Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 361
Anh em không còn, kho vật tư giành được sau bao trận Nam chinh Bắc chiến, cũng đều thuộc về người ta.
"Cô đang đóng phim truyền hình à?"
Cô ta vẻ mặt tươi cười: "Được thôi, vậy lập bang phái! Anh nói xem, nên đặt tên là gì?"
Lúc trước đi điều tra biệt thự trên lưng núi, sao lại không tìm hiểu kỹ hơn! Sớm biết... Sớm biết... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại nữa?
Đổng Chí Bưu vén tay áo, chỉ vào hình xăm trên người mình: "Gọi là Bang Thương Lang thế nào? Em thật sự rất thích sói! Chúng ta sẽ trở thành bầy sói mạnh nhất mạt thế!"
Cô may mắn không tồi, có không gian, lại có s·ú·n·g, thậm chí cả con vật cưng đối phương vừa ý cũng là do cô nuôi. Có thể nói là chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nam Yến Nhạn trừng mắt.
Đổng Chí Bưu vẻ mặt hăng hái: "Yến Tử tỷ, chị vô địch quá rồi! Hay là chúng ta thành lập một bang phái đi? Chúng ta nắm tay đồng lòng, nhất định có thể sống sót tốt trong mạt thế!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn phía im ắng, căn bản không thấy bóng dáng An Nam.
An Nam đứng cạnh cô ta, vẻ mặt bình tĩnh thu s·ú·n·g: "Cô rất mạnh. Chỉ là chọc phải người không nên chọc."
An Nam thấy nó cứ tỏ vẻ đợi khen, nhướn mày hỏi: "Mày làm đấy à?"
Thấy b.ắ.n trượt một phát, An Nam nhíu mày. Tốc độ người này thật quá đáng, lại có thể tránh cả đ·ạ·n?!
An Nam cúi người, nhặt một cọng lông của Phúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô có chút kinh ngạc: "Mấy đứa lại trộm được nhiều đ·ạ·n thế này sao?"
Sau đó, nó vênh váo nhảy lên giường, dùng miệng nhấc chăn lên. An Nam lúc này mới phát hiện, dưới chăn toàn bộ đều là đ·ạ·n.
Cô nhướn mày hỏi Phú Quý: "Các cậu ở đây sống tốt lắm hả?"
Còn chưa đợi Phú Quý nói gì, Cố Chi Dữ đã từ chối: "Không được."
An Nam buồn cười, phối hợp trả lời: "Xót! Sao lại không xót được."
Nam Yến Nhạn vui mừng khôn xiết, vừa định nói thêm gì đó, ai ngờ giây tiếp theo, đối phương lại một lần nữa chĩa s.ú.n.g vào cô ta.
Lúc này, từ góc độ của Nam Yến Nhạn, vừa vặn có thể thấy đầu người của Đổng Chí Bưu bị vứt bừa ở một bên không xa.
Cố Chi Dữ khẽ cười, giúp cô phiên dịch: "Nó nói, cái này không gọi là trộm, gọi là di dời chiến lược."
Cố Chi Dữ giúp nó phiên dịch: "Nó nói, hôm qua bị đống đ·ạ·n này cộm đến mức ngủ không ngon, chăn cũng chẳng có, hỏi cô có xót nó không."
Phú Quý nhăn mặt, bực mình "gâu" mấy tiếng.
Thời đại thay đổi, trong tay có s·ú·n·g, đấu lưỡi lê làm gì?
Cô ta lập tức xoay người nhìn lại, đồng thời cúi người trốn sang một bên, ý đồ lại một lần nữa tránh thoát đòn tấn công dịch chuyển từ phía sau của đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhớ lại năm đó hăng hái, cùng nhau tiến lên, sau này sao lại đi đến tình trạng này? Họ tranh giành đấu đá, rốt cuộc đều làm nền cho người khác.
Nam Yến Nhạn vừa thoát một phát s·ú·n·g, lại né được đòn tấn công của con cún trắng lớn, đang thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ ngẩng đầu lên, người phụ nữ quỷ dị tên An Nam kia lại một lần nữa không thấy đâu.
Phú Quý đến gần người cô ta ngửi ngửi, xác nhận cô ta đã không còn hơi thở, mới ngẩng đầu tiến đến bên cạnh chủ nhân.
Phú Quý đắc ý ngẩng đầu lên.
Phú Quý lập tức bất mãn gầm gừ.
Lúc trước người phụ nữ này dẫn theo cả một đám người hùng hổ tấn công biệt thự số 1, đâu có thấy cô ta đòi đấu tay đôi. Bây giờ mình yếu thế, lại muốn một chọi một, coi cô là đồ ngốc à?
An Nam cúi người, nhặt khẩu s.ú.n.g lục trong tay Nam Yến Nhạn, nhìn lướt qua, bên trong quả nhiên không có đ·ạ·n.
An Nam mặt không cảm xúc: "Tôi không phải anh hùng gì hết, cũng không phải cao thủ võ lâm, không có hứng thú bồi cô chơi trò Hoa Sơn luận kiếm.
Đương nhiên rồi! Cún Đại Vương đến đâu cũng sống tốt!
Còn Nam Yến Nhạn ngã xuống, trong lòng đầy không cam tâm.
Chương 361
Hối hận quá! Cô ta hối hận vô cùng!
Cô đúng là không có thân thủ bằng Nam Yến Nhạn, nhưng trong thời mạt thế không có đạo lý nào để nói, may mắn cũng là một loại thực lực.
An Nam từ từ hạ s.ú.n.g xuống.
Phú Quý nũng nịu chơi một lúc, còn "gâu gâu" suốt, dường như đang than phiền điều gì đó.
Rõ ràng thân thủ của cô ta tốt hơn, rõ ràng tay cô ta có nhiều anh em hơn, rõ ràng cô ta có s·ú·n·g, có thuốc nổ, nhìn thế nào cũng không nên cứ như vậy mà c.h.ế.t một cách vô danh...
An Nam nhướn mày.
Còn chưa kịp phản ứng, "Đoàng" một tiếng s.ú.n.g vang, Nam Yến Nhạn trúng đ·ạ·n vào đầu, từ từ ngã xuống.
Sau đó xoa đầu nó: "Tối nay thưởng cho mày mấy cái đùi gà to, rồi cho mày về phòng ngủ, ngủ cùng bọn tao, thế nào?"
Võ công có tốt đến mấy, một phát s.ú.n.g cũng gục!
Thấy cô ta trốn sau lưng Phú Quý, muốn lợi dụng Phú Quý khiến cô bó tay bó chân, không dám nổ s.ú.n.g nữa, An Nam im lặng hai giây, rồi biến mất tại chỗ.
Phú Quý quen cửa quen nẻo mở cửa, mời họ vào nhà.
Ba con thú cưng đều được nó chăm sóc rất sạch sẽ, trên người lúc nào cũng có mùi sữa tắm dành cho thú cưng. Căn phòng này vừa ngửi, liền biết chúng nó từng ở đây.
Đồ keo kiệt!
"Được! Chúng ta sẽ làm bầy sói mạnh nhất!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta nói với tốc độ cực nhanh: "Cô rất mạnh, tôi cũng hiếm khi gặp đối thủ. Hay là chúng ta đấu tay đôi?"
Vân Vũ
Phú Quý nhe răng, gật đầu lia lịa. Sau đó ra hiệu cho họ đi theo nó.
An Nam vừa vào phòng, đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Ai ngờ lần này cô ta lại đoán sai.
Nam Yến Nhạn nhìn họng s.ú.n.g chĩa thẳng vào mình, trong lòng căng thẳng: "An Nam!"
Đi đâu mà tìm được thú cưng thông minh thế này chứ?
Trong tình huống hiện tại, thân thủ của cô chẳng là ưu thế gì. Trừ khi cô có vũ khí nóng với thực lực ngang bằng, nếu không không có tư cách đàm phán với tôi."
Đồng tử Nam Yến Nhạn co lại, phản ứng cực nhanh ngồi xổm xuống, ngay tại chỗ lăn một vòng, trốn sau lưng con Phú Quý to lớn.
Còn có tên tiểu quân đang trốn trong thùng nước...
"Hả?" Nam Yến Nhạn kinh ngạc.
An Nam và Cố Chi Dữ nhìn nhau, đi theo Phú Quý, lại một lần nữa lên lầu. Lần này, đến căn phòng cạnh phòng ngủ của Nam Yến Nhạn.
Nam Yến Nhạn vội vàng tiếp tục: "Anh hùng tiếc anh hùng, chúng ta đấu một trận! Tôi thắng, cô tha cho tôi. Cô thắng, tôi tùy cô xử trí."
Ai ngờ công phu của Nam Yến Nhạn thật sự không phải vừa, lại có thể né tránh được miệng Phú Quý, vẫn luôn bám lấy phía sau đuôi nó.
Phú Quý hoảng sợ, lập tức quay đầu lại định cắn cô ta.
An Nam giơ s.ú.n.g nhắm vào người phụ nữ xảo quyệt này, không chút do dự bóp cò.
Có lẽ là trước khi c.h.ế.t hồi tưởng, trước mắt cô ta đột nhiên hiện lên cảnh tượng ban đầu khi thành lập bang phái.
Nam Yến Nhạn nhíu mày. Chuyện gì thế? Cô ta không phải dịch chuyển sao? Dịch đi đâu rồi!
Đang bất an quan sát bốn phía, do dự không biết có nên ra tay trước với con ch.ó dữ trước mặt không, đột nhiên, một luồng sát khí truyền đến từ phía sau bên trái.
Thấy An Nam cầm khẩu s.ú.n.g không có đ·ạ·n, Phú Quý nhảy mấy cái trước mặt cô, đắc ý vẫy đuôi.
Nam Yến Nhạn hoàn toàn mất đi hơi thở, đến khi c.h.ế.t vẫn không nhắm mắt lại.
An Nam quay đầu nhìn Cố Chi Dữ.
Trước đây cô còn lo lắng cho ba đứa ở nhà, kết quả chúng nó an toàn lắm, lại còn rảnh rỗi giúp cô đào hết đ·ạ·n của kẻ địch!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.