Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 427
An Nam cười: "Chủ yếu vẫn là thái độ của em."
Chương 427
Cô ta cắn môi: "Tôi không tài nào tin được tất cả những điều này đều là trùng hợp."
Vành mắt Hạ Chí đỏ hoe trả lời: "Sáng nay sau khi thức dậy, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy Thẩm Ngạo mất tích có chút kỳ quặc."
Cô còn tưởng mình làm rơi thứ gì đó mà chưa kịp cất vào không gian.
Có thể là tối qua bị lạnh một chút, đột nhiên tỉnh táo, càng nghĩ càng thấy không đúng. Nghĩ đến các người, cảm thấy vẫn nên đến nhắc nhở một chút thì hơn."
An Nam không nói gì. Nhưng trong lòng thầm bĩu môi, chuyện rõ ràng như vậy mà bây giờ cô mới phát hiện.
Cố Chi Dữ có thể tưởng tượng ra vẻ kiêu ngạo, ngang ngược của cô. Vì thế anh cũng cười: "Muốn em giả vờ ngoan ngoãn phục tùng, thì đúng là không dễ."
An Nam nghĩ cô ta lại sẽ nói những lời sáo rỗng, cảm ơn cô và Cố Chi Dữ đã đột nhiên xuất hiện, cứu mạng họ.
Hạ Chí khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Dù sao cái bàn đó đã bị ăn mòn hai lần, hỏng bét không ra hình thù gì rồi, tái sử dụng cũng là bình thường thôi.
Nhưng không ngờ, cánh cửa phía sau lại đột nhiên mở ra.
Hạ Chí không hiểu lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng.
An Nam đưa ấm nước đến trước mặt ba con thú nhỏ, thấy chúng vẻ mặt phản kháng, cô gật đầu: "Đúng vậy."
Hạ Chí co giật khóe miệng. Lúc cô ta lạnh đến mức thành cây kem, sao không nghĩ đến việc đốt những đồ gỗ này nhỉ?
Bên ngoài im lặng một lúc, rồi giọng nói nhỏ xíu vang lên: "Tôi chỉ muốn nhắc các người, cẩn thận một chút, cửa hàng này không ổn đâu."
Dù sao ba năm tận thế, mọi người đều đã quen với chuyện không liên quan đến mình thì bỏ mặc. Hơn nữa thái độ của cô đối với cô ta và Phương Dao Dao từ trước đến nay không thể gọi là thân thiện.
An Nam vừa ăn xong bữa sáng, cửa phòng lại bị gõ.
Hạ Chí ngước mắt lên, liền thấy bên cạnh ba con vật cưng kỳ lạ còn có người đàn ông ít nói kia, anh ta cũng giống An Nam, vẻ mặt kỳ lạ nhìn cô ta.
Phòng của vợ chồng ông bà chủ cũng ở tầng 3, toàn thân cô ta ở trong trạng thái căng thẳng đề phòng, sau khi nói xong với An Nam, cô ta lập tức muốn nhanh chóng xuống lầu.
An Nam đánh giá vẻ mặt của cô ta, đi thẳng vào vấn đề: "Lời cậu vừa nói ngoài cửa là có ý gì?"
Hai người này đã đốt bàn gỗ của khách đ**m để sưởi ấm.
Cố Chi Dữ liếc nhìn xác cổ trùng: "Họ sống quá thuận lợi rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Chí nói xong câu đó, thấy bên trong không có tiếng động, liền quay lưng rời đi.
"Vào nói chuyện đi."
Chờ bà chủ đi rồi, An Nam mới mở cửa lấy ấm nước vào nhà.
An Nam nhìn cô ta, cũng sững sờ, đôi mắt hơi mở to, như thể kinh ngạc, sau đó hơi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi, nhìn Hạ Chí.
Hạ Chí thấy vẻ mặt của vợ chồng họ đều có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
Sáng hôm sau.
Không tống đầu họ trực tiếp vào ấm nước đã là cô nhân từ, còn muốn cô giả vờ làm fan hâm mộ nhỏ của bà chủ? Không có cửa đâu!
Máy sưởi và chăn điện vừa mới cất vào không gian, chỉ còn lại đống lửa nhỏ đốt tạm này. Ba con thú nhỏ đều có chút không quen, quây quanh đống lửa hơ người cho ấm.
An Nam biết anh đang muốn làm gì, cô nhắc nhở: "Mối quan hệ giữa họ và Thanh Thành Bang chắc chắn không đơn giản, tốt nhất đừng tùy tiện động vào họ."
An Nam nhướng mày, liếc nhìn Cố Chi Dữ bên cạnh.
Hạ Chí bị thái độ tốt của cô làm cho có chút lúng túng, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn đã quan tâm."
Vào phòng, cô ta lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Căn phòng bài trí rất đơn giản, gần giống phòng của cô ta và Phương Dao Dao, điểm khác biệt duy nhất là...
Hạ Chí hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, vẻ mặt khó hiểu nói: "Tôi cũng không biết tại sao, trước đây tôi luôn cảm thấy bà chủ là người tốt, chắc chắn sẽ không làm hại chúng ta.
Không ngờ cô ta lại ngẩng đầu nhìn Cố Chi Dữ một cái, hốc mắt đỏ hoe nói: "Tôi không muốn nhìn thấy một cặp tình nhân nào khác giống chúng tôi..."
Vân Vũ
An Nam bĩu môi: "Em cũng sẽ không tự làm mình khó chịu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lại dùng phương pháp cũ, xử lý mấy con sâu, sau đó cảm thán: "Họ đúng là vội vàng quá. Con cổ trùng này trực tiếp tăng gấp đôi liều lượng."
Thế là cô lặng lẽ kiểm tra lại một lượt, xác nhận không có vật tư nào không nên xuất hiện.
"Tôi đã nói rồi không được làm phiền nữa cơ mà?!"
Giọng nói của cô ta mang theo chút nức nở: "Tôi và Thẩm Ngạo trước đây cũng giống các người, ân ân ái ái, tình cảm ổn định. Một ngày trước khi đến đây hắn còn nói với tôi, đợi đến Lạc Tô Thành gặp bố mẹ, sau này hai gia đình chúng ta sẽ sống cùng nhau."
"Thẩm Ngạo đột nhiên mê mẩn bà chủ không quen biết, nửa đêm lại đột nhiên biến mất trong khách đ**m này, miếng thịt đáng ngờ đó lại do ông chủ mang về..."
Thái độ của cô ấy hôm nay tốt thế sao? Lại còn chịu cho cô ta vào phòng?
Chuyện gì thế này? Cô gái hâm mộ bà chủ kia lại "thoát fan" rồi sao! Hôm qua lúc cô dùng axit đậm đặc để tưới cổ trùng, có tưới c.h.ế.t cả con trong người cô ta không nhỉ?
Cứ tưởng lại là bà chủ phiền phức kia, cô bực mình hét lên:
An Nam kéo một chiếc ghế lại, ý bảo cô ta ngồi xuống, sau đó khuyên một câu đầy chân thành: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ngờ bên ngoài lại truyền đến giọng của Hạ Chí: "Là tôi. Ngại quá, làm phiền rồi."
Sau khi chắc chắn không có gì sót lại, An Nam chỉ nghĩ Hạ Chí vẫn còn thấy lạnh, nên tiện tay đưa cho cô ta một chiếc chăn mà bà chủ đã mang đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Nam thấy cô ta đứng ngây người trong phòng, cô không đoán được đối phương đang cảm thán hành vi "ăn cướp" của mình - vì cô chẳng thấy việc đốt đồ đạc của khách đ**m có gì sai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Nam sững sờ: "Có chuyện gì sao?"
Trong tình huống không rõ thực lực và con át chủ bài của đối phương, cô không muốn tùy tiện đối đầu với họ. Lỡ không cẩn thận dẫm phải mìn, thì sẽ được ít mà mất nhiều.
"Nén bi thương thuận biến a! Ai cũng thương."
Cố Chi Dữ quay đầu nhìn: "Lại là chiêu cũ?"
Anh Phúc và những người nước ngoài bị người của Thanh Thành Bang đuổi lên núi không dám vào thành là sự thật. Cô không biết họ rốt cuộc đã làm thế nào.
"Cậu... vào đi. Bên ngoài lạnh lắm." Thái độ của An Nam rõ ràng dịu dàng hơn.
Những người nước ngoài kia rõ ràng cầm AK, còn có rất nhiều bom, trang bị so với cô chỉ mạnh hơn chứ không yếu, vậy mà lại bị đánh đến mức không có sức phản kháng.
Bước chân của Hạ Chí khựng lại, cô ta quay đầu, không thể tin nổi nhìn An Nam.
An Nam không nói thêm lời khách sáo, mà hỏi thẳng: "Tại sao lại nhắc nhở chúng tôi?"
Dù sao đợi đến khi tuyết ngừng họ sẽ rời đi, hoàn toàn không cần thiết mạo hiểm xung đột với Thanh Thành Bang, đánh nhau sống mái. Cố Chi Dữ biết cô nghĩ gì: "Yên tâm đi, anh biết nặng nhẹ."
Cô ta vừa nói vừa cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Chiếc nhẫn đôi đó lại được cô ta đeo lại trên tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.