Sư Phụ - Mãn Mục Sơn Hà Y Cựu
Mãn Mục Sơn Hà Y Cựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5 (Hoàn)
Lời vừa dứt, Ôn Giang Thu đứng phía trước dường như cứng đờ người.
Liền nghe tiếng nói thanh thanh dưới gốc cây:
“Chúng ta không làm vậy. Nếu con đường đúng đắn đã không còn đúng, thì tốt hơn là nên đi theo đường này. Nguyên Sương, huynh nghĩ có đúng hay không?”
Tôi chấn động nhìn cậu ấy.
Không biết vì sao, lúc kiếm Lệ Hoa cự tuyệt tôi chạm vào, trong lòng tôi lại có một cỗ bi thương trào ra, khó có thể đè nén.
Tôi đột nhiên ngước mắt lên: “Chỉ có hai người thôi sao?!”
Sau có cậu ấy từ từ đem những khế ước đang ràng buộc trên người của tôi, chuyển sang người của mình.
Lúc đầu tôi còn tưởng cậu ấy đến thăm Nguyên Sương, cho đến khi các tiên môn bắt đầy vây hãm, tấn công, phá vỡ trận địa của Vạn Kiếm tông, nghiệp hỏa bùng lên bốn phía.
Kẻ ngốc mới muốn ở lại Cửu Thiên Thần giới….
“Kiếm Lệ Hoa ở thiên điện. Đi lấy đi.”
34
Nguyên Sương phải cầm kiếm lên để ứng phó.
Tôi lảo đảo đứng dậy, mới kinh hồn phát hiện, quần áo của chính mình vẫn chỉnh tề, trên người cũng không có bất kỳ dấu vết không khoẻ nào cả.
Mấy phút sau, anh ta nghiến răng nói: “Muội….làm sao có thể quên? Làm sao muội dám quên?”
Đầu ngón tay của tôi khẽ nhúc nhích.
Tôi hờ hững xắn tay áo:
Dứt lời, Nguyên Sương phất tay áo, bước vào trong điện, chỉ để lại một câu nói:
Tôi tức giận muốn rút tay ra, cậu ấy vội mím môi thở hổn hển:
“Quả nhiên là yêu nữ….Làm xằng làm bậy, tâm địa độc ác…Năm đó mười hai vị trưởng lão nên g**t ch*t ngươi ngay khi ngươi gia nhập Vạn Kiếm tông!”
Nhưng không ngờ đến cuối, cái c·h·ế·t của bọn họ lại trở thành cọng rơm cuối cùng ép tôi bước lên con đường quyết liệt này.
Lại một mảng phong đỏ rơi xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu bé cuộn tròn sau rào chắn, máu trên rào chắn phản chiếu trong đôi mắt vô hồn của cậu.
“Tại sao muội dám dùng thuật Vong Trần để xoá đi ký ức?”
Mà nữ tử kinh diễm, tài hoa của Vạn Kiếm Tông kia sớm đã có rất nhiều câu chuyện c·h·ế·t không toàn thây truyền tụng khắp nơi.
Mọi người ngã xuống đất.
Nguyên Sương im lặng.
Cậu ấy nở một nụ cười trong sáng:
Cung điện hình trăng lưỡi liềm mang tên Tân Nguyệt được xây dựng bên cạnh ngọn lửa đang bùng cháy để trấn áp tà ma.
Vẻ mặt của cậu ấy điềm nhiên như không làm lòng tôi dấy lên lửa giận:
Mùa xuân năm thứ hai, nhận thấy sự lo lắng của tôi, cậu ấy khởi hành đi Đông Hải, khi trở lại mang theo hai vật.
Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt của Ôn Giang Thu như có ánh lửa nóng bỏng, không hề chớp mắt mà nhìn tôi, như đang muốn làm một phép thử:
“Tiền bối không phải cũng đi trên ‘con đường tà đạo’ này hay sao?”
28
Nhưng người đứng phía trước-Ôn Giang Thu lại không chút kinh ngạc khi quay đầu lại nhìn.
Tôi ôm đứa trẻ trong tay, phá vỡ kết giới và tiến vào quỷ tộc.
“Năm đó, cô ta g·i·ế·t người, ngươi đã giúp cô ta xoá dấu vết….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu vậy ý tưởng của ngươi khác với ta, ta có nên g·i·ế·t ngươi không?”
Ngày hôm đó, cậu ấy không chỉ nhớ ra tôi, mà còn nhớ ra cả bố mẹ mình.
Ông ta thậm chí không nghĩ tới vì sao Nguyên Sương lại tới muộn như vậy, hô lớn: “Nhanh lên! g**t ch*t ả ta—”
Sau khi giả vờ mạnh mẽ xong, linh khí của tôi cạn kiệt, dứt khoát ném kiếm Lệ Hoa sang một bên, ghim luôn lão hòa thượng cầm đầu lên cột đá.
Cậu ấy sửng sốt một lát, sau đó đưa ngón tay lên, vuốt nhẹ khoé mắt tôi.
Mấy ngày điên đảo mơ mộng, đã hằn sâu trong trong não bộ.
Vậy…Vậy Tiêu Mạnh Ly làm sao lại phản lại sư môn????
“Khiến ta tẩu hỏa nhập ma không phải thứ này.”
Tôi không biết Ôn Giang Thu đã hiểu ra chuyện gì.
29
“Tiêu Mạnh Ly… Cũng không hối hận.”
Môn phái hiện đang hỗn loạn, tôi e rằng có bàn tay phía sau của cậu ấy.
“Mạnh Ly, dừng lại.”
Ánh bình minh dần ló dạng.
Đều là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng không nhìn rõ nét mặt, một người lạnh như băng sương, một người thanh tao như trúc.
Ôn Giang Thu hơi sửng sốt, ngay sau đó đã thông suốt:
Mượn thân xác người ta, nên phải gánh tội thay.
Kể cả Nguyên Sương có là đệ nhất tiên nhân đi chăng nữa, trong tương lai Ôn Giang Thu còn thống nhất lục giới đấy?!
Hắn ấn vào huyệt của tôi và thì thầm:
Chỉ nhớ rằng khi tỉnh dậy, máu đang chảy ra từ thanh kiếm Lệ Hoa trong tay tôi.
Tôi hờ hững nắm chặt tay áo:
“Tại sao cảnh sắc trên núi của Nguyên Sương lại có thể đẹp đẽ đến vậy?”
Sau đó, tôi bế đứa trẻ im lặng trong kết giới, hoảng hốt bay trên thanh kiếm, đi đến Vạn Kiếm tông.
Chỉ là càng về sau không còn đủ sức nữa thôi.
Cảnh đầu tiên nhìn thấy, một đứa trẻ chứng kiến bố mẹ mình bị g·i·ế·t hại.
Tôi rũ mắt cảm thán: “Chỉ có vậy mà thôi.”
Sự ngạo mạn của các trưởng lão bị vạch trần.
Anh ta dừng lại không nói, bởi vì dường như anh ta đã nhớ ra, Tiêu Mạnh Ly năm ấy cũng kiêu căng và cuồng ngạo như thế.
Tiếng ồn ào bàn tán huyên náo:
Lớn như vậy rồi mà còn làm nũng!!!
Chàng thiếu niên ngày đó bây giờ đã cao lớn hơn tôi rất nhiều, giống như nguyên tác miêu tả, có loại khí chất cao quý tự nhiên, trường bào màu xanh, đĩnh đạc như trúc trong rừng, khi nhìn xuống càng tăng vẻ anh tuấn phi phàm.
Tôi đứng đó trong trạng thái c·h·ế·t lặng.
Nhìn thoáng xuống dưới, quả nhiên là khuôn mặt anh tuấn của cậu ấy, ánh nắng vàng chiếu vào nửa bên sườn mặt của cậu ấy, càng tôn lên ngũ quan tinh xảo ấy.
Tô vội vàng bắt mạch cho cậu ấy, trong lòng khẩn trương.
Từ trong cổ họng của hắn bật ra tiếng cười lạnh:
Tôi theo bản năng nói: “Nó không cho ta chạm vào.”
Tôi bật cười: “Giang Thu chưa bao giờ trừng ai.”
Thành thật mà nói.
Lúc này tôi mới biết là cậu ấy đến gặp mình.
“Bởi vì ông ta muốn có một lý do chính đáng để g·i·ế·t ta, hiểu không?”
“Lạc Hà Phong, vốn nổi tiếng với cảnh hoàng hôn và rừng phong.”
Có tiếng bước chân sột soạt phía sau tôi.
Tôi hơi sửng sốt:
“Dưới đây vừa ngột ngạt lại tối tăm, ta muốn ra ngoài.”
Mái tóc đen được buộc lên một nửa bởi ngọc quan, áo bào màu xanh trúc, người cũng giống như cây trúc.
“Tốt, rất tốt, đường ngay lối thẳng không đi, lại vui vẻ đi vào con đường tà đạo, đệ tử của Vạn Kiếm tông thật làm cho bản tôn lau mắt nhìn.”
Cảnh trí đẹp tuyệt mỹ này làm tôi nhất thời không thể ngây ngốc, lẩm nhẩm mở miệng:
Tôi bỗng nhiên có một dự cảm không được tốt.
Sau đó đứa trẻ ấy dần dần trưởng thành, còn tôi bị tâm ma vây khốn, không thể tự kiềm chế, càng trở nên hung bạo.
Khuôn mặt thanh tú và anh tuấn của Ôn Giang Thu vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không chạm vào đáy đôi mắt của cậu ấy:
Cái gọi là vận mệnh luân hồi, duyên phận hợp tan, có lẽ chính là như vậy.
“Dám làm càn trước mặt ta, tự tìm đường c·h·ế·t.”
Người ấy thản nhiên nói: “Tuyệt đối không có khả năng, trừ khi ta c·h·ế·t.”
“Người thấy hắn thế nào?”
Dưới ánh mắt kinh hãi của họ, tôi lớn tiếng hét:
Chỉ có ngọn nến đỏ đang chập chờn.
Tôi rùng mình: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Xác c·h·ế·t không trả lời tôi.
“Đúng, đúng, đúng, hắn chưa bao giờ trừng ta, trong mắt chỉ tràn đầy lửa giận muốn g·i·ế·t ta.”
Thực lực mạnh mẽ, được mọi người sùng bái không phải là tôi!
Trong lúc thất thần, dường như còn nhìn thấy những giọt mồ hôi của Ôn Giang Thu lăn xuống dưới cằm.
Ôn Giang Thu thừa lúc hỗn loạn xông vào phòng của tôi, giơ kiếm Xá Thiên lên, chém đứt sợi dây trên tay tôi, thì thầm:
Tôi dường như không thốt lên lời.
Chẳng trách….
“Ta đã hiểu rồi.”
Thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có những thủ hạ phàn nàn:
Đem tính mạng bản thân đặt vào tay kẻ khác không ngu thì cũng ngốc.
Trên đó dường như còn đọng lại tầng hơi nước mỏng manh.
Tôi nói từng từ một:
“Các ngươi biết cái gì? Các ngươi thì biết cái gì? Bọn họ đều không quan tâm đến đại cục, đều đáng c·h·ế·t!”
Nếu không phải mười hai vị tiên đang ngồi trên ngai vàng thì khi đứng trước bạn, họ cũng chỉ cao thế này thôi.
Tôi tiến về thanh kiếm của Nguyên Sương, bảo vệ đứa trẻ ở trong lòng, không quan tâm đến việc mũi kiếm sắp đâm vào cổ họng mình, nghiêm giọng nói:
Dù linh hồn đang đau nhức nhưng mặt vẫn không đổi sắc:
Quả nhiên còn kế hoạch dự phòng!
Không cách nào có thể nói chuyện với con lừa bướng bỉnh này được!
“Phải không? Đừng để cho Vạn Kiếm tông phát hiện cậu có tâm tư khác.”
Cậu ấy dường như biết tôi đang nghĩ cái gì, muốn cái gì và không muốn cái gì, rất có chừng mực, không hề vượt quá khuôn phép.
Hắn nhàn nhạt mở miệng:
Chút linh khí còn sót lại trong cơ thể của Tiêu Mạnh Ly, dùng rất thuận tay, còn thuận lợi hơn là sử dụng ma khí.
Áo lông cáo tung bay làm nổi bật gò má và hàng mi dày đang rũ xuống, tô điểm thêm vài phần yếu ớt.
Tay phải của Nguyên Sương lướt qua vai tôi, nhẹ nhàng điểm lên Lệ Hoa kiếm, như muốn trấn an nó:
“Đừng rời khỏi Lạc Hà Phong.”
“Nguyên Sương không thể bảo vệ được người, ta có thể. Không, sư phụ, người không cần ta phải bảo vệ. Ta sẽ quay về Ma giới cùng người được không? Ta đã có thể chiến đấu được rồi, thật đấy.”
“Có gì mà ngạc nhiên chứ?” Đôi mắt đen nhánh của Ôn Giang Thu chăm chú nhìn tôi, nói tiếp:
Những lời này làm trời long đất lở.
Tiếp đến, một thanh kiếm lạnh lẽo được rút ra từ ngực của Ôn Như.
Cậu thiếu niên anh tuấn nhẹ nhàng dỗ dành tôi:
“Người muốn tu tiên chính đạo, ta sẽ cùng người sáng lập ra Tiên Môn phái, thanh trừ bụi bặm của thế gian.”
Bàn tay rút kiếm ngẩng đầu lên, ống tay áo màu xám đen của trưởng lão Vạn Kiếm Tông.
“Cô ta là chủ nhân của kiếm Lệ Hoa. Tiêu Mạnh Ly?”
Không biết cậu ấy đã đứng đó bao lâu, quanh thân đã rơi xuống một mảng lá phong đỏ.
Tôi không dám tin mà nhìn qua Nguyên Sương.
Bởi vậy, khi nửa tháng sau, lúc anh ta đến gặp tôi một lần nữa, tôi nhẹ nhàng nói:
Trưởng lão thứ mười hai ngã xuống đất: “Ngươi, ngươi, ngươi_ngươi g·i·ế·t sư phụ của mình, phản bội lời tuyên thệ cả mình. Ngươi sẽ không được c·h·ế·t một cách tử tế! Nguyên Sương đâu, Nguyên Sương đâu?”
“Sư phụ, ta đau.”
Sự yếu đuối của Ôn Giang Thu rất ngắn ngủi.
32
Tất cả đã kết thúc.
Ông ta từ từ quay lại.
Tôi….Giang Thu?! Từ từ, còn có Tiêu Mạnh Ly và Nguyên Sương?!
Tôi cười lạnh:
Một thanh kiếm dài giơ trước mặt tôi.
Nhưng những gì nhìn thấy chỉ là cảnh hỗn độn, khắp mặt đất nhuộm đầy máu.
Đến lúc này, tôi đã đi xong con đường của mình.
Lại có câu nói kia “Ta không phải Tiêu Mạnh Ly”, làm cho anh ấy kết nối lại được một sự việc nào đấy.
Đã từng ở trên đại điện của Vạn Kiếm tông.
Sẽ hái những bông hoa mận đỏ nở rộ bên cạnh đền Huyền Vũ, sẽ hái linh quả đỏ mọng trên cây Trọng Cẩm, còn có bánh ngọt vừa miệng mà tôi rất thích
Cậu ấy chuyển chủ đề:
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tôi: “...”
Bước chân Nguyên Sương dừng lại:
Cho nên, lời tôi vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng mười hai vị trưởng lão đều run sợ.
Nhưng chỉ mới xuống đến sườn núi, tôi cảm thấy cổ tay mình bị giữ chặt và không thể di chuyển được nữa.
35
Khi nhìn thấy người bước vào từ hành lang phía sau ta, ánh mắt ông ta sáng lên ngay lập tức.
Lúc đầu tôi tiếp cận vợ chồng Ôn Như chỉ là muốn có một cái kết có hậu, không đến mức bị nam chính dùng một nhát kiếm đâm c·h·ế·t giống như nguyên tác mà thôi.
“Sư phụ, ta dẫn người đi.”
Cho nên…Chỉ là hai giấc mơ hoang đường thôi sao?
“Cung chủ, người xem xem! Hắn suốt ngày ăn vạ ở bên cạnh người, ta chỉ ở thêm có một khắc đồng hồ, hắn cũng trừng mắt dọa ta!”
Một giấc mộng, quên tất cả.
Tôi đón nhận vô số ánh mắt nghi ngờ, kinh hoàng, sợ hãi.
Càng không nghĩ tới, mười mấy năm sau, vẫn có người thay thế bọn họ, ủng hộ tôi.
Trước kia hai người họ có quan hệ gắn bó như vậy ư?
Cậu ấy đến đây thường xuyên hơn.
Cũng là tới ….tính kế, bố trí, lập kế hoạch.
33
“Sư huynh, ta sai rồi.”
Cậu ấy vươn tay ra, nói với tôi:
Tôi hơi sửng sốt: “Người đó nói gì?”
Khi tôi tỉnh lại đã là hoàng hôn, bầu trời đỏ rực, lá phong cũng ửng hồng.
30
Không ai trả lời.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Nguyên Sương không có một chút cảm xúc nào, nhưng anh ta cũng không tấn công tôi, chỉ nói: “Đủ rồi, Mạnh Ly. Mười một người cùng chôn với bọn họ, đủ rồi.”
Cậu ấy cùng tôi nghe thủ hạ đang báo cáo về bí mật của Cửu Trùng Thiên, nghe Nguyên Sương đang phong tỏa mọi tin tức, thu thập tàn cục, sắc mặt dường như càng tái nhợt hơn.
Trách không được…trông lúc đó cậu ấy lại kỳ lạ như vậy.
Ngay sau đó, linh lực bàng bạc dũng mãnh tràn vào người tôi như biển lớn, mạnh mẽ đem những ký ức tôi đã huỷ diệt rời rạc, một lần nữa ghép nối vào với nhau____
Mấu chốt của sự việc là gì vậy?
23
Nhất thời vẫn chưa thanh tỉnh, không biết bây giờ là giây phút nào, nhưng một giây sau khi suy nghĩ trở về, cả người tôi bỗng cứng đờ.
Lúc đầu còn đỡ, miễn cưỡng chăm sóc đứa trẻ này.
“Giang Thu, ta không còn là sư phụ của ngươi nữa. Ngươi đừng lạc lối, đừng …bắt chước ta.”
Cậu ấy giống như chỉ muốn làm nũng ở bên tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nhất thời không nhớ nổi.
Bây giờ ngược lại, là cậu ấy dẫn tôi thoát khỏi lồng giam.
31
Đúng vậy, Ôn Giang Thu chỉ là di dời phản phệ, khế ước chính vẫn đang ở trên tay tôi.
Tôi: “...”
Chưa bao giờ Quỷ giới lại có tuyết trắng bao phủ dày đến vậy.
“Người muốn thuần yêu phục ma, chúng ta sẽ ở Ma giới xưng bá một phương, đánh cho những kẻ dám ngăn cản người hoa rơi nước chảy.”
“Vẫn có thể cứu vãn được.”
Ôn Giang Thu sớm đã khôi phục toàn bộ ký ức, nhưng trong nhất thời tôi nhìn không thấu, cậu ấy đang muốn thử cái gì.
Mười mấy năm ở Ma giới, thế nhân đều không biết tên, chỉ gọi cô ấy là’ nữ ma đầu’.
Ngay lúc tôi có chút lo lắng, hắn rũ mắt xuống, đem xiềng xích thu lại, xích sắt nháy mắt tan biến, biến mất trên hai tay đang bị giam cầm của tôi.
Khi tôi quay lại, thấy vị tiên nhân, mặc bạch y, thanh lãnh như tuyết, đứng trên mặt đất đầy lá phong đỏ.
Lâu đến mức tôi còn nghĩ muốn đem khế ước khắc lên đá, biến nó thành quy ước, ràng buộc trên người tất cả các yêu ma quỷ quái xuất hiện.
Tôi đã trải qua nhiều năm hoang đường.
Màu đông năm nay.
“Ta không phải là Tiêu Mộng Ly, ta chỉ đang chiếm đoạt cơ thể của cô ấy mà thôi.”
Sau đó là thi thể của một người bạn cũ.
Bàn tay thon dài như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích, dừng lại trên không một lát rồi bình tĩnh thu tay lại.
“Không ngờ lại gặp lại một kẻ phản bội như ngươi. Tại sao sau khi chứng kiến người duy nhất lên tiếng vì ngươi c·h·ế·t đi, ngươi lại có biểu cảm này?”
“Chúng ta cũng không biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Chỉ là ta cảm thấy, chúng ta không thể đứng yên do dự nữa, ta lựa chọn bước tiếp, còn hắn lựa chọn giữ gìn những thứ đang tồn tại.”
Cuối cùng, tôi đem thuật Vong Trần sử dụng lên chính bản thân.
Đêm mưa.
27
Chuôi kiếm vẫn đang đung đưa, lão hòa thượng đã phun ra một ngụm máu, ánh mắt nhìn tôi đầy oán hận:
“Năm ấy, Vạn Kiếm tông có một vị sư bá, bỏ qua kiếm thuật. Tự khai sáng rất nhiều việc, như làm thế nào để dẫn đường cho ma khí, như thế nào để tiêu trừ ký ức…”
Tôi thực sự không hiểu.
Thử nửa ngày không thể cởi bỏ, tôi tuỳ ý tìm một cái cây, nằm lên cành cây, nhắm mắt ngủ.
“Mạnh Ly…”
Ngày bước ra khỏi Lạc Hà Phong, trời đã là cuối thu.
Tiên nữ Bích Thành đều ở Bắc Minh.
Đó là một thanh kiếm vàng trong như nước, sáng chói như ánh mặt trời, vỏ màu đen được điêu khắc đơn giản.
“Người ấy nói, sức mạnh đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là chúng ta dùng nó để làm gì.”
Cậu ấy nâng kiếm hướng về phía Nguyên Sương, muốn ngăn cản anh ta, nhưng vẫn chậm một bước.
“Còn có thể cầm kiếm không?” Giọng nói của Nguyên Sương vang lên ở phía sau, không nghe ra cảm xúc.
“Câu cuối cùng của bộ công pháp mà người ấy nghĩ ra, làm ta thấy rất có đạo lý.”
Tôi mơ hồ cảm thấy lời này quen tai.
“Sư phụ, người và chưởng môn…”
Tôi tức giận đến mức dịch chuyển tức thời ra đại sảnh, không để ý đến vết bỏng trên tay, vẻ mặt nghiêm túc rút kiếm Lệ Hoa của Tiêu Mạnh Ly ra, vung lên một luồng kiếm khí.
Trưởng lão chỉ vào Nguyên Sương:
“Ôn Giang Thu! Ngươi còn muốn che chở cho kẻ đã g·i·ế·t cha mẹ của ngươi hay sao!”
“Đúng đấy!” Tôi mỉm cười và từ từ nắm lấy chuôi kiếm ở thắt lưng, vào lúc ông ta đang ngạo mạn, bất cẩn_rút kiếm ra và chém đầu!
Sau một đêm chiến đấu dữ dội, tôi đã kiệt sức.
Sắc mặt của Nguyên Sương khó nhìn đến cực hạn, tịnh chỉ giữa trán của tôi.
Nhìn xem kiếm Xá Thiên trên tay cậu, công pháp cậu tu luyện, linh thạch cậu độ khí có cái nào không xuất phát từ thiên giới chứ?
26
“Mà ngươi, phản đồ, g**t ch*t mười một trưởng lão, chạy đến Ma giới, còn có ngươi….”
“Cho dù sư phụ bất luận muốn làm điều gì, đệ tử đều sẽ đi cùng với người.”
Đến đây, cái c·h·ế·t thảm khốc của vợ chồng Ôn Như, và gần trăm vị đại tăng của Tu Chân giới, cùng với vẻ ngoài đạo mạo nhưng bên trong mục nát của Vạn Kiếm tông, đều không còn là bí mật nữa.
Chương 5: Chương 5 (Hoàn)
“Con đường dài, nguyện cùng người mãi không rời.”
Cho dù có là đứa con cưng của trời, nhưng đang gánh chịu sự phản phệ to lớn của khế ước trói buộc, tôi chỉ sợ…
Chỉ có thể chuyển dời tầm mắt, xem ánh tà dương đang khuất dần phía chân trời, bình tình nói:
Tôi đi bộ dưới ánh đèn, nghĩ đến buổi hẹn với mọi người.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, hất bàn tay đang muốn nắm lấy tay của tôi ra:
Còn có một đôi mắt căm hận oán độc.
“Ồ, ý là ta không đồng ý với sự tra tấn của ông, hay ta không đồng ý với ông về một số chuyện, vì vậy ta đã ám sát họ và giả vờ rằng đó là do bốn đại yêu tộc thực hiện?”
Nhưng ánh mắt của tên trọc này quá khó chịu, tôi không thích nên không muốn phải chịu đựng tiếng xấu không phải của mình này.
“Có lẽ trước tiên, huynh nên kiểm tra vì sao Tam trưởng lão lại có Nghiệp Hỏa Liên có thể khiến người khác nhập vào? Và tại sao ông ta lại dùng phương pháp này với đệ tử của mình?”
“Sư tôn…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhà kho vũ khí Tây Tạng….”
Trên người Ôn Giang Thu có hai thuật Vong Trần.
Tựa như đang đi qua con đường bị phong kín bởi những bụi gai vây quanh, ánh mặt trời bị bỏ lại phía sau, nói cho tôi biết, đã vĩnh viễn không thể quay đầu lại.
Nhưng mặc kệ ra sao, giấc mơ về Nguyên Sương, đã cho tôi biết quá khứ ngày trước ra sao, cũng như để tôi biết nên ứng phó với Nguyên Sương như thế nào.
Tôi: “....”
“Thật hâm mộ hắn với sư phụ từ nhỏ cùng một tông môn, lớn lên cùng người.”
Trong cốt truyện, cha mẹ của Ôn Giang Thu là những người đức cao vọng trọng trên đỉnh Tán Tiên này.
24
Có lẽ vẻ mặt của tôi hoang mang quá mức.
Tôi: “....”
Đem Tiêu Mộng Ly vỡ vụn kia- hoàn toàn chôn vùi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, ở bên cạnh Liệt Diễm Trì, Ôn Giang Thu dùng nước làm thuốc dẫn, từng chút từng chút kéo Hồng Liên đã vây khốn tôi hơn mười năm, khiến tôi bị tẩu hoả nhập ma ra.
“Không thể nào được? Dù tiên tử ấy có phản nghịch cỡ nào cũng…”
Một là nước mắt Vô Vi Thần, có thể bảo vệ thân thể, hồn phách, để chính bản thân dùng, những ràng buộc phản phệ của khế ước tan thành mây khói.
Tôi đã phá vỡ khế ước tâm linhvà triệu hồi một số lượng lớn quỷ dữ:
Ôn Giang Thu cười:
Ôn Giang Thu nắm lấy tay của tôi, dán lên khuôn mặt lạnh như băng của cậu ấy, cọ cọ, nhỏ giọng nói:
Tôi cũng quên mất đêm nay trôi qua như thế nào.
“Ngươi đã lập hàng triệu khế ước với ma quỷ, cho dù đã dùng hoả trì để đè ép, nhưng cũng đã dấn sâu quá nặng vào nhân ma.”
Nhưng tôi không thể.
Trong khoảnh khắc tôi muốn cầm vào nó, thân kiếm phát sáng đến chói mắt, làm bỏng tay tôi, tôi cố gắng mở mắt nhìn.
“Sư phụ, đừng khóc, ta g·i·ế·t sạch bọn họ cho người được không?”
Quay đầu lập tức chạy.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cảm xúc dao động dữ dội trong đôi mắt của hắn.
Tôi lại đờ đẫn nói:
Tôi vô thức ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt của Ôn Giang Thu, không biết cậu ấy đã nhìn thấy những gì.
“Ba vị cao thủ của Thiên Cơ các.
Lửa của Liệt Diễm trì lại tắt lần nữa, thế nhưng tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa, thay vào đấy là đôi tay xinh đẹp của Ôn Giang Thu lạnh đến đáng sợ.
“Sư phụ, người chính là đạo của ta.”
“Cũng đúng.” Nguyên Sương cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã khi nào hối hận chứ, Tiêu Mạnh Ly, ai cũng đều sẽ hối hận, chỉ có mình ngươi sẽ không bao giờ.”
Thanh âm quá mức quen thuộc, tôi lập tức cứng đờ.
Hắn ta từ trong đám người đứng dậy, cởi bỏ mũ choàng, nhìn chằm chằm Ôn Giang Thu đang vội vàng chạy tới, nắm chặt chuôi kiếm, nhìn người đang che chắn phía trước tôi, đang thiết lập kết giới- Nguyên Sương.
Cảnh trong mơ thay đổi.
Đại trưởng lão.
Một vật là Ngọc Tố Hồi, có thể truy ngược dòng thời gian, mang chuyện cũ trong quá khứ, hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
Dưới chân cậu ấy còn có một con sói băng đã c·h·ế·t, mang theo tà khí, thấm vào đan điền của cậu ấy.
Ôn Giang Thu là nam chính của “Tiên Đạo”, mọi may mắn của đất trời đều đổ dồn về cậu ấy.
Ôn Giang Thu cũng lưu lạc bởi lý do này.
“Không có người xấu, chỉ có cách làm xấu. Nếu không có ai cầm đao đúng cách, vậy thì người ấy sẽ là người cầm đao chấp pháp.”
Quỷ dữ tấn công vị trưởng lão cuối cùng.
Tôi đồng ý ngay.
Vào năm cậu ấy ba tuổi, họ đã bị g·i·ế·t.
Trước khi Nguyên Sương định đi bước tiếp theo, tôi nhẹ nhàng khuyên: “Sư huynh, quên đi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trưởng lão ngã xuống đất, quát lớn:
Đèn lồng và ô ngọc rơi xuống đất, tôi vội vã chạy đến đình hóng gió.
Tôi nhìn Nguyên Sương, trong chốc lát rũ mi cười nhẹ, xoay người rời đi, lên tiếng:
Tôi hất tay hắn ra:
“Đau quá, khí tức trong kinh mạch lại nghịch chiều luân chuyển.”
Hàng mi dài của Ôn Giang Thu rũ xuống, thần sắc bình tĩnh nhìn tôi:
Tôi ở lại Ma giới một thời gian dài.
Chỉ nghe bọn họ ở bên tai tôi không ngừng lẩm bẩm:
25
Quả nhiên, giọng nói của Nguyên Sương khàn đi vì tức giận:
Hắn giơ ngón tay, chạm vào lông mày tôi, vẻ mặt phức tạp: “Ngươi bị nhập ma.”
Sau đó, toàn bộ ký ức trước ba tuổi của Ôn Giang Thu đều bị xóa sạch.
Nguyên Sương hiển nhiên không tin, và muốn đi ngay sau khi thấy tôi không có việc gì.
“Vậy hãy để thời gian bào mòn chúng ta, tháng năm nhạt dần chuyện cũ đi. Sư huynh về sau đường quan lộ của huynh, huynh đi, cầu độc mộc của ta, ta bước, không hẹn gặp lại.”
“Ngươi chính là_____!”
Kêu gọi toàn bộ Tu Chân giới, nói rõ tất cả mọi chân tướng.
Cái địa phương chim không thèm ị -Ma giới có cái khỉ gì!
Giọng điệu lên án chưa dừng lại:
Tôi khàn khàn lên tiếng: “Cái gì cũng đều có giá của nó.”
Khuôn mặt của đối phương cũng không ngừng biến hoá.
Thật lâu sau, giọng nói của Ôn Giang Thu mang theo chút dè dặt cẩn trọng nói:
Tôi dẫn theo Ôn Giang Thu, gặp thần g·i·ế·t thần, gặp phật g·i·ế·t phật.
“Người ấy chính là Đạo.”
Tôi: “....”
Nguyên Sương gằn từng chữ: “ Chú thuật Vong Trần có thể giải.”
Nguyên Sương dễ dàng đánh rơi thanh kiếm khỏi tay tôi.
Hình ảnh này trùng hợp với một cảnh trong mơ, trên chỗ ngồi tôn kính của các vị trưởng lão, cũng có một ánh mắt như vậy.
Mà Ôn Giang Thu người vẫn luôn ở cạnh tôi, vẫn còn có con đường riêng của mình.
Nhìn kỹ lại liền thấy một sợi dây thừng như ẩn như hiện.
“Tốt, tốt lắm, không chỉ có một mình Nguyên Sương che chở cho ngươi, mà còn có cả tên tiểu tử này—Phản đồ, còn nhớ rõ chúng ta vì sao phải tiêu diệt ngươi không?! Bởi vì đám yêu ma dưới trướng của ngươi đã g**t ch*t vợ chồng nhà Ôn Như!”
Sau đó nghe thấy chàng thiếu niên mà tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, cụp mắt hôn giữa lông mày tôi, nhẹ nhàng nói như sợ quấy nhiễu phàm trần:
“Tiền bối chưa từng thấy qua công pháp này hay sao?”
“Người muốn bỏ qua tất cả, làm người phàm không có trí nhớ, không có linh lực, cả đời có mấy chục năm, vậy chúng ta sẽ tìm một mảnh đất không có chiến tranh.”
“Tiền bối đang nói cái này ư?” Ôn Giang Thu tuỳ tiện đem sói băng nhấc lên, cười khẽ: “Dẫn ma khí nhập đan điền.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.