô ấy nhé

Chữ “ông ấy” ở đây, rõ ràng là chỉ Hứa Lệnh Phong.

Khi kết thúc bữa ăn, Hạ Văn Lễ còn cố ý lại gần Giang Hàm, thấp giọng nhắc nhở:

Chuyện tối nay, dù sao cũng nên nói một câu cho rõ.

Chung Thư Ninh có chút dao động, chỉ là liếc mắt nhìn Hạ Văn Lễ một cái — hôm nay anh vừa đi công tác về, nếu để anh ở nhà một mình, hình như không ổn cho lắm.

“Không cần đâu ạ, gần thế này, chị nghỉ sớm đi.” Chung Thư Ninh liếc mắt nhìn Fanta đang nằm lười biếng trong ổ, nó đã nhắm mắt ngủ tự lúc nào.

Chung Thư Ninh khẽ đáp.

Tối nay cô cũng đã phản kích lại.

“Ba chị trước đây không như vậy, nhưng từ khi cô ruột mất, chú tái hôn, rồi sinh ra Văn Dã, ông ấy bắt đầu trở nên kỳ quặc. Mấy năm gần đây, thái độ với chị và mẹ chị cũng thay đổi rõ rệt.”


Từ bé đến lớn, Hạ Văn Lễ luôn gọi cô là “chị”, cô lại không giống Hạ Văn Dã nhát gan, cứ thấy anh ruột là sợ đến mềm cả chân.

Giang Hàm nói với chút cảm khái:


Trông nó…

Trên tầng cao, Giang Hàm chống cằm bên khung cửa sổ, vì tầng nhà khá cao, trong tay cô còn cầm cả ống nhòm.

Mèo?

“Đơn thuần”?

Fanta dụi dụi vào người Giang Hàm một cái, rồi lười biếng nằm xuống, cảnh giác quan sát người lạ mới đến là Chung Thư Ninh.


Chung Thư Ninh khẽ nhíu mày.

“Cứ tự nhiên như ở nhà mình, đừng câu nệ.”

“Thật xin lỗi, hôm nay ba chị khiến em thấy khó xử rồi nhỉ.” Giang Hàm là người chủ động mở lời.

“Ông bà nội bên nhà họ Hạ và cả các chú em đều không đồng ý, lúc đó suýt nữa thì trở mặt với ba chị.”

“Em định mở shop theo kiểu gì? Có kế hoạch gì chưa? Nói thử xem, chị có thể góp ý cho.”

Nhưng chuyện Hứa Lệnh Phong từng tranh quyền nuôi Hạ Văn Lễ khi còn nhỏ, rồi bây giờ lại cố tình sắp xếp đối tượng cho anh — chắc chắn không chỉ đơn thuần là vì quan tâm.

“Chị họ mời, em cứ đi đi.” Hạ Văn Lễ lên tiếng.

Chỉ là… chị họ nhà mình thì…

“Dù sao nhà cũng gần, đi lại rất tiện, hơn nữa…”

Nhưng dưới sức nặng của lợi ích, ngay cả cha con cũng có thể trở mặt, huống gì là cậu cháu.

“Chị, cô ấy đơn thuần, đừng dạy hư cô ấy.”

“Vì nó suốt ngày chỉ ăn và đang trên đường đi ăn.” Giang Hàm bất lực đáp.

Mà sa cũng… sâu phết đấy.

“Nếu nó dám kiếm chuyện với em, em cũng đừng khách sáo.”

Khi tới nhà Giang Hàm, dù là cùng kiểu căn hộ với nhà Hạ Văn Lễ, nhưng do phong cách thiết kế khác nhau, nên tạo ra cảm giác hoàn toàn đối lập — nơi này ấm cúng và có hơi thở cuộc sống hơn nhiều.

Lúc Chung Thư Ninh về đến dưới lầu, đã là hơn mười giờ đêm. Gió thu lùa qua, lạnh bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị, hít sâu một hơi, khẽ rùng mình.

Cô chỉ tiện tay nhắn cho Hạ Văn Lễ một tin, bảo rằng Chung Thư Ninh sắp rời khỏi nhà mình — ai ngờ cậu ta thật sự đến đón người luôn.

Chung Thư Ninh mỉm cười gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả vị cậu họ Hứa kia lẫn Khổng tiểu thư đều chẳng chiếm được chút lợi nào.

“Ông ấy từng bảo lo cho Văn Lễ, sợ chú tái hôn rồi Văn Lễ bị bắt nạt, đến mức còn từng định giành quyền nuôi cậu ấy về.”

Nếu có thể trở thành người giám hộ của anh lúc nhỏ, thì tài sản có thể kiểm soát cũng không hề nhỏ.

“Còn về con nhỏ Khổng Tư Miểu ấy, nó giống y như cái cao dán c·h·ó ghẻ, từ nhỏ đã bám riết lấy Văn Lễ. Giờ biết cậu ấy ở bên em, chắc là nổi điên trong tối luôn rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Việc mời Chung Thư Ninh hôm nay, thật ra không hoàn toàn là vô ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xem ra là sa vào lưới tình thật rồi.

Thời gian ngắn ngủi được ở riêng với Chung Thư Ninh cũng đủ để Giang Hàm hiểu vì sao cậu em họ lại “sa vào lưới tình”.

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu.

Chung Thư Ninh ngớ ra.

“Cho nên khi nghe tin Văn Lễ ở bên em, tối đó ông ấy phát điên trong nhà luôn.”

Giang Hàm nói đến đây, Chung Thư Ninh cũng đã hiểu sơ sơ mọi chuyện.

Vừa bước vào cửa, một sinh vật mũm mĩm lập tức tiến lại gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe nhà họ Hứa có tài xế riêng, nên không cần họ tiễn Giang Vận Nghi về. Dù vậy, Giang Hàm vẫn không quên dặn mẹ mình mấy câu:

“Thôi ạ, nhà em gần, em về ngủ cho quen.” Chung Thư Ninh khéo léo từ chối.

Là một… chú mèo cam to ụ!

“Gia, phu nhân đâu rồi ạ?”

Anh mang theo khí chất cao quý, lạnh lùng, nhưng giữa làn khói thuốc lững lờ trong tay lại toát ra một vẻ phóng túng và lãng tử không thể che giấu.

“Vừa ăn xong nên em không khát.” Chung Thư Ninh vẫn đang quan sát chú mèo cam mập mạp đang nằm dài ra như một cục bông. Nhìn kiểu gì cũng thấy chắc chắn rất mềm, rất thích sờ.

“Nếu ông ấy nổi điên ở nhà, mẹ cứ gọi cho con.”

Chị họ này… kiểu ra tay cũng “gắt” thật đấy?

“….”

“Muốn uống gì không?” Giang Hàm đưa cho cô đôi dép đi trong nhà, cười nói:

Ý là — trong mắt cậu ấy, cô, chị họ, không hề đơn thuần chút nào à?

“Biết rồi, hai đứa cũng về sớm đi.”

“Em không sao đâu.”

Theo tin tình báo cô nhận được từ Hạ Văn Dã, Chung Thư Ninh rất thích động vật nhỏ.


“Fanta.”

Vừa mới đi được mấy bước, ánh mắt cô đã dừng lại nơi ánh đèn đường phía trước — một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó.

Trong lúc Chung Thư Ninh đang chơi đùa với chú mèo cam Fanta, Giang Hàm tranh thủ thay một bộ đồ thoải mái hơn, rồi quay lại hỏi:

“Nó sao mà mập thế ạ?”

Đối diện với ánh mắt như muốn đâm người của Hạ Văn Lễ, Giang Hàm chẳng hề sợ hãi chút nào.

Theo những gì cô biết, Hạ Văn Lễ là trưởng tôn của nhà họ Hạ, mẹ mất sớm, ông bà nội vô cùng cưng chiều anh. Nghe nói ngay từ khi mới sinh ra, ông nội đã chuyển cho anh không ít cổ phần công ty.

Cực kỳ lười nhác.

Người đàn ông đứng lặng dưới làn gió lạnh, dáng người cao gầy, ánh đèn đường phủ lên người anh một tầng sáng dịu, như có sương phủ tuyết rơi.

Giang Hàm thản nhiên buông lời.

Vậy mà mới có nửa năm, từ mèo cam đã biến thành heo cam.

Giang Hàm siết chặt tay lái:

“Bữa cơm tối nay, chắc chắn là có ba chồng em đứng sau thúc đẩy. Chú là người giữ thể diện, vẫn muốn hòa giải mối quan hệ giữa ba chị và Văn Lễ.”

Lúc mới nhặt về, nó vẫn còn là một bé mèo nhỏ xinh.

Tiễn Giang Vận Nghi xong, Giang Hàm liền để Chung Thư Ninh ngồi xe mình, thế là khi Trần Tối ra đón Hạ Văn Lễ thì chỉ thấy một mình anh, khẽ cau mày:

Giang Hàm tiếp tục kể, “Hơn nữa mấy năm nay, ba chị cứ hay tự ý quyết định, còn muốn giới thiệu đối tượng cho Văn Lễ, khiến cậu ấy chẳng buồn gặp ông nữa.”

Bộ cô là dân xã hội đen chắc? Lẽ nào còn có thể “dắt vợ cậu ấy đi vào con đường tà đạo”?

“Vậy hôm nào có thời gian, mình lại hẹn nhau đi chơi nhé.”

Nhan sắc là một chuyện, nhưng giọng nói của cô nhẹ nhàng, mỗi lần nói chuyện đều nhìn bạn bằng ánh mắt dịu dàng như nước. Đến cả một người phụ nữ như cô còn muốn véo má cô ấy một cái, huống gì là đàn ông.

Chung Thư Ninh và cô trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ, thu hoạch không ít, học được rất nhiều điều mới mẻ.

“Nếu thật sự không nhịn được, bảo Hạ Lăng Châu tìm người dạy cho nó một bài học. Dưới tay nó nhiều người lắm.”

Cô vẫn nhìn Chung Thư Ninh, nói tiếp:

“Nhà chị còn có một con mèo.”

“Bị người ta dắt đi rồi.” Hạ Văn Lễ thản nhiên đáp.

Vì cô tiểu thư kia — quả thực không dễ đối phó chút nào.

Chung Thư Ninh không khỏi thắc mắc — rốt cuộc là nó ăn gì mà mập tròn được đến thế?

Cả hai đổi thông tin liên lạc, lại trò chuyện thêm vài câu rồi cô mới rời đi.

Nghĩ cũng biết là cô tiểu thư nhà họ Hứa. Trần Tối liếc nhìn sắc mặt u ám của ông chủ, không dám nhiều lời.

“Sau này em ở lại thủ đô, kiểu gì cũng có lúc đụng mặt nó, chỉ cần em để ý là được.”

Không trách được mối quan hệ giữa họ lại căng thẳng đến thế.

“Em nó tên gì vậy ạ?” Chung Thư Ninh tò mò hỏi.

Cô thực sự cần mở lòng với người khác.

Nhắc đến công việc, Giang Hàm trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trước đây, người nhà họ Chung từng kìm kẹp cô quá nhiều, khiến cô chẳng có lấy một người bạn đúng nghĩa.

Lúc này, Chung Thư Ninh đã ngồi trong xe của Giang Hàm. Nửa đường, Giang Hàm còn nhận một cuộc điện thoại công việc. Vì cả hai chưa thân thiết lắm, mà Chung Thư Ninh cũng không giỏi giao tiếp nên đành cúi đầu nhìn điện thoại, để bớt ngại ngùng.

Hóa ra, khẩu vị của cậu em họ mình là kiểu “nhẹ nhàng, mềm mại” thế này à…

Dù cô không chứng kiến tận mắt, nhưng trong lúc ăn cơm, cô đã tranh thủ nói chuyện nhỏ với mẹ, cũng nắm được phần nào những gì cha mình đã làm.

“Em thật sự không muốn sang chơi sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Ninh Ninh bị “dắt đi”, đừng dạy hư cô ấy nhé