Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Death 13!
"Jotaro! Dùng Stand của cháu để phản công đi!" ông Joseph bất ngờ lên tiếng, thế nhưng đã bị Polnareff cản lại ngay:
"Lali-ho~! Ăn no rồi chứ em bé?" Kakyoin đứng ở trước mặt của thắng nhóc, cậu ta biến Stand của mình thành những sợi dây rồi trói thằng nhóc lại.
Ọe*
Polnareff thấy ông ta như vậy thì đen cả mặt, tại sao lại giống hệt như soi gương vậy trời, anh ta hét toáng lên và nói:
Và chỉ có Stand thì mới đánh bại được Stand mà thôi, vậy nên. . . ta thắng chắc rồi nhé! Có nghe thấy không? Cho ta nghe tiếng hét tuyệt vọng của các ngươi đi nào!
Tất nhiên là cả ba người còn lại đều không tin tưởng vào lời nói vô cắn cứ của cậu ta, họ đều tránh xa Kakyoin và nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác.
Ở trong mơ.
Thế nhưng chỉ chớp mắt, chiếc lưỡi hái bỗng khựng lại, tên thần c·hết mặt hề bỗng dưng run rẩy:
Jotaro b·ị đ·ánh cho không kịp trở tay, cậu ta bay thẳng ra xa rồi đập vào vách tường.
Chương 55: Death 13!
"Ora ora ora ora. . .!"
Chưa dừng lại, mọi thứ bên trong công viên vui chơi đều mọc ra một khuôn mặt, chúng đều nhìn nhóm ba người rồi cười một cách quái dị.
"Không thể tin được! Vậy là Kakyoin không còn chiến đấu hay đi cùng chúng ta được nữa à?" Polnareff nhìn ông Joseph đặt thằng nhóc trở lại trong nôi thì thở dài nói.
[Vậy là ta có thể chém c·hết bọn bay rồi vứt xác trên sa mạc!]
"T-tôi nhớ ra rồi! Chúng ta đang ở trong mơ! Đứa bé đó. . . Kakyoin không hề bị điên, cậu ta đã biết được và cảnh báo chúng ta! C·hết tiệt, tại sao tôi lại không tin cậu ta cơ chứ?"
Thế nhưng vẫn có gì đó là lạ, Star Platinum bất ngờ phản chủ, nó quay lại t·ấn c·ông Jotaro.
Jotaro triệu hồi Stand của mình, thật bất ngờ, lần này lại thành công, Bạch Kim Tinh xuất hiện, cả cơ thể to lớn đồ sộ của nó chắn ở trước mặt của Jotaro.
"T-tay máy của ta!?" ông Joseph thì kêu gào nhìn cánh tay giả của mình đang phồng lên như quả bóng bay, thế rồi nó rơi thẳng xuống mặt đất vì nặng.
Cả nhóm vẫn còn chưa biết nguy hiểm thực sự đã ập tới, họ vẫn thư thả chìm vào mộng đẹp.
Mặc dù Jotaro cũng biết là như vậy, thế nhưng cậu ta không có cách nào khác, thay vì chờ c·hết như vậy, sao không thử thêm một lần nữa?
"Phải dùng vũ lực thôi! Heirophant Green!!" Kakyoin triệu hồi Stand của cậu ta rồi cho nó t·ấn c·ông đứa trẻ, thế nhưng chỉ nghe bụp một cái.
Cái tiếng hét biểu thị cho ta sự hạnh phúc trước một chiến thắng dễ dàng! Lali-ho~!"
"Polnareff, giúp ta khiêng Kakyoin đi nào!"
Mặc dù. . . nếu các ngươi triệu hồi được cả Stand trong lúc đang ngủ hoặc trước khi ngủ mà nó vẫn còn được duy trì bằng năng lượng tinh thần của người dùng thì. . .
"Stand của đứa bé này có thể điều khiển được giấc mơ! Chúng ta phải hạ nó trước khi quá muộn!" Kakyoin lại nói.
"Lali-ho! Là ta g·iả m·ạo đó! Sức mạnh áp đảo này, nỗi sợ tuyệt đối này! Vui quá đi~!
Bây giờ, kẻ khó nhai nhất đã b·ị đ·ánh ngất, việc của đứa bé cần phải làm tiếp theo đó chỉ là chờ đợi cho cả nhóm cùng ngủ say, tới lúc đó thì không còn ai có thể đánh thức mọi người, nó chỉ cần một mẻ hốt gọ cả lũ.
"Ban nãy, tôi đánh Kakyoin b·ất t·ỉnh, đáng lẽ ra cậu ta phải ở đâu đó quanh đây chứ? Phải đi tìm thôi, cậu ở đâu chứ, Kakyoin?
Trong mơ có thể ta không đánh được ngươi! Nhưng ở bên ngoài thì chưa chắc! Deth 13 là một Stand mạnh nhưng điểm yếu của nó cũng cực kỳ trí mạng khi không thể xuất hiện tại thế giới bên ngoài!" Kakyoin tự tin nói, cậu ta đã quá cổ hủ khi cứ nghĩ rằng phải đánh bại đứa bé này ở trong giấc mơ.
Nó là xác con bọ cạp, chính thằng nhóc đã giấu con bọ đi bằng cách ngậm nó ở trong miệng từ đầu tới giờ, thế mà không nuốt phải độc thì mới hay.
[Không ai đánh thức chúng bay dậy được nữa rồi! Tuyệt không có cách nào thoát khỏi được thế giới của Death 13! Cuối cùng, ta sẽ tiêu diệt hết bọn bay!]
Nghe thấy thế thì cậu ta chỉ cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
. . . . . .
Cái đầu của Bạch Kim Tinh bất ngờ phồng căng như bóng bay rồi nổ tung, thay vào đó là cái đầu của tên hề, hắn ta cười toe toét và nói:
"G-gì thế này? Tại sao ta lại không cử động được?!"
Đứa bé thấy thế thì mừng như mở hội:
"Đừng có mà cư sử y hệt như tôi hồi trước!! Đây là lãnh địa của địch!"
[Được rồi! Cuối cùng cũng thoát được mà không bị phát hiện! Bọn bay thua rồi! Không tin tưởng bạn bè chính là lý do khiến cho bọn ngươi thua cuộc! Ta chiến thắng rồi!]
Tay tử thần lướt tới rồi bấm Q, cây lưỡi hái của hắn ta như cái liềm cắt cỏ đảo một vòng, lưỡi liềm sắc bén sắp sửa chém bay đầu của cả ba người.
Kakyoin cũng không biết phải giải thích như thế nào, nếu đã vậy thì cũng chỉ còn lại một cách, cậu ta nhìn chằm chằm đứa bé.
"Thế nhưng mà. . . rõ ràng. . . nhìn đi! Đây là vết cắt mà sáng nay tôi nhận được, có thể là nó đã t·ấn c·ông tôi ở trong mơ. . .!" Kakyoin giơ bàn tay đang b·ị t·hương của mình lên, cho mọi người thấy và khẳng định.
Ông Joseph nghe thấy vậy thì phản ứng y hệt như Polnareff lúc mới bước vào nơi này, ông ta tiếp tục nằm xuống cái túi ngủ rồi nói:
"Ai bảo ta b·ị đ·ánh ngất?! Đó là ta giả vờ đấy, ta cố tình t·ấn c·ông ngươi và để cho Polnareff đánh vào gáy, hòng tạo cho ngươi lòng tin đó chính là việc ta đã đi vào thế giới của ngươi, ngoài ra còn để cho những người khác không cản trở!
Đúng lúc này thì Polnareff mới giật mình thốt lên:
"Biết là khó tin lắm, nhưng đứa bé đó là người dùng Stand!" Jotaro lại nói.
Ở thế giới bên ngoài: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phải rồi. . . còn một quy tắc, cái thứ sẽ phanh thây chúng ta. . . là Stand của nó, chỉ có mỗi thứ đó thôi!"
"C-c·hết tiệt. . . thả. . . thả ta ra, nếu không thì đừng có trách, ta sẽ g·iết hết bạn bè của ngươi!" thằng bé cố gắng dãy dụa và đe dọa Kakyoin.
"Trời sáng rồi thì tính chuyện của cậu ta sau! Đi ngủ thôi!" ông Joseph thấy thằng nhóc không chịu ăn và đã lăn ra ngủ thì cũng chẳng ép nó, ông ta đắp chăn cho thằng bé rồi bảo mọi người.
Thế nhưng đánh địch trên sân nhà thì quá nguy hiểm, có thể lật thuyền bất cứ lúc nào giống như hai lần trước, vậy thì cứ đợi cho tới khi mọi người ngủ hết rồi bắt thằng nhóc này lại là được.
Kakyoin ngã xuống, cậu ta nằm gục ở trên mặt đất, hóa ra là do Polnareff, anh ta đã đánh ngất Kakyoin trước khi cậu ta kịp làm điều gì đó ngu ngốc.
"Cậu tự rạch tay đấy à, Kakyoin?"
"Polnareff, tóc của cậu bị làm sao thế kia? Chải chuốt có vấn đề à?" ông Joseph với bộ mặt già kinh hãi nhìn chằm chằm lên đầu của Polnareff, ông ta run rẩy nói.
Polnareff vừa run rẩy vừa nói, thế rồi anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó còn đáng sợ hơn:
Tay tử thần đeo mặt nạ thằng hề, gã vác theo cái lưới hái sáng bóng của mình từ từ bay tới gần cả nhóm ba người.
"Thua rồi, thằng này hoàn toàn mất trí thật rồi!" Polnareff nhìn Kakyoin rồi lẩm bẩm nói.
"N-nhưng, làm sao ngươi tỉnh lại được?! Rõ ràng tên đần Polnareff đó đã đánh ngất ngươi cơ mà?!"
"Ông Joseph, mọi người! Tôi đảm bảo mà! Tôi không biết nó giấu con bọ ở đâu, nhưng nó là người dùng Stand đấy!" Kakyoin hất văng thì cháo đi rồi nói.
Chỉ thấy sợi dây xích trang trí ở cổ áo của Jotaro bỗng trở nên to hơn, nó bay lên rồi quàng lấy cổ của cậu ta, dây xích siết mạnh như muốn g·iết c·hết Jotaro.
"Làm sao mà chiến đấu được với bọn này chứ?! Làm thế nào, ở đây cái gì cũng có thể xảy ra được! Không có bất cứ luật lệ hay logic nào! Nó hoàn toàn nắm quyền điều khiển thế giới ác mộng này!"
"Holly Shit!!!"
Thế nhưng họ đâu biết rằng thằng bé này chỉ giả vờ ngủ, nó đợi lúc mọi người đi xa rồi mới mở mắt, nó cố gắng bò ra khỏ cái nôi rồi há miệng nôn thứ gì đó ra khỏi họng.
Jotaro cũng ôm đầu, khuôn mặt của cậu ta khó chịu và nói:
Stand là năng lượng tinh thần, và giấc mơ là một tinh thần yếu đuối và không phòng bị, Death 13 đã bao bọc lấy cái tinh thần không phòng bị đó, vậy nên các ngươi không thể triệu hồi được Stand!
Quay trở lại với thế giới trong mơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các ngươi có thể mang theo được giống như quần áo đang mặc, túi ngủ và cánh tay máy vậy! Dù vậy chẳng có kẻ nào có thể làm được, nên Death 13 sẽ không bao giờ phải đối mặt với Stand khác!
Cả ba người đi một vòng quanh khu vui chơi để tìm Kakyoin, Polnareff vừa siết chặt cái lan can vừa run rẩy nói:
Chỉ thấy kiểu tóc của anh ta đang ngày một dài lên, chúng bắt đầu tách ra như những sợi tơ rồi bám chặt lấy cánh cổng bằng sắt, Polnareff thì đau đớn kêu gào.
"Không được đâu, ông Joestar! Trong thế giới giấc mơ thì chúng ta không thể dùng được Stand đâu!"
"Tại sao lại ngủ trong túi ngủ giữa công viên giải trí như lũ giở người thế này?"
Ở bên ngoài, đứa bé đang bò tới gần nồi cháo rồi ăn lấy ăn để, nó đói tới rã cả họng ra, từ sáng tới giờ vẫn chưa được ăn cái gì, vừa liếm cháo vừa suy nghĩ:
Sợi dây màu lục bảo sắc mảnh cắt ra một v·ết t·hương mờ ở trên cổ của thằng bé, thằng nhóc thấy thế thì sợ tới nỗi tè cả ra tã, nó không muốn c·hết, nó mới có 11 tháng tuổi thôi, đời còn dài mà.
"Lali-ho~!" thế rồi nó lao lên t·ấn c·ông.
"Oh, my god!!"
Tôi phải xin lỗi mới được!"
Cả ba người, Jotaro, Joseph, Polnareff bất ngờ bừng tỉnh khi họ nghe thấy tiếng nhạc ru ngủ của bọn trẻ con vang lên, ông Joseph từ từ ngồi dậy, ông ta khó chịu hỏi:
"Nhà ngươi coi ta là đồ ngu hả? Một khi chủ nhân đã bị không chế rồi thì Stand cũng chả làm được gì đâu, hay là ngươi muốn thử xem tốc độ của Heirophant Green nhanh hơn hay là lưỡi hái của Death 13 nhanh hơn nhé!"
Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì mà Kakyoin mong muốn, những người khác chỉ nhìn cậu ta với con mắt ngờ vực:
"Ra là vậy, chỉ là giấc mơ thôi à? Vậy ta cứ thư giãn nhé!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Tên này ngu quá! Ngươi có biết rằng khoe ra v·ết t·hương đó thì sẽ chỉ bị mọi người xem là kẻ ngu không?] đứa bé thấy hành động của Kakyoin bồng bột như vậy thì mừng thầm ở trong lòng.
"Đ-Đây là. . . mọi người cẩn thận!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy cậu có gì để chứng minh chứ? Tại sao chúng tôi lại phải tin cậu? Nó chỉ là đứa bé thôi, Kakyoin!" Polnareff đứng bật dậy và phản bác.
C·hết tiệt, nếu như cậu ta có thể sử dụng được Stand của mình kể cả lúc đang ngủ thì mọi chuyện đâu ra thế này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.