Sự Rung Động Có Chủ Ý
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Thích thể hiện, phải nghe lời vợ
Chung Minh Diệu thì đang bận phát quà cho lũ nhỏ — toàn là đồ chơi và bánh kẹo mà cậu mang đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một đám trẻ tranh nhau nói, căn bản không cho cô cơ hội xen vào.
“Gia, anh biết lần cuối em được về nhà ngủ là khi nào không?”
Cậu nghĩ bụng: nếu để anh ta biết chị mình có tình cảm với mình… thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Chung Minh Diệu, từ khi nào em thành fanboy của anh ấy thế?
Trần Tối đang đứng cạnh chuẩn bị báo cáo lịch trình tiếp theo:
Đã lâu rồi Chung Thư Ninh không ghé thăm.
“……”
“Chị, giờ nói thật đi — anh rể giỏi như thế, chú út anh ấy cũng giỏi, xem ra gen nhà họ Hạ đỉnh thật… nhưng mà Hạ Văn Dã thật sự là em ruột anh ấy à?”
Khen nức nở vậy?
Đã cách tận hai năm rồi, mà giờ tự dưng lại quan tâm đến chuyện xem mắt của anh?
Lúc này, Hạ Văn Lễ vừa kết thúc cuộc họp sáng.
Chung Minh Diệu lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực.
“Em gọi chị là chị, gọi anh ấy là anh rể thì có gì lạ đâu?” – Chung Minh Diệu trả lời tỉnh bơ.
“Vậy thì anh rể đúng là không dễ dàng gì… Nếu là em, chắc sớm lấy băng dính dán chặt cái miệng cậu ta rồi.”
Người nhà họ Phùng thì đông, em viện cớ sang nhà bạn học ở mấy hôm cho yên.”
Chỉ một lần thôi mà đã khiến tên lưu manh ấy sợ đến ngoan như cún. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tối:Anh bận là thật… nhưng ít nhất anh còn tranh thủ cưới được vợ.
“Bốn tháng trước.”
“Vốn dĩ công ty đã chẳng khá khẩm gì, bị quậy thêm một trận, càng tệ.”
Nhà họ Chung rơi vào tình cảnh này, vốn là cái giá phải trả cho việc họ dung túng Chung Minh Nguyệt gây chuyện.
Hạ Văn Lễ xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, hỏi tỉnh rụi: “Là do cô ấy không để mắt đến cậu sao?”
Vừa nhắc đến chuyện chuyên ngành liên quan, Chung Minh Diệu lập tức thao thao bất tuyệt.
【Tối qua anh không ngủ, nhớ nghỉ ngơi đấy.】
“Em đã nói từ trước, sự thật ra sao thì để tòa xử lý.
“Ừ, không chỉ có ba mẹ Phùng Duệ Dương, mà còn nguyên một đám họ hàng.
“Mẹ xuất viện rồi, thuê người chăm sóc chuyên nghiệp ở nhà.
Buổi chiều còn một cuộc họp trực tuyến, cần trao đổi với…”
“Anh rể?” – Cô nhướng mày cười khẽ – “Từ khi nào em gọi anh ấy như vậy?”
Trần Tối muốn phát điên.
“Chị đi rửa tay, rồi mình xuất phát luôn, đừng lãng phí thời gian.” — Chung Thư Ninh lập tức viện cớ trốn đi.
Chung Minh Diệu khẽ thở dài.
Chị đang bận chuẩn bị thi đấu.” – Một đứa khác chen vào.
Định hướng dư luận chẳng giúp được gì, ngược lại còn khiến nhà họ Phùng nổi giận.
Trực tiếp kéo đến chặn cổng công ty, nói ba em vì muốn bao che cho Chung Minh Nguyệt mà đổ hết tội lên đầu Phùng Duệ Dương.”
“Nghe nói người nhà họ Phùng tới Thanh Châu rồi?”
Đỉnh của đỉnh luôn đó!”
Kéo băng rôn?!
Chương 101: Thích thể hiện, phải nghe lời vợ
“Chính hiệu, không sai vào đâu được.”
“Chị Thư Ninh, chị lâu lắm rồi không tới.” – Một cậu bé lon ton chạy lại gần.
Anh chưa đột tử đã là may rồi.
Trung thu sắp đến rồi, về nhà mua ít đồ biếu ba mẹ.”
“Dù sao hai người cũng đã kết hôn, có giấy chứng nhận đàng hoàng.
Phải nghe lời vợ.”
Mấy hôm nay cô bế quan luyện múa, hóa ra bỏ lỡ nhiều chuyện đến vậy.
“Lát nữa ngài còn phải gặp mặt ông Trình, bên công ty mới của họ khai trương, muốn mời ngài đến dự tiệc rượu khai trương.
Tốt nghiệp xong là theo tôi làm việc, chưa từng có thời gian yêu đương.
“Mối quan hệ giữa bọn chị… phức tạp lắm, em không hiểu được đâu.”
Em đến bạn gái còn chưa có!!
“Ba mẹ anh ta còn nói lý được chút, chứ mấy ông bà cô dì cậu mợ thì đúng là phiền phức.”
“Thì chị cứ nói thử xem phức tạp thế nào, để em góp ý cho vài chiêu.” — Chung Minh Diệu khoanh tay, bộ dạng chuẩn bị nghe kể chuyện.
Phùng Duệ Dương một trận.
Anh ấy cho em lợi lộc gì à?”
“Cậu ấy cứ nhất quyết nhận em làm em trai, còn nói muốn dạy em chơi game.
“Hửm?”
“Anh ấy cho em gọi thế thật à?”
Nhưng vấn đề là… quá bận.
Bà tươi cười bước tới, nắm chặt tay Chung Thư Ninh.
Kết quả thế nào?”
Hạ Văn Lễ nhíu mày: “Vậy thì mới thấy công việc của tôi bận cỡ nào.”
Chung Thư Ninh kinh ngạc.
Thực ra…Cậu không mấy ưa vị viện trưởng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị nhảy đẹp như vậy, chắc chắn sẽ giành giải nhất!”
Cô theo bản năng lấy điện thoại ra, gửi cho Hạ Văn Lễ một tin nhắn:
365 ngày, làm việc đủ 360 ngày, còn ngủ gì nữa? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn trẻ vừa thấy cô liền vui mừng khôn xiết, ríu rít chạy đến vây quanh.
“…”
“Em đừng nói bậy.” — Cô khẽ trách.
Ở đây không có âm mưu, không có đấu đá, cũng không hiểu những cơn sóng gió ngoài kia.
Một câu nói nhẹ tênh như vậy, lại khiến Trần Tối cảm động muốn rơi nước mắt.
Chung Minh Diệu bất lực lắc đầu:
Mấy con cá nhỏ vẫn đang chờ ăn lập tức quẫy đuôi liên tục như đang “biểu tình”.
“Chuyện của hai người, em từng hỏi Hạ Văn Dã.
“Còn em, cũng bị ảnh hưởng chứ?” — Chung Thư Ninh chỉ quan tâm đến em trai mình.
Chung Thư Ninh cúi mắt, khẽ nói:
Mau dậy làm việc đi!
“Tóm lại, rối tung rối mù!”
Dù gì thì Phùng Duệ Dương cũng là con một.”
Anh đâu đến nỗi quá tệ — ngoại hình ổn, công việc đãi ngộ cũng cao.
“…Cậu từng nói lần trước gia đình sắp xếp cho đi xem mắt, xin nghỉ nửa buổi.
“Thư Ninh?” – Viện trưởng Hách bước ra từ trong phòng, “Lũ nhỏ nói con đến, ta còn tưởng là chúng nói linh tinh.”
“Chị à…” — Chung Minh Diệu liếc nhìn cô, “Giờ nói thật đi, giữa chị và anh rể rốt cuộc ‘phức tạp’ tới mức nào vậy?”
Chỉ một lát sau, anh đã nhắn lại: 【Được.】
Chung Minh Diệu đứng bên liếc mắt, khẽ nhướng mày.
“Hôm qua còn kéo cả băng rôn đến, làm ầm ĩ vô cùng.”
Cậu ấy nói chị là mối tình đầu của anh rể.”
Đừng để chuyện hôn nhân của cậu bị trì trệ.”
Có cô gái nào chịu nổi?
“Tiện thể đi xem mắt luôn.
Thích anh rể chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?” — Chung Minh Diệu nói tỉnh bơ.
Chung Thư Ninh hiếm khi thấy Chung Minh Diệu thở dài bất lực như vậy, không nhịn được bật cười, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Em từng gọi trước mặt anh ấy rồi.
Trần Tối cạn lời: “Gia à, lần đó là… hai năm trước.”
Tại trại trẻ mồ côi.
Gió lay một chiếc lá vàng — thu đã về thật rồi.
À, chị có biết chú út của anh ấy là ai không?
Chúng chỉ biết, chị Thư Ninh rất tốt với bọn chúng — nên cũng yêu quý cô bằng cả tấm lòng ngây thơ.
Lúc lên xe, cô chủ động đổi chủ đề:
Bảo gần đây trúng mánh lớn, rủ em có rảnh thì sang thủ đô chơi, bao ăn bao ở bao cả vé máy bay.”
“Không phải mẹ Hách nói rồi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị mà có cơ hội gặp chú út của anh rể thì nhớ xin giúp em một chữ ký nhé.”
“Chị không hiểu anh rể thần thông quảng đại cỡ nào đâu!” – Chung Minh Diệu nói đầy sùng bái – “Anh ấy còn có thể giúp em kết nối với mấy tiền bối trong giới nghệ thuật.
“Hôm nay Ninh Ninh nói anh phải nghỉ ngơi, nên tôi định về nhà ngủ.
…
Mới thời gian trước thôi, thằng em này còn đầy địch ý với Hạ Văn Lễ, giờ quay sang gọi “anh rể” ngọt xớt, còn sùng bái ra mặt — rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chung Thư Ninh giật nhẹ ngón tay, khựng lại, đặt hộp thức ăn cho cá về chỗ cũ.
“Chuyện em ấy nói mà em cũng tin à?” – Chung Thư Ninh nhìn em trai đang lái xe – “Em với Tiểu Dã hay liên lạc à?”
Anh ấy nghe xong trông còn có vẻ vui nữa là.” – Chung Minh Diệu siết chặt vô lăng – “Anh rể vừa đẹp trai, lại cao ráo, năng lực còn siêu mạnh.”
“Thế cũng dễ hiểu, mấy người thật sự có máu mặt thường hay thần bí lắm.”
“Vậy thì tốt.”
Chung Thư Ninh bất lực — đề tài rõ ràng vừa né được, sao lại vòng về rồi?
Một năm mà tăng ca hai lần, mỗi lần kéo dài… nửa năm!
“Chị còn chưa từng gặp chú ấy đâu.”
“Ngài có lịch riêng ạ?”
Trước kia còn có Hạ Văn Dã thích hóng chuyện, hễ ở Thanh Châu có gì nóng sốt là lập tức kể cho cô nghe.
Trần Tối: Tôi phát điên rồi.
Chung Minh Diệu chẳng mấy bận tâm:
“À đúng rồi,” – Hạ Văn Lễ chợt nhớ ra – “Tôi nghỉ ngơi thì cậu cũng tranh thủ nghỉ một chút đi.
Tình cảm đôi bên đều có.
Chung Thư Ninh hơi đau đầu.
Xem ra cũng chẳng phải người hiền lành gì.
Tên Hạ Văn Lễ ấy, bề ngoài thì ra vẻ nhã nhặn, nhưng nghe nói từng bí mật “dạy dỗ”
Ông ơi, ông từng là con nghiện công việc cơ mà!!!
“Mẹ bị ngã, chấn thương xương cụt, lẽ ra nên ở nhà nghỉ ngơi.” — Chung Minh Diệu tiếp, “Thế mà đám họ hàng nhà Phùng dọn hẳn vào ở, khiến nhà cửa loạn lên, nhưng cũng chẳng làm gì được.”
Thế nhưng ngay sau đó, Hạ Văn Lễ lại bồi thêm một câu:
“Việc nào có thể dời, thì dời hết giúp tôi.” – Hạ Văn Lễ day trán, giọng uể oải.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.