Sự Quyến Rũ Nam Tính
Nhất Tự Mi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69
Nếu sớm biết Thiệu Thành chọn được người biết làm cơm, hạianhbuổi sáng còn mất công lo lắng vớ vẩn.
Chương 69 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhóm người bà nội phải mùng mười mới có thể trở về, hai ngày này Chu Lăng đều phải ở nhàmộtmình, bàn về vấn đề an toàn, người Thiệu Thành sắp xếp rất nhanhsẽtới ngay,anhlo lắng nhất lại chính là vấn đề ăn uống.
Chu Lăng gật đầu, vừa cười chế nhạo:" Lề mà lê mề."
Đợi cho sau khi cửa đăng ký đóng lại mười phút,cômới xoay người quay trở về.
Lần đầu tiên ra mắt, tuyển thủ 064 làm vài món gia đình thường dùng, xem như ngon miệng.
Vệ sĩ Thiệu Thành sắp xếp, đô con mạnh mẽ, khá khôi ngô, trấn giữ ở cửa hết sức là chặt chẽ. Vừa thấycôliền lễ phép gật đầu chào hỏi:" Chào bà Hướng, tôi là nhân viên bảo vệ đặc biệt của Triển Dực phái đến, số hiệu 064, trongmộttháng tớisẽvìcôphục vụ. Mong được chỉ giáo nhiều."
Mười phút chờ đợi này, vậy mà khiến tâm trạng bình ổn trở lại,côhít sâumộthơi, lấy xe về nhà.
Thanh niên to con cả người tây trang màu đen liền chui vào trong phòng bếp.
Có điều khẩu vị của Chu Lăng hiển nhiênkhôngbằng lúc Hướng Nghị ở nhà, sau khi ăn xong nghỉ trưa cũngkhôngngủ được, khắp nơi đều là hơi thở củaanh, chỉ làkhôngthấy người.côôm gối đầu chợp mắtmộtlát, điện thoại của Hướng Nghị liền gọi tới.
Cảm giác giống như vừa thức dậyđãbị bỏ rơi, sao mà còn nhớ tới ăn mặc chỉnh tề, qua loa xỏ vội cái áo chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng độngnhỏvang lên trong phòng bếp, trái tim vừa rồi mới vững vàng lại.
" Lâu lắmkhônggặp rồi đó nha!" Lão Útđitới liền choanhmộtcái ôm nồng nhiệt, kích động vỗ vaianhmấy cái liền,"thậttốt quá, sau này lại có thểđitheoanhlăn lộn rồi!"
" C·h·ế·t chính là đồ lưu manh kia, gọi cái gì mà Hoa ca, " Bà thímnóimà có chút căm phẫn," Sốngthìcũng làmộttai họa!Nhà nào ở đây màkhôngtừng bị nó ăn trộm, lại còn xấu xa ức h**p congáingoan nhà người ta, tôi phảinóichếtthậtsựtốt mà!"
Hướng Nghị nở nụ cười:" Vẫn chưa làm tiệc mà. Đến lúc đó nhất định mời cậu."
" Chính mình cẩn thậnmộtchút," Hướng Nghị dặn dò lần nữa," Về nhà gửi tin nhắn choanh,anhhạ cánhsẽgọi điện liền cho em."
"anhThànhkhôngphải người như vậy mà, em làm tốt lắm ạ!" Lão Út đáp," Chỉ là thể năngkhôngbằng những cựu binh đến từ Pháp và Tây Ban Nha, những tên đó, quá trâu bò......anhmà đến rồithìtốt ngay tốt!"
064 tiến vào theo sau:" Buổi trưacômuốn ăn gì?"
Hướng Nghị nàythậtlà........Chu Lăng cườikhôngngừng, lấy di động ra gửimộttin nhắn cho Hướng Nghị, vừa hiền hòa duỗi tay ra:" Vất vả choanhrồi. Phòng bếp cái gì cũng có,anhcứ tùy tiện làmđi, tôikhôngăn kiêng."
" Em đừngđinữa, chút nữa phải trở vềmộtmình,anhkhôngyên tâm." Hướng Nghịnói," Cháođanghầm rồi, em ngủ chút nữathìdậy ăn. TRong tủ lạnh có sủi cảo, ăn vài bữa trướcđi, hai ngày nữa mọi người trở về,thìsẽcó người nấu cơm rồi."
Hướng Nghị vươn tay lấy nước uống, lão Út tinh mắt nhìn thấy nhẫntrêntayanh, kinh hãi suýt nữathìchệch tay lái:"anhHướng,anhkết hôn rồi hả?!"
" Em cũng chính là ở cùnganhmới lười biếng đó, bao nhiêu năm như vậykhôngphải đều tự mình sống như vậy sao,sẽtự chăm sóc tốt cho bản thân mình."cômặc quần xong, ôm đầu Hướng Nghị hônmộtcái," Đừng lo lắng nữa,mộttháng mà thôi,sẽtrôi qua rất nhanh."
Gương mặt 064khônghề thay đổi mà gật đầu, nhưng trong mắt lại chợt lóe lên cảm xúc phức tạp, cáchnóichuyện cũngkhônglàm sao như giải quyết việc công được:"yêucầu củaanhHướng, tìmmộtngười biết làm cơm........"
Bịanhnóira cũng cảm thấy lạnh, Chu Lăng nhõng nhẽo trừng mắt nhìnanh, ngápmộtcái, xoay ngườiđira khỏi phòng bếp. Lúc vươn vai cánh tay giơ lên cao, vạt áo len liền nhấc lên theo,khôngkhó lắm làm lộ ra nội ýnhỏhồng nhạt bên dưới.
Hạicôhooc môn mất cân đối, đa sầu đa cảm, tuyến lệ cũngkhôngkhống chế được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nghị ôm ômcôlần nữa, cuối cùng ra sức quyết tâm mà xoay người,khônghề ngoảnh lại mà rờiđi.
Chu Lăng kinh ngạc:"anhcòn phụ trách làm cơm nữa sao?"
Trời rất lạnh, Chu Lăng cũngkhôngphải cố ý như thế.
"hiệngiờ cũngkhôngmuộn mà." Hướng Nghịnói.
Mới vừa cúi đầu lau nước mắt, trước mắt đột nhiên phủ xuốngmộtbóng người, giây tiếp theo cả người liền được ôm trongmộtđôi tay quen thuộc mà mạnh mẽ.
Vừa mở mắt pháthiệnbên cạnhkhôngcó người, ngay cảmộtchút độ ấm cũngkhônglưu lại, "anhấyđãđirồi" tin tức nàykhôngđược đại não xử lý và tiêu hóa kịp thời, tứcthìcảm giác mũi chua xót, vậy mà suýt nữathìnước mắt tuôn rơi.
" Giờ vẫn tốt, chúng ta đềuđangbước vào nề nếp,anhThành muốn lui về hàng thứ hai, đểanhlàm tổng huấn luyện thayanhấy." Vẻ mặt lão Út tươi cười," Chúng tađiăn trướcđã, nhà hàng cũngđãđặt xong rồi, ăn xong em đưaanhđihọc viện làm quenmộtchút."
anhcũngkhôngbiết từ khi nào mình trở nên lao tâm khổ trí như vậy.
Còn chưa nhìnrõ, đầu của Nhị Ngốc đột nhiên ló ra trước mặt, mắt c·h·ó chăm chú đối diệncô. Chu Lăng cũngkhôngđể ý, vỗ đầu nómộtcái, rồi quay đầu lại.
Trong đầu Chu Lăng chấn động, vẻ mặt kìm lạikhôngbị người ta nhận ra, làm ra vẻ khiếp sợ:" Trời ạ! C·h·ế·t hồi nào thế ạ?"
Huyệt thái dương Hướng Nghị nhảy dựng lên, gác đũa trong tay xuống, bước nhanh lên trước,mộttay túm người, ôm về phòng, nhét vào trong ổ chăn vẫn còn hơi ấm.
Chu Lăng tự mình lau lau nước mắt, đẩyanh:"anhkhẩn trương vàođithôi,thậtsựlàkhôngkịp nữa rồi."
Mẹ nó, trước kia cókhôngphải như vậy, bao nhiêu năm cũng chưa từng khóc.
"Tới rồi," Nhắc tới cái này Chu Lăng liền muốn cười," Cácanhsao mà khi dễ người ta thế hả, vệ sĩ nhà ai còn phải phụ trách cả làm cơm?"
côcũngkhôngbiết, bản thân mình trở nên như vậy từ lúc nào -khôngthể tách khỏi Hướng Nghị.
" Hôm quaanhđâu cónóinhư vậy đâu."
" Saođãthức rồi?" Hướng Nghị quay đầu nhìncô, đầu tóc lộn xộn, mắt khép lại đặttrênlưnganh,rõràng là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Cơ thể được che phủ bởimộtchiếc áo len to lùng bùng, cổ áo đều gập hết vào trong, dời ánh mắt xuống chút nữa, lọt vào trong tầm ngắm là đôi chân thon dài miên man.
" Kết rồi." Hướng Nghị trả lời ngắn gọn, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn bạch kimtrênngón áp út, giữa đôi lông mày thoáng quamộtánh nhìn dịu dàng.
Chu Lăng kéo quần qua mặc vào:"khôngphải còn muốn tiễnanhsao, mấy giờthìanhbay vậy, sắpkhôngkịp rồi hả?"
côthìkhôngsiêng năng,khôngbiết làm cơm, mặc dù có sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh, bánh trôi, thịt viên đủ đểcôăn trong mấy ngày, nhưng Hướng Nghị vẫnkhôngyên tâm.
Gặp được đồng đội xưa, Hướng Nghị cũng vui mừng, nhìn lão Út phấn khởi chuyển hành lý củaanhlên xe, cười:" Làm ở đây thấy thế nào hả? Lão Thiệukhônglàm khó cậu chứ?"
Nhìn thời gian xấp xỉ, Chu Lăng thức dậy thay quần áo, dướisựhộ tống của 064, mang Nhị Ngốcđichích ngừa.
Đều là do cục cưng!
Vừa rồianhgấp gápđiqua cửa đến chỗ cửa an ninh,khôngkìm được lạiđira, vừa nhìnmộtcáiđãthấycôđangở chỗ này lau nước mắt.
"khôngngủ nữa hả?"anhngồi xuống bên giường, kéo cổ áo lencôra.
Chu Lăng nhíu nhíu mày, xuất phát từmộtloại trực giác nhạy cảm, kêu 064 dừng xe phía xa xa. Chu Lăng hạ kính xe xuống, mỉm cười hỏi thăm mấy bà thímkhôngquen biết bên lề đường.
"côsống trong tiểu khu đókhông? Mới tới hả, hôm qua trong con hẻm đó có người c·h·ế·t!" Bà thím kia miêu tảhiệntrường sinh động nhưthật, Chu Lăng nhíu mày nhìn qua, quả nhiên thấy đầu ngõđãgiăng dây cảnh giới.
"thìgiữa đêm qua đó!"Bà thímnói," Hình như có người nhìn thấyhắnta bị người ta đuổi theo, từ trong tiểu khu của cáccôchạy ra,hiệngiờ cảnh sátđanghỏi đó...."
" Nghĩ gì thế hả?"đangyên lặng thở dài, bỗng dưngmộtđôi cánh tay mềm mại quấn lêntrêneo.khôngbiết Chu Lăngđãthức từ lúc nào, vậy mà lúcđivàoanhkhônghề nghe thấy tiếng động.
Lượng người bên ngoài tiểu khu trái lại nhiều hơn, xe cảnh sát cũng có thêm mấy chiếc, trong đó có mấy cái đỗ trong tiểu khu, các cảnh sát mặc đồng phục dường nhưđangtiếp cận các hộ gia đình điều tra gì đó.
Lại nghĩ lỡ đâucôlại thèm ăn cái gì, cũngkhôngai có thể giúpcôchạyđimua được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáng sớm bay, Hướng Nghị đúng giờ lặng lẽ rời giường, ban đầu dự tính lén lút rờiđi, cháo trong phòng bếpđãnấu xong bằng lửanhỏ, làm thêm mấy món ngon miệng khác, bọc bằng màng giữ tươi, chỉ chờcôthức dậy lại ăn.
"anhHướng!"thậtbật ngờ, người tới đón vậy mà lại là đồng đội cũ ngày trước, lúc ấy là ngườinhỏtuổi nhất trong đội, lão Út,nóichuyện rất ngọt, gặp ai cũng mở miệng gọimộttiếnganh.
"anhkết hôn vậy màkhôngmời em?" Lão Út lên án hơi có vẻkhôngcam lòng.
Bệnh viện thú cưng thườngđibên kia xa hơnmộtchút, nhưng chích ngừa lại rất nhanh, nhân tiện tắm rửa tỉa lông cho hai con c·h·ó luôn, cảđicả về, cũng mất hơn ba tiếng.
Lên xe, lại than thở:"anhnên đến sớmmộtchút đó!"
Càm ràm liên miên hồi lâu, Hướng Nghị trông thấy người đến đón, mới ngắt điện thoại.
..........
Lúc thựcsựđến sân bay, trơ mắt nhìnanhbởi vì thời gian gấp gáp mà vội vàngđiqua cổng an ninh, trong giây látđãkhôngnhìn thấy bóng người, cuối cùng Chu Lăng vẫnkhôngkìm được, chớp mắt, nước mắt liền tuôn rơi, trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ.
đãkhôngcòn nhìn thấy ngườianhnữa, Chu Lăng vẫn đứng tại chỗkhôngnhúc nhích, ômmộtchút ý niệm trong đầu mà chính mình cũng cảm thấy xấu hổ: Có lẽanhkhôngkịp giờ lên máy bay,mộtchút nữasẽrathìsao."
" Chàoanh," Chu Lăngđãkhôi phục cảm xúc bình thường, tươi cười đónanhta vào cửa," vàođi, đứng bên ngoài có thể dọa đến hàng xóm đấy."
Đầu bên kia Hướng Nghị cười lên:"anhchỉ là thuận miệngnóithôi, ai biết lão Thiệu thế mà tìmthật."
Trắng mịn bóng loáng, da dẻ nuột nà, nhìn hết sức là bắt mắt, tiếp đó Hướng Nghị,khôngphải chàng thanh niênnhỏbị sắc đẹp bên ngoài làm mờ mắt, mà là chủ nhân hợp pháp của người sở hữu đôi chân này, mày lập tức nhăn tít lại, quở trách:" Quay về mặc quần vào ngay!"
Chuyện này quảthậtnên có chút kế hoạch rồi.anhvặn vặn chiếc nhẫn, chờ lần này trở về, tranh thủ trước khi Chu Lăng lộ bụng bầu, phải tiến hành làm lễ ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"anhtới rồi." Hình nhưanhđangđi, tiếng bánh xe hành lý vang lên trong tai nghe," Người tới rồi chứ?"
Ngày ấyanhvà Thiệu Thành nhìn nhaukhôngvừa mắt, mà lão Útthìlại vẫn luônđitheoanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dùng những lời này an ủi Hướng Nghịthìđến là thuận miệng, mà an ủi chính mìnhthìlại chẳng có tí nào hiệu lực.
Xe ra khỏi tiểu khu, bên ngoài đườngđangtúm tụm từng nhóm người,thìthàthìthầmnóigì đó. Chu Lăng tò mò thuận theo tầm mắt của họ nhìn qua, phía sau hình như có xe cảnh sát dừng lại.
Theo bản năngcôngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận nụ hôn hấp tấp của Hướng Nghị, môianhnóng rực, bỏng cháy đến độ mi mắtcôrung động. Chu Lăng kiễng mũi chân đáp lại, vòng tay siết chặt cổanh.
Edit: Michellevn
Chu Lăng hơi ngừng động tác, đột nhiên liền vui vẻ lên, ngón tay dí dí lên tránanh:"anhhiệngiờ là xem emkhôngthể tự gách vác cuộc sống được phảikhông?"
thậtlâu sau, cuối cùng Hướng Nghịkhôngthểkhôngbuôngcôra, ngón tay mang theo vết chai mỏng khe khẽ cọ qua khóe mắtcô, xóa nhòađigiọt nước mắt tuôn ra,thìthầm:" Em mà khóc nữa làanhthậtsựkhôngđiđược rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.