Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2


Mẹ lại nói tiếp: “Thế thì đừng có mơ mà học tiếp. Tao thấy mày cũng chẳng thi đậu trung cấp đâu.”

Mà nếu đã để trộm lấy, chi bằng tôi tự lấy còn hơn.

Em gái thấy thế thì vừa ngạc nhiên, vừa có chút thương hại vừa nhìn tôi mà thở dài:

Tôi chỉ gật đầu, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Nó chỉ thấy tôi sống trong nhung lụa, hào nhoáng, mà chẳng bao giờ nhìn thấy những khổ cực tôi từng trải qua.

“Con sẽ học đại học phát thanh truyền hình, đào tạo nửa năm là có thể đi làm được rồi.” Tôi nói rõ dự định của mình.

Mẹ đang ôm chặt cái hộp đựng tiền của bà… một cái hộp cũ kỹ đã rỉ sét, trên nắp có in một bông mẫu đơn lớn.

Trong mắt nó, dù tôi có học giỏi cỡ nào thì cũng chỉ biết vùi đầu vào sách vở, chẳng có chút khôn ngoan nào cả. Với nó, tìm được một người đàn ông tốt để lấy chồng mới là điều quan trọng nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thành tích học tập của tôi ở trường khá tốt, nhưng mẹ lại chẳng hề có ý định để tôi tiếp tục học hành.

Chương 2: Chương 2

Nó ganh tị vì tôi cưới được một vị chủ tịch, thế nên đã tẩm thuốc độc vào thịt hun khói rồi gửi đến cho tôi.

Lúc về nhà, tôi thấy đèn trong phòng mẹ vẫn sáng nên lén nhìn vào.

Tôi cũng gật đầu, chẳng buồn tranh cãi.

Còn em gái tôi thì sao? Chồng nó mất việc, trong nhà chỉ có hai cô con gái, cuộc sống vô cùng khốn khổ.

Em gái tôi lúc nào cũng nghĩ tôi ngu ngốc, từ kiếp trước cho đến kiếp này.

Từ đằng xa, tôi thấy mẹ ngồi bệt dưới đất khóc lóc, miệng thì gào lên rằng từ nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi.

Chẳng mấy chốc nữa là Tết rồi, tôi đoán chỉ hai hôm nữa thôi, thể nào cũng có kẻ trộm mò đến lấy số tiền đó.

Cứ diễn kịch mãi trước mặt họ đúng là mất vui, tôi lười đôi co, bèn đi thẳng sang nhà thím Vương.

Kiếp trước, chú Vương chính là một trong những người đầu tiên làm giàu bằng nghề kinh doanh gỗ, trở thành hộ gia đình triệu phú đầu tiên của huyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi đứng bên cạnh, lạnh nhạt nhìn cảnh hai mẹ con họ tình thâm nghĩa trọng.

4 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi biết nó cũng đã sống lại, nhưng điều tôi không chắc… là liệu nó có dám chặt một ngón tay của mình hay không.

Thời bấy giờ, nếu thi đậu trung cấp là sẽ được phân công việc làm, nhưng mẹ tôi không muốn chờ đợi.

“Mẹ à, nếu mẹ rảnh rỗi quá thì ra chợ mua hai con gà con về nuôi đi. Còn nếu mẹ thực sự thích con trai nhà đó thì cứ ly hôn với cha rồi đi mà cưới, dù sao bây giờ cũng là hôn nhân tự do rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ấy là người hiền lành và nhân hậu, lại có quan hệ rộng, nhưng sau này chẳng may mắc bệnh, gia đình mất đi trụ cột nên cuối cùng lụi bại ngay trong thời kỳ phát triển rực rỡ nhất.

Tôi nhìn mẹ như thể đang nhìn một con ngốc.

Mẹ tôi lập tức trợn mắt: “Nửa năm?! Tao lấy đâu ra tiền nuôi mày lâu thế! Hôm qua, chú Lưu Đức có đến tìm tao, hỏi xem mày có đồng ý đính hôn với con trai ổng không. Lễ cưới định sẵn rồi, sính lễ là một nghìn tệ! Chốt xong chuyện này thì mày có thể về làm dâu nhà người ta rồi.”

Chồng thím là chú Vương, là một thợ mộc giỏi, nghe nói vừa được tuyển đặc cách vào làm trong xưởng đóng tàu. Tôi muốn qua nhờ ông ấy chỉ cho ít kiến thức về gỗ.

Lời tôi nói khiến mẹ giận đến mức đập tay xuống giường thình thịch. Nhưng tôi lười đôi co với bà, bèn quay người đi thẳng đến nhà họ Lưu, cho thằng con trai của chú Lưu Đức một trận đòn nhớ đời.

Tôi ở nhà họ Vương hai ngày, mẹ tôi chẳng thèm đi tìm. Đến tận lúc em gái sắp lên đường, bà ta mới sai người đến gọi tôi về.

Đến lúc em gái bước lên tàu, nó quay lại nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý:

Từ đầu đến cuối, nét mặt tôi chẳng hề d.a.o động.

Tôi gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Nhìn theo con tàu dần khuất xa, tôi chẳng buồn ngoái đầu lại, cứ thế rảo bước ra khỏi nhà ga.

Trước lúc lên tàu, bà ta còn dặn dò hết lần này đến lần khác.

3

Bà ta nói: “Em mày xuống nông thôn rồi, mày phải tìm việc làm mà tự nuôi thân đi. Tiền cha mày gửi về có tí tẹo, nuôi hai người sao đủ? Em mày ở quê khổ cực, mày cũng phải san sẻ cho nó chút ít.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ tôi lục lọi hết những thứ tốt nhất trong nhà, tất cả đều dành cho em gái.

“Chị à, kiếp này, em cũng muốn trở thành phu nhân của chủ tịch.”

“Đồ trời đánh! Sao tao lại đẻ ra đứa con cứng đầu như như mày vậy!”

“Đúng là đồ ngu.”

Về sau, tôi bị đẩy về nông thôn, kết hôn với con trai trưởng thôn. Cũng may gặp đúng thời kỳ đổi mới, tôi dựa vào buôn bán từng bước phát triển, ngày càng kiếm được nhiều tiền, cuối cùng trở thành phu nhân của chủ tịch một công ty thực phẩm lớn.

Đêm hôm đó, tôi lấy 50 tệ rồi bỏ đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2