Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96
“Vậy phải nói trước, về sau không thể có nhiều người đến cùng lúc như vậy…”
Tôn Bằng mang theo bao lớn bao nhỏ đồ tiếp tế vừa về đến nhà, Vương Tiểu Ngọc đã chạy ra đón.
“Ngoan nào, nghe lời anh. Đi theo anh Bằng sẽ có cơm no mà ăn. Anh cũng là bất đắc dĩ thôi. Đồ tiếp tế ngoài kia ngày càng ít, chúng ta không thể cứ ngồi không mà chờ c.h.ế.t được!”
Mặc xong quần áo, cô kéo vali lại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Đúng vậy, rời khỏi đây thì sao chứ?
Bây giờ chỉ là bảo cô giúp anh chia sẻ một chút, kiếm chút lương thực cho gia đình, vậy mà lại dám tát vào mặt ân nhân nuôi sống mình?
Người phụ nữ này, luôn tiêu tiền của anh, ăn đồ của anh, ở nhà của anh, chưa từng ra ngoài tìm đồ tiếp tế.
Thong thả ăn uống xong, An Nam nhanh nhẹn mặc bộ đồ ổn định nhiệt, mang theo vũ khí rồi xuất phát.
Vương Tiểu Ngọc không mấy bận tâm, vừa xách đồ vào phòng vừa nói:
Mấy ngày nay, cô đã tranh thủ cướp đoạt máy móc của các nhà máy, tích trữ đủ 300 tấn dầu châm đèn, còn thu gom hết ngọc phỉ thúy của các tiệm trang sức trên toàn thành phố.
Sau đó, anh lấy ra hai con d.a.o găm, một con giấu sau lưng, một con giấu trong kẽ ghế sô pha.
Tôn Bằng luôn lén lút quan sát phản ứng của cô, giờ thì anh ta hài lòng cười.
Cười nói: “Hôm nay thu hoạch nhiều hơn hôm qua nha!”
Nếu không phải thấy cô vẫn có thể giải quyết nhu cầu cho anh, lại còn có thể dùng làm lương thực dự phòng, thì anh đã sớm đuổi cô đi rồi!
Vương Tiểu Ngọc đắc ý liếc anh một cái: “Xấu thì anh cũng đâu có muốn em ~”
Nghĩ đến những điều đó, sắc mặt Vương Tiểu Ngọc trở nên khó coi.
Cuối cùng, ở mỗi góc khuất trong nhà, anh đều giấu kéo, tua vít và những vật dụng có thể dùng làm vũ khí.
Đúng là vừa cho một bạt tai, lại cho một quả táo.
Vương Tiểu Ngọc nghe vậy, hằn học nhổ một bãi vào người anh.
Lập tức dỗ dành: “Được được được, em nói gì cũng đúng, trong nhà này em là nhất!”
Bộ váy ngủ ban đầu, đã bị xé rách nát, vứt dưới đất.
Vương Tiểu Ngọc không thấy được tình hình bên ngoài, chứ anh thì thấy rồi.
Tôn Bằng vừa nhận lấy bánh, vừa nhéo nhẹ má cô.
“Gâu gâu? Gâu gâu gâu!”
Thấy Vương Tiểu Ngọc tức giận nhìn mình chằm chằm.
Một giờ sau, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
An Nam cho nó một cái búng tai.
Không lâu sau, cửa đã bị gõ.
Anh ta đi qua, lấy đồ vật trong tay cô, kéo cô ngồi xuống giường, cho cô một cái cớ để xuống nước:
Chương 96
13:02.
Phú Quý co người lại, không ngừng giãy giụa.
Cho nên, thời điểm này là vô cùng then chốt.
Thời tiết nóng như thế này, cô không có đồ ăn, không có nước, lẻ loi một mình, rất có khả năng sẽ bị đám côn đồ ngoài kia ức h**p.
Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng kinh hô của Vương Tiểu Ngọc.
Ăn no nê, rồi đi tiễn Bạch Văn Bân lên đường thôi!
Thế nhưng, cô lại làm nũng giả vờ ngây ngô, chỉ ở nhà chờ sung sướng.
Nói xong, anh chỉ tay về hướng phòng ngủ: “Người ở trong đó, mau vào đi!”
Lúc này, Vương Tiểu Ngọc đang đờ đẫn cuối cùng cũng có phản ứng, cô giơ tay lên, tát mạnh vào mặt anh một cái.
Vương Tiểu Ngọc quay đầu lại hỏi: “Khách gì vậy? Có cần chuẩn bị cơm nước không?”
Đứng đó, cầm vali hành lý chưa thu dọn xong mà tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt Tôn Bằng lại không tốt lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Tiểu Ngọc nghe vậy, tay đang thu dọn đồ đạc bỗng khựng lại.
Tôn Bằng có nhiều thức ăn như vậy, nếu dựa vào cô, e là không thể tìm được.
Tôn Bằng ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài, xác nhận là người đã hẹn tối qua, anh mới mở cửa.
Vốn dĩ ngày tiễn Tiền Oanh Nhi đi, cũng nên là ngày c.h.ế.t của hắn.
Phú Quý lập tức ngoan ngoãn trở lại. Nằm im bất động để chủ nhân muốn làm gì thì làm.
Thấy nó ăn ngon lành, cô lại tự mình chuẩn bị một bàn “bữa sáng” thịnh soạn.
Tôn Bằng bị cái tát làm ù tai, anh lắc đầu, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Lương thực và nước uống chỉ có bấy nhiêu, mọi người đều liều mạng tranh cướp, đồ vật ngày càng ít đi. Chắc chắn không bao lâu nữa, sẽ chẳng còn tìm được đồ tiếp tế.
“Đi thì dễ thôi. Nhưng cô có nghĩ kỹ chưa, ra khỏi cửa nhà tôi, một người phụ nữ tay không tấc sắt như cô, sẽ phải đối mặt với điều gì bên ngoài?”
“Dáng em thật đẹp! Gầy đi nhiều nhưng vẫn rất dễ nhìn. Không như mấy bộ xương khô ngoài kia, nhìn qua còn không phân biệt được nam nữ nữa.”
“Ngoài hai chúng tôi, còn mang thêm một người bạn nữa, cậu không phiền chứ?”
Tôn Bằng mở tủ quần áo, lấy một chiếc váy khác ra, định đi qua giúp cô mặc vào.
Giấc ngủ này thật sự vô cùng thoải mái.
________________________________________
Tốc độ thu dọn đồ của Vương Tiểu Ngọc càng ngày càng chậm lại.
Tâm trạng cô tốt hẳn, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Một lát sau, Vương Tiểu Ngọc im lặng.
“Siêu thị bên ngoài đều bị cướp sạch gần hết rồi. Chắc là sau này tìm đồ sẽ càng ngày càng khó…”
Chị Nam, chị đang nghĩ gì vậy? Sao vừa mới ngủ dậy đã cười đáng sợ thế!
Từng đợt âm thanh không thể miêu tả từ trong phòng truyền ra…
Chỉ thấy cô tr*n tr**ng nằm trên giường, mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
Sống thêm được mấy ngày này, không biết hắn có phải chịu thêm một chút tội lỗi không…
Tôn Bằng điềm nhiên kiểm kê đồ tiếp tế ba người kia mang tới.
An Nam duỗi một cái vươn vai thật sảng khoái, rồi từ trên giường bò dậy.
Tôn Bằng vui vẻ tiễn họ đi, mới quay lại phòng xem Vương Tiểu Ngọc.
Còn Vương Tiểu Ngọc thì khác, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để vắt kiệt anh.
“Vào đi, vào đi, mời vào!”
Tôn Bằng hắng giọng: “Tiểu Ngọc, tối nay nhà có hai vị khách.”
Lúc trước tình hình còn tạm ổn, nuông chiều cô một chút cũng không sao. Nhưng bây giờ tình hình rõ ràng không ổn, không thể để cô nhàn nhã như vậy được nữa!
Nếu hai ngày nay cô chịu cùng anh ra ngoài tìm đồ tiếp tế, ít nhất cũng có thể kiếm thêm gấp đôi lương thực và nước uống.
Tôn Bằng thấy hành động của cô, hai tay ôm sau gáy, thoải mái dựa vào đầu giường, tiếp tục nói:
Cô mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn anh.
Nếu đợt nắng nóng cực đoan này không thể kết thúc trong thời gian ngắn, thì bọn họ sẽ đối mặt với tình cảnh mồ hôi đầm đìa mà không có nước uống.
Tôn Bằng cười cười: “Thế còn không mau làm gì đó cho anh ăn đi! Ăn xong anh đi ngủ một giấc ngon lành. Tìm đồ cả đêm, mệt c.h.ế.t đi được!”
Tôn Bằng: “Xưa đâu bằng nay! Bây giờ lương thực quý hơn vàng, chẳng lẽ cô muốn mãi mãi ở đây ăn không uống không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn Vương Tiểu Ngọc nằm bên cạnh, thấy cô ngủ rất say.
Kết cục cuối cùng, là c.h.ế.t vì mất nước.
Vân Vũ
Trước kia, tiền trong nhà đa số đều do vợ cũ kiếm, anh chưa bao giờ phải bận tâm.
Vương Tiểu Ngọc biết mình không còn lựa chọn nào khác, bĩu môi:
May mắn lắm, cô cũng chỉ có thể tìm được một người đàn ông khác để nương tựa.
Một mình anh, có thể xách được bao nhiêu đồ chứ?
Đảm bảo ở bất cứ chỗ nào trong nhà, anh đều có thể bất ngờ đ.â.m một nhát chí mạng vào người khác.
Tôn Bằng liếc nhìn đồ vật trên tay ba người, rồi cười nói:
“Các người vào bằng cách nào?! Anh Bằng đâu?!”
Ba người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn đi ra từ phòng, chào anh:
Nhưng điều đó thì có gì khác với hiện tại?
“Hôm nay là anh sai, không nên gạt em. Về sau anh sẽ bàn bạc trước với em mọi chuyện, đồ ăn cũng ưu tiên cho em dùng trước, được không?”
Đáng sợ nhất là, nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao.
“Không sao, số đồ hai ngày nay anh kiếm đủ cho chúng ta ăn trong một thời gian dài rồi.”
Anh mặt mày âm u, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Từ nay về sau, mỗi ngày cô đều phải tiếp đãi khách!”
“Yên tâm! Ngày mai còn có hai người bạn nữa đến.”
Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi vào bếp giấu toàn bộ đồ tiếp tế trong nhà.
“An Phú Quý!! Mày nên cắt móng đi! Cào tao đau chân rồi!”
Tôn Bằng day day trán, trong lòng lại không lạc quan như cô.
Người dẫn đầu vỗ vai anh:
Đó còn chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Để tránh lát nữa khách đến, nhìn thấy đồ tiếp tế này, rồi nảy sinh lòng tham, làm bậy cướp đoạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xách về rồi lại phải hai người cùng ăn.
Trong lúc nhất thời, cô vừa không muốn rời đi, lại không có mặt mũi để ở lại.
Tôn Bằng trằn trọc, nóng quá không thể ngủ được, nhưng vẫn ép mình nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đang miên man suy nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy bắp chân đau nhói.
Người phụ nữ này, đúng là không muốn bỏ ra chút công sức nào, chỉ muốn hưởng thụ.
Cô cong môi, nghĩ: Cũng đến lúc làm nốt những việc còn dang dở rồi.
Theo đúng như thỏa thuận, không thiếu một món nào.
Cắt móng xong cho Phú Quý, An Nam rửa tay, rồi đổ cho nó một chút thức ăn.
Cô có vẻ không tình nguyện: “Đồ trong nhà không còn nhiều lắm đâu…”
“Đ* c*m th*!”
14:02.
Chị Nam vừa nãy cười đáng sợ như vậy, có phải đang âm mưu cắt móng chân của mình không??
Vương Tiểu Ngọc không thể tin được nhìn anh: “Tiếp đãi khách? Anh xem tôi là cái gì?!”
Anh giấu tất cả lương thực và nước uống đi, bên ngoài chỉ để lại mấy gói bánh quy.
Tôn Bằng cười lấy lòng: “Tôi cố ý không nói trước cho cô ấy, để các cậu có thể trải nghiệm cảm giác mới mẻ. Nếu hài lòng, về sau nhớ mang thêm nhiều khách đến cho em trai nhé!”
“Đương nhiên không ngại! Không phải đã nói rồi sao, các cậu giúp tôi giới thiệu thêm người đến đây! Đến bao nhiêu cũng hoan nghênh.”
Huống hồ bên ngoài hỗn loạn như vậy, chưa đợi cô tìm được chỗ dựa mới đã sớm bị nóng c.h.ế.t hoặc bị ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t rồi!
Dựa vào chính mình để tìm đồ tiếp tế?
Chờ mặt trời lặn xuống núi, anh mới mở mắt ra.
Anh nhìn bóng lưng Vương Tiểu Ngọc đang sắp xếp đồ tiếp tế trong bếp, trên mặt hiện lên một tia u ám.
“Anh Bằng! Cứu em!”
Tôn Bằng: “Không cần. Là bạn anh quen lúc tìm đồ tối qua, đến tặng đồ cho chúng ta.”
Lúc này, nếu có thể kiếm đủ nhiều vật tư, tương đương với có thật nhiều tiền, tương lai sẽ có thêm một chút đảm bảo.
Người đàn ông không biết xấu hổ này, lại vì miếng ăn mà đem mình ra làm món đồ chơi để đưa cho người khác!
Anh ta nhìn Vương Tiểu Ngọc đầy ẩn ý:
Khoảng cách ra vào không gian cũng đã nâng cấp lên 50 mét.
Thật đáng sợ! Cảm giác như giây tiếp theo sẽ phát ra tiếng cười “khặc khặc khặc” vậy!
Điểm này, thật không thể so được với vợ cũ của anh.
Nhưng ăn hết rồi thì sao?
Vương Tiểu Ngọc nghe vậy, mắt sáng rực: “Tặng đồ? Anh Bằng giỏi quá! Em biết ngay mà, đi theo anh chắc chắn không sai!”
“Tin hay không, cô ra ngoài cũng sẽ nhận được đãi ngộ như đêm nay thôi? Chẳng qua…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Bằng nghe vậy, biết cô đã thuận theo.
Cuộc nói chuyện bên ngoài vừa rồi cô đều nghe thấy hết.
Tổng cộng có ba người đến, người đàn ông dẫn đầu cười chào Tôn Bằng:
Ngay cả khi ngủ, cũng là mồ hôi đầm đìa, ngủ không yên giấc.
“Anh Bằng, hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Không tồi, rất hăng hái!”
Tôn Bằng vắt chân ngồi trên sô pha, dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Ăn xong đồ, hai người liền về phòng ngủ.
“Không có tôi bảo vệ, cô chỉ có thể chịu nhục chứ không thể đổi lấy những đồ tiếp tế này. Thà ở lại với tôi còn sống sung sướng hơn!”
Vừa nói, anh ta vừa xin lỗi:
“Các người làm gì?!”
Trong lòng cô nghĩ: Chẳng phải vì cái vẻ bề ngoài này mà anh mới phản bội vợ cũ để đến với mình sao!
Cúi đầu nhìn, hóa ra là Phú Quý đang điên cuồng cào chân cô.
Trong phòng vang lên tiếng phản kháng kịch liệt.
Thấy anh cõng một cái ba lô căng phồng, tay còn xách thêm một túi khác, cô không giấu được vẻ vui mừng, vội vàng giơ tay nhận lấy đồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh trực tiếp ra tối hậu thư: “Cô nếu không muốn, có thể rời đi!”
Sau đó, cô xoa xoa cái eo đau nhức, giận dỗi rời giường mặc quần áo.
Bây giờ nhiệt độ ban ngày luôn duy trì ở trên 50 độ, nóng đến mức người ta nằm trên giường cũng không dám cử động.
Anh vừa cất đồ vào tủ, vừa thầm tính toán: Cứ thế này, thì không cần lo chuyện tìm không thấy đồ tiếp tế nữa.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, anh mới ung dung ngồi trên sô pha, chờ người đến.
“Ngoan nào!”
Nhưng nếu cứ ngồi không mà ăn, về sau sẽ càng thêm bị động.
“Được!” Vương Tiểu Ngọc lập tức mở một gói bánh quy đưa cho anh.
Số đồ này, đúng là đủ cho bọn họ ăn một thời gian.
Chắc hẳn Tiền Oanh Nhi đã đợi dưới suối vàng sốt ruột lắm rồi nhỉ?
An Nam ôm nó lên, đặt lên sô pha, bắt đầu cắt móng cho nó.
Tôn Bằng thấy thế, khoanh tay ngồi bên cạnh:
Lúc này, tâm trạng An Nam vô cùng thư thái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.