Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


“Thục Vân, cô tưởng mình vẫn còn hai mươi mấy tuổi, còn nhiều cơ hội lắm chắc?”

“Cố Nghiêu, anh yên tâm, tôi sẽ ly hôn với anh.”

Hứa Hân Hà chắc đã đoán được tôi có bằng chứng chứng minh chuyện họ ở nước ngoài cùng nhau, nên giờ chỉ có thể bám lấy lý do “trong sáng”.

Tôi quay người bước vào phòng, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Mục đích của tôi hôm nay, vốn dĩ đã đạt được rồi.

Tất nhiên, họ sẽ đứng về phía Cố Nghiêu một giáo sư đại học, người có liên quan đến danh dự và hình ảnh của trường.

Cố Nghiêu sững người.

Cố Nghiêu cười lạnh, nhìn tôi:

Ánh mắt Hứa Hân Hà lóe lên:

Phó hiệu trưởng đi qua đi lại, liếc nhìn tôi rồi nói:

Sắc mặt Cố Nghiêu lạnh như tro:

“Ha, thật sự chỉ là hiểu lầm sao?” Tôi bật cười lạnh.

Việc đầu tiên Cố Nghiêu làm là chạy vào thư phòng, mở két sắt kiểm tra.

“Thục Vân!”

“Xem ra cô đúng là sống sung sướng quá rồi, ăn no rảnh rỗi nên muốn tự biến mình thành trò cười hả!”

Thấy mọi thứ vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị động vào, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thục Vân, sao em phải làm đến mức đấy?”

“Thục Vân.”

Còn tôi?

“Thục Vân, cô đúng là điên rồi! Cô có biết cô làm ầm lên như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của Hân Hà không hả?”

Chương 4: Chương 4

“Chưa ly hôn mà nhìn thấy anh tôi đã thấy buồn nôn, không thể chịu đựng nổi thêm một giây nào nữa, nên hôm nay tôi sẽ rời khỏi nơi này trước!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cố Nghiêu, anh muốn nói gì cũng được. Nhưng cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ ly hôn!”

“Cô năm mươi tuổi rồi đấy, cháu cũng có rồi, giờ cô còn nói đến ly hôn? Cô không thấy mình thật nực cười sao?”

Tôi lặng lẽ trở về nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Thục Vân, cô làm đủ rồi đấy! Có gì về nhà tôi sẽ giải thích rõ ràng. Cô còn muốn mất mặt đến mức nào nữa?” Cố Nghiêu gằn giọng.

“Ba, chuyện đã lan truyền khắp mạng rồi. Video mẹ làm ầm ĩ ở trường đã lên hot search, rất nhiều người đang bàn tán đấy.”

Tôi nhìn anh ta:

“Chuyện này nhất định phải đến trường làm rõ. Thục Vân, vợ chồng với nhau bao nhiêu năm, cô tốt nhất đừng gây thêm chuyện xấu mặt như thế nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay sau đó, anh ta hùng hổ xông vào phòng tôi:

“Chẳng lẽ là do em thấy mấy phát ngôn về phụ nữ độc lập tự cường của chị trên mạng được nhiều người yêu thích, nên cũng muốn làm người như vậy sao?” Hứa Hân Hà tỏ vẻ ngạc nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thục Vân, thật sự là hiểu lầm thôi.” Hứa Hân Hà dịu giọng nói.

“Em thật sự hiểu lầm rồi. Chị… chị đúng là có gặp anh Nghiêu ở nước ngoài, nhưng tuyệt đối không phải sống cuộc sống hai người gì cả.”

“Cô—”

Cố Trạch Hòa và Trương Man liếc nhìn nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ha, đúng là Đông Thi bắt chước Tây Thi, không biết tự lượng sức!” Cố Nghiêu chế giễu.

“Thầy Đặng, xin lỗi đã gây phiền phức cho nhà trường. Là lỗi của tôi, do sơ suất khiến vợ tôi hiểu lầm, mới xảy ra chuyện này làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.” Cố Nghiêu thở dài, nói đầy vẻ áy náy.

Cố Trạch Hòa nói:

“Sao tụi con biết chuyện này?” Cố Nghiêu ngạc nhiên nhìn hai người.

06

Tôi lạnh lùng đáp:

“Ha, ly hôn?”

“Sao em có thể không phân biệt phải trái mà vu khống cho bọn chị như vậy? Cố Nghiêu là chồng em, nếu danh tiếng của anh ấy bị hủy hoại, thì cả nhà em đều không ngẩng đầu lên được đâu.”

Tôi khinh thường đáp:

“Cô muốn làm mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ thì cũng đừng kéo Hân Hà một người đang được bao người kính trọng xuống vũng bùn cùng cô!”

Cố Nghiêu lập tức xông đến, kéo tôi ra khỏi phòng:

Cố Nghiêu tức giận đến mức không kiềm chế được.

“Cô—” Cố Nghiêu sầm mặt, không nói nên lời.

“Các người không biết xấu hổ, thì tôi sợ mất mặt làm gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, còn cần nói gì nữa chứ.”

“Cô phải đến trường nói rõ mọi chuyện, yêu cầu nhà trường ra thông báo đính chính!”

Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà cũng vội vàng đuổi theo về sau.

“Ba, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sao mẹ lại đến trường đại học làm loạn vậy ạ?” Cố Trạch Hòa lo lắng hỏi.

Tôi hất mạnh tay anh ta ra:

Phó hiệu trưởng nhìn qua nhìn lại giữa chúng tôi, bắt đầu khuyên nhủ tôi, cố gắng làm công tác tư tưởng.

Hứa Hân Hà bước lên phía trước:

Tôi liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng.

Đúng lúc này, Cố Trạch Hòa và Trương Man vội vã chạy về.

“Chỉ là hai người cùng ở nơi đất khách, tình cờ gặp nhau, ăn một bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4