Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Death 13!
"C-c·hết rồi, không thể điều khiển được!" ông Joseph cố gắng giữ chặt tay lái, thế nhưng máy bay cứ xoay vòng vòng rất khó chịu.
"Này, Polnareff! Dậy đi, thằng ku đái bậy rồi kìa!" Kakyoin ra sức lay để gọi Polnareff tỉnh dậy, chính nhờ như vậy thì mới cứu thoát được anh ta khỏi c·ái c·hết.
"C·hết tiệt! Suýt rồi. . . . . . có người gọi hắn dậy! Đúng là ăn may, nhưng mà không sao!
Thế nhưng Polnareff vẫn chưa thoát khỏi sự kinh tởm, cơn buồn nôn cứ ập tới, tay phải của anh ta run run, thế rồi những con giun đất chẳng biết ở đâu ra rơi xuống tay của Polnareff, chúng còn sống và đang ngọ ngoạy.
Chương 53: Death 13!
Tên tử thần vừa nói vừa quay sang nhìn Jotaro.
Đáng lẽ ra kẻ bị ta tiêu diệt trước nhất phải là tên tóc đỏ Kakyoin, bởi hắn ta thể hiện ra quá nhiều khả năng mới lạ khiến cho bọn ta thất bại, ta biết khi bị cấy chồi thịt của ngài Dio thì kẻ đó sẽ biến thành con rối, khả năng điều khiển Stand sẽ giảm đi đáng kể, nhưng hắn ta giấu nhiều thứ đấy chứ!
Đang ngủ ngon thì lại bị gọi dậy khiến cho Polnareff cảm thấy cực kỳ khó chịu, đã thế cổ còn đau điếng như vừa bị ai đó bóp chặt, anh ta càu nhàu rồi quay sang quát Kakyoin:
"Bớt than mà thay cho nó nhanh đi!"
Nghe thấy vậy thì ông Joseph cũng lắc đầu nói:
"Ờ, được! Hình như tôi vừa gặp phải ác mộng, nhưng tôi không nhớ được giấc mơ đó như thế nào? Quên mất rồi!"
"Polnareff!!"
"G-giun đất?!" Polnareff giật mình rồi ném cái bánh đi theo bản năng.
Đứ bé, chủ nhân của Stand Death 13 thấy cảnh máy bay sắp rơi thì cũng bắt đầu sợ hãi, cả lũ mà rơi thì một đứa bé như nó chắc chắn sẽ c·hết đầu tiên, thế nên nó phải làm mọi cách để giữ Jotaro lại.
"Thay tã xong rồi thì cứ thoải mái muốn mơ gì thì mơ! Bọn ta không gọi dậy nữa đâu!" ông Joseph nói.
Hóa ra là cây kem, thay vì kem thì bây giờ nó đã hóa thành một cái bánh làm bằng đất, một cái bánh lúc nhúc những con giun đất còn sống.
Nắm đấu của Jotaro thụi thẳng vào mặt của ông Joseph khiến cho ông ta đầu hoa mắt choáng dẫn tới việc mất tập trung, và khi người lái bị choáng váng thì điều gì xảy ra thì ai cũng biết rồi đấy.
Polnareff cố hết sức bình sinh để chống cự, anh ta đấm, đá rồi làm đủ trò để khiến cho tên tử thần buông tay, thế nhưng những cú đá, nắm đấm đều đi xuyên qua cơ thể của nó.
Thanh thép bất ngờ chảy ra như bùn, nó nhứ muốn nhốt Jotaro lại ở bên trong, cuối cùng cố định Jotaro lại với thanh thép.
"Star Platinum!" Jotaro nhanh chóng triệu hồi Stand của mình, thế nhưng không có thứ gì đáp lại cậu ta, Bạch Kim Tinh đi đâu mất rồi.
"Lali-ho!"
"Giờ thì ngươi hết la hét được rồi!"
"Thế này, là rơi máy bay thật à?"
"Chariot!" Polnareff bất lực hòng triệu hồi Kiếm Sĩ Bạc, nhưng giống hệt với Jotaro, Stand của anh ta cũng không hoạt động.
"Ọe!! Đ-đợi đã, thằng nhóc này ị luôn vào tã rồi! Nhìn này!" Polnareff vừa cố nén kinh tởm vừa phải thay tã cho thằng nhóc.
Jotaro ở bên ngoài thì bắt đầu nói mớ, cậu ta vung tay chân một cách kịch liệt:
Ở bên ngoài, Polnareff thì đang mệt mỏi dụi dụi con mắt.
"Đừng có loạn! Ta là người không bao giờ biết hoảng, ta đang cố gắng đây này!" ông Joseph vừa cố gắng lấy lại quyền điều khiển của cái máy bay vừa lên tiếng trấn an mọi người.
"Lali-ho~! Ngươi đang cố tự làm đau mình để thoát khỏi đây sao? Vô ích thôi, ngươi có làm thế nào cũng được nhưng không thể tỉnh lại đâu! Miễn là ngươi còn ngủ thì ta còn thống trị năng lượng tinh thần của ngươi!
"Ô, không phải anh nói rằng mình có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con hay sao? Đây, của anh tất!" Kakyoin vừa nói vừa chỉ vào thằng nhóc đang nằm ở trong nôi.
Mấy hạt bỏng bắt đầu ngọ nguậy, chúng sôi lên sùng sục như nước nóng, rồi rơi cứ như dung nham trong miệng núi lửa mà phun trào ra bên ngoài, một cái loa bỗng chốc thế vào chỗ đó.
Thế nhưng trái với tưởng tượng của Jotaro và tay tử thần, cái cảnh Polnareff đầu ở một nơi, thân ở một nẻo hoàn toàn không diễn ra.
"Polnareff! Sẵn sàng chiến đấu!" Jotaro nhắc nhở.
cả hai người họ đều giật bắn cả người, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào cái xô bỏng ngô của Polnareff, giọng nói được phát ra từ cái này.
Joseph đón lần rơi máy bay thứ 4 trong đời, Jotaro và Kakyoin vui vẻ đón lần rơi thứ 2 chỉ còn Polnareff là hơi bỡ ngỡ, đây là lần rơi máy bay đầu tiên của anh ta.
"Cậu ta bị gì thế này, Kakyoin mau gọi Jotaro dậy!"
Đau!
"Mà ông Joseph này! Ông cũng gọi Joataro dậy đi! Ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!" Kakyoin nhìn Jotaro và nói.
Thế nhưng cậu đâu biết chỉ đau đớn thôi là hoàn toàn không thể kéo cậu thoát khỏi giấc mơ này.
"Không phải, ý của tôi giấc mơ này chính là một Stand!" Jotaro siết chặt nắm đấm và nói, nếu Polnareff còn không chịu hiểu thì cậu ta sẽ đấm cho đến khi Polnareff hiểu thì thôi, sức mạnh của nắm đấm thần kỳ lắm.
Lali-ho~ khi tỉnh lại hắn sẽ quên sạch thôi! Ta chỉ việc đợi hắn ngủ rồi tiếp tục tiêu diệt, giờ thì. . . Jotaro! Ngươi sẽ là kẻ phải c·hết đầu tiên! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đúng là một tay đáng sợ, dù chỉ mới tiến vào nơi này lần đầu tiên thôi mà hắn đã đánh hơi được mùi không ổn rồi! Dù cho không có một tí ký ức nào về giấc mơ này thế nhưng hắn ta vẫn có thể đoán được gì đó!"
. . . . .
Death 13 là Stand tiến vào trang thái tinh thần không phòng bị lúc ngủ say!" tay tử thần giải thích.
[Stand bên trong giấc mơ! Mình phải nhanh chóng cho mọi người biết về việc này! Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy!] Jotaro cố gắng làm mình b·ị đ·au hòng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này.
"Thế này là được rồi nhỉ? Kakyoin giữ hộ tôi phần rìa, để tôi thắt nó lại, thế này, thế này. . . chắc là được rồi nhỉ?"
Tên hề giơ bàn tay của hắn ra, bóp chặt lấy cổ của Polnareff, cánh tay còn lại thì nhấc lên cái lưỡi hái bổ xuống.
"Này, Jotaro! Tại ngươi mà máy bay sắp rơi rồi đấy! Ngủ mà cũng không yên, nếu cứ cái đà này thì ngươi sẽ g·iết c·hết bản thể của ta mất!" tay tử thần vừa nói vừa tóm lấy đầu của Jotaro rồi ấn cậu ta vào lan can.
"Stand?" nghe thấy vậy Polnareff bỗng trở nên nghiêm túc, anh ta ngồi thẳng dậy nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, tay người pháp đó lại phá lên cười:
"Âm thanh, âm thanh phát ra từ thứ này ư?" Polnareff vội vàng vứt hũ bỏng ngô đi.
Ở trong thế giới giấc mơ của Death 13, Jotaro vẫn đang dùng mọi cách để t·ấn c·ông tên tử thần.
Polnareff nghe như vậy thì chẳng thèm quan tâm là mấy, anh ta ngồi thoải mái vừa tận hưởng que kem ốc quế ngọt lịm, mát lạnh vừa ngắm cảnh ở bên dưới.
"Lali-ho~! Đúng là ngu muội! Thật tình, ta nói ngươi chậm hiểu quá đấy, Polnareff!"
"Kongg!" Jotaro nghiến răng rồi đấm mạnh vào khoang cáp treo khiến cho nó rung lên, bỗng một thứ gì đó bất ngờ thu hút sự chú ý của Jotaro.
Gã tử thần đưa cái lưỡi hái của hắn mắc ngang miệng của Polnareff như định sỏ mồi câu cá, thế rồi cánh tay của hắn ta vung lên, chỉ thấy lưỡi hái lóe sáng, cắt một đường ngọt xuyên qua không khí.
Những sợi dây thép xuất hiện từ trong không trung trói chặt lấy Jotaro. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lali-ho~ được c·hết trong giấc mơ không phải là rất lãn mạn hay sao? Lali-ho~!" tên tử thần với cái mặt nạ thằng hề cười lên toe toét, phần môi rách toạc ra để l·ộ h·àng răng đầy máu, hắn ta bắt đầu ngân nga rồi chuẩn bị ban án tử cho Polnareff. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới lớp mặt nạ hề, những con mắt bất ngờ lòi ra, chúng rớt thẳng vào miệng của Jotaro, môt con mắt, hai con mắt, ba, bốn. . . .
Polnareff ngáp một cái dài rồi nói:
Định mệnh giống như một kịch bản được sắp đặt từ trước!
Tại sao tay của cậu cảm thấy đau khi đấm vào thanh sắt? Rõ ràng đây là giấc mơ cơ mà, mơ thì làm sao có thể thấy đau được?
"Thôi nào, Jotaro! Mấy khi chúng ta được thảnh thơi như thế này? Cứ thoải mái mà tận hưởng đi chứ! Tôi đã chán ngấy khi liên tục phải chiến đấu và luôn trọng trạng thái cảnh giác rồi, đây là dịp để ta nghỉ ngơi!"
Ở bên ngoài.
"Sao cậu không tự đi mà thay cho đứa bé? Mắc mớ gì tới tôi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên tử thần nhìn thấy Polnareff nỗ lực trong vô vọng như vậy thì cười rồi nói:
"Stand? Giấc mơ này á, đùa cái gì vậy, JoJo? Cậu nằm mơ mà thấy được cả Stand luôn à? Thư giãn đi!"
"Lali-ho~! Ngươi đang ở trong thế giới giấc mơ của thần c·hết đấy, Polnareff!!" nói rồi chiếc loa bay thẳng ra ngoài, mấy cái bỏng ngô ngon lành bỗng hóa thành từng con mắt.
Thế nhưng đó vẫn còn chưa phải là thứ đáng để kinh ngạc, từ bên trong lũ sâu đất, tên hề cầm lưỡi hái bỗng nhiên trồi lên.
"Anh đang nghĩ cái quái gì ở trong đầu vậy hả, Polnareff? Chúng ta đang ở một nơi xa lạ đấy! Đừng có mà thả lỏng cảnh giác như vậy!" Jotaro chỉnh lại cái mũ lưỡi trai của mình như một thói quen mỗi khi vướng phải rắc rối, thế rồi lạnh lùng nói.
Một cảm giác bất an bỗng nổi lên trong lòng của Jotaro, con tim cứ đập lên thình thịch, thế nhưng trước khi cậu ta kịp phản ứng thì giọng nói của một đứa bé lạ bỗng vang lên, nghe như tiếng đài phát thanh bị rè:
"11 nhé! Là 11 tháng! Ta là thiên tài, thiên tài đấy! Dù ta còn đi ị trong quần nhưng ta biết nhiều hơn các ngươi đấy! Lali-ho!" tên tử thần vừa nói vừa áp sát tới gần, hắn tay cạy miệng của Jotaro ra.
"Đấy là lý do vì sao bọn trẻ con cần mặc tã đấy!"
"Trực giác của tôi mách bảo rằng. . . nơi này được tạo ra bởi Stand của địch!" Jotaro nghiêm túc nói.
Mà thôi, dù có mạnh tới đâu thì vẫn phải ngủ mà nhỉ! Chỉ cần không có hắn thì các ngươi khó lòng nào mà có thể sống tiếp được nữa!
"Mấy khi được thư thả như thế này, cứ để cho nó ngủ đi! Sạo vậy, Polnareff vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Nhanh thay tã cho đứa bé đi, ngồi trên máy bay với cái mùi nước tiểu cả ngày thì ta làm sao mà tập trung được?"
"Bản thể của ngươi là đứa bé đó à? Không thể tin nổi, nó mới chỉ có 6 tháng tuổi?" Jotaro giật mình nói.
Chỉ thấy Polnareff trở nên mờ đi, cả cơ thể của anh ta bất ngờ tan biến, tay người pháp thành công thoát c·hết từ tay của tử thần.
"Thật á? Không biết luôn đấy! Đúng là sinh vật đê tiện, vãi tùm lum hết rồi!" Polnareff vừa nói vừa lau sạch mấy chỗ bẩn thỉu.
"Ngươi bị ngu đấy à? Chỉ có Stand mới đánh bại được Stand, bộ không biết hả? Đến lúc chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng rồi, Polnareff!! Lali-ho~! C·hết đi!"
Tên hề đưa mũi của lưỡi hái vào trong miệng Polnareff rồi dừng lại, bàn tay của hắn ta bóp nghẹt cổ họng của anh chàng người pháp trong khi cả hai người Jotaro và Polnareff đều bất lực khi không thể sử dụng Stand. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúng lăn lông lốc trên sàn rồi đều nhìn chằm chằm cả hai ngườ, Polnareff thấy hình ảnh của mình ở bên trong võng mạc của mấy con mắt thì sợ hãi run lên cầm cập, t-thứ mà anh ta vừa nuốt xuống là cái này hả??
"Tất nhiên, thì đây là giấc mơ mà!" Polnareff vẫn chẳng mấy bận tâm.
"Đồ khốn! Nhận lấy cái này này!"
Ông Joseph nghe vậy thì nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.