Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 284
Có lẽ là bị sương mù ảnh hưởng, cô ta bị thương ngón tay, vừa nói chuyện, một bên sợ tới mức nước mắt và nước mũi giàn giụa, cả người đều run rẩy.
An Nam và Cố Chi Dữ vào phòng.
“Nhưng thành phần quá hỗn tạp, không cách nào phân tích hoàn toàn. Tớ cầm mấy con thỏ làm thực nghiệm, trước mắt xem ra, chỉ cần hít vào lượng ít, kịp thời dừng lại, liền có thể khôi phục bình thường. Nhưng nếu hít vào lâu dài với lượng lớn, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho thần kinh.”
Cố Chi Dữ nắm tay cô: “Có phần thưởng gì không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Nam tháo mặt nạ xuống, nhìn xung quanh: “Triệu Bình An đâu?”
An Nam nhíu mày: “Nói cách khác, ngay cả chúng ta có mặt nạ phòng độc, vẫn là phải cố gắng giảm bớt việc ra ngoài?”
“Tớ đến để đưa cái này cho các cậu. Nếu cần ra ngoài, nhớ mang mặt nạ phòng độc, tránh để bị sương mù ảnh hưởng, làm ra hành vi không lý trí.”
Sở Bội Bội gật đầu: “Hôm qua dì Hồ phát bệnh, đám gia cầm như Tiểu Bạch kia trạng thái cũng không đúng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần. Mặt nạ phòng độc chúng ta có, vừa rồi Bội Bội nghe thấy tiếng của con, ra gấp, nên mới không mang.”
Vì thế trừng hắn một cái: “Thu hồi những ý tưởng kia của anh.”
An Nam nghĩ nghĩ, đời trước cô sau khi trải qua thời kỳ sương mù lớn, xác thật thường xuyên đau nửa đầu, hơn nữa trạng thái cảm xúc cũng không ổn định như trước kia, thường xuyên liền sẽ lo âu, buồn bực.
Nhưng An Nam thì không quá lo lắng. Dù sao đời trước, cô liền mặt nạ phòng độc cũng không có, không phải cũng sống lại sao?
Nòng s.ú.n.g nhắm thẳng người kia: “Làm gì?!”
Người kia giật mình, lập tức quay đầu lại. Thấy là An Nam, vội vàng giơ tay lên:
“Tôi, Giang Mộng Thu, chúng ta gặp qua! Tôi không có ác ý, cô đừng nổ s·ú·n·g!”
Vân Vũ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí tại hiện trường tức khắc có chút trầm trọng.
An Nam: “Bổn phận của đàn ông, không có phần thưởng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô mở cửa sân, kéo An Nam vào nhà: “Mau vào.”
Dừng một chút, tiếp tục nói: “Cô cũng biết, hiện tại rất nhiều nhà đều sập, đúng là lúc thiếu vật tư, tôi cũng là có ý tốt…”
An Nam thì nhìn hắn hỏi: “Cậu đang làm thực nghiệm?”
Sở Bội Bội kéo tay An Nam: “Tớ thấy hai người mang mặt nạ phòng độc đến, các người cũng phát hiện sương mù không bình thường?”
“Đến nỗi cái ‘lâu dài’ này rốt cuộc là bao lâu, vì thời gian thực nghiệm có hạn, hiện tại còn không rõ.”
Dù sao thời kỳ sương mù rất khó tìm kiếm vật tư, đồ ăn của dì Hồ bọn họ có hạn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
An Nam nhưng không tin cô ta sẽ tốt bụng như vậy. Thanh danh người này trước nay không tốt, chuyện cô ta chen chân vào hôn nhân của Ngụy Dương, cũng là cô tận mắt nhìn thấy, có thể thấy được tin đồn đều không phải vô căn cứ.
Cũng?
Trước khi đi, dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Cố Chi Dữ.
Minh tinh chính là minh tinh, cho dù mặt mộc không trang điểm, sắc mặt cũng tương đối uể oải, nhưng như cũ rất đẹp.
Mọi người ở đây đều nghiêm túc nhìn về phía hắn.
Hồ Thúy Lan lần này không khách khí nữa, nói thẳng cảm ơn rồi nhận lấy.
Cố Chi Dữ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi.
Trong mạt thế, lòng người vốn đã nóng nảy, đời trước rất nhiều người tâm lý yếu ớt, bị sương mù ảnh hưởng trực tiếp tự làm hại mình, tự s·át.
Cố Chi Dữ nhíu mày: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
An Nam nhìn sang đó một cái, yên tâm: “Vậy bộ đàm để lại cho các cậu, như vậy chúng ta giao tiếp cũng tiện.”
Lại nghe Triệu Bình An tiếp tục nói: “Mặt nạ phòng độc chỉ có thể có tác dụng phòng hộ 90%, cũng không thể hoàn toàn ngăn cách toàn bộ vật chất có hại.”
Ít nhất đời trước, mặt nạ phòng độc bị người ta tranh giành đến vỡ đầu. Hơn nữa trên đường này, cô và Cố Chi Dữ mang mặt nạ phòng độc, cảm giác cũng không có bất kỳ d.a.o động cảm xúc kỳ quái nào.
Cố Chi Dữ: “Ý tưởng gì?”
Sau đó từ ba lô lấy ra ba cái mặt nạ phòng độc, hai cái bộ đàm, đưa cho các cô.
Tuy rằng cách mặt nạ phòng độc, không nhìn rõ cụ thể biểu tình của Cố Chi Dữ, nhưng An Nam không hiểu sao cảm thấy, hắn nhất định là cười đến không có ý tốt.
Mấy người đang nói chuyện, Triệu Bình An từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bọn họ mười phần cao hứng: “Thần tượng! Anh Cố! Các cô các cậu tới rồi!”
Hồ Thúy Lan lại xua xua tay, chỉ chỉ một cái giá ở đằng xa, trên đó đang để mấy cái mặt nạ phòng độc:
“Phần thưởng.”
An Nam nhìn chằm chằm cô ta: “Cô bới cửa nhà người khác làm gì?”
An Nam hơi nhíu mày, trong tay xuất hiện một khẩu s.ú.n.g lục.
An Nam gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Chương 284
Cố Chi Dữ: “Vậy tối tôi tự lấy.”
Hồ Thúy Lan còn nhiệt tình mời: “Chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm trước đi. Nam Nam và Tiểu Cố ở lại cùng nhau ăn!”
“Thẳng nam thép không hiểu phong tình?”
“Lấy cái gì?”
Đại sảnh tầng một đã được Sở Bội Bội và Hồ Thúy Lan dọn dẹp sạch sẽ.
Đều là những người đã được mài giũa qua hai ba năm mạt thế, ba người khác rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình.
Giang Mộng Thu nghe thấy thả mình rời đi, thở phào nhẹ nhõm, nức nở gật đầu: “Được, tôi đi ngay.”
An Nam thấy rõ mặt cô ta, xác thật là cô tiểu hoa đang hot kia.
Chờ nhìn theo cô ta trở về biệt thự nhà mình, An Nam cười như không cười nhìn Cố Chi Dữ, nhướng mày nói:
Hồ Thúy Lan cười cười: “Yên tâm, Bội Bội hôm qua giúp dì châm cứu, đã khôi phục bình thường.”
Vì thế cười trấn an dì Hồ bọn họ: “Chúng ta cũng không cần quá bi quan, nói không chừng sương mù này rất nhanh liền tan đi.”
Sau đó không thèm để ý đến hắn nữa, quay sang gọi người trong sân.
Giang Mộng Thu vội vàng giải thích: “Tôi dọn đến nhà bên, là hàng xóm của bạn cô. Tôi là… thấy vật tư nhà họ đều chất đống trong sân, muốn nhắc nhở họ.”
Triệu Bình An gật đầu: “Đúng vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Chi Dữ sửa lại: “Là trung thành chồng người biết giữ mình trong sạch.”
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Mặt nạ phòng độc hữu dụng đúng không?”
An Nam “Phụt” một tiếng cười ra: “Làm tốt, người chồng.”
Tổn thương vĩnh viễn?
Giang Mộng Thu:…
Cô ta khóc đến nước mắt đầy mặt, dập đầu xin tha.
An Nam nhìn cô: “Các cậu cũng phát hiện?”
An Nam và Cố Chi Dữ lập tức từ chối.
An Nam quay đầu nhìn về phía Hồ Thúy Lan: “Dì Hồ, dì có khỏe không?”
Triệu Bình An trả lời: “Trọng điểm thực nghiệm của tớ chính là cái này.”
Mới vừa hô hai tiếng, Sở Bội Bội liền ra: “Nam Nam!”
Ánh mắt kia, thật là yếu ớt động lòng người, nhìn thấy mà thương.
Nhưng lúc đó cô tưởng là cảm xúc bình thường dưới sinh hoạt áp lực cao của tận thế.
Dù sao bọn họ là một nhóm hỗ trợ lẫn nhau, bình thường duy trì liên hệ, bù đắp cho nhau rất quan trọng. Gặp phải tình huống đột phát gì, cũng dễ dàng thông báo cảnh báo cho nhau.
Cố Chi Dữ cũng hiếm khi mở miệng nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Triệu Bình An: “Đúng vậy, tớ lấy một phần mẫu sương mù, đơn giản nghiên cứu một chút, phát hiện bên trong cư nhiên có metylamin, Ma Hoàng kiềm cùng nhiều loại thành phần phức tạp có thể k*ch th*ch tinh thần.”
Hồ Thúy Lan trả lời: “Ở trong phòng làm thực nghiệm.”
An Nam: “Ý tưởng ăn đòn.”
An Nam như cũ dùng s.ú.n.g chỉ vào cô ta: “Về nhà cô đi.”
Giang Mộng Thu thấy đối phương giơ s.ú.n.g không nói gì, rốt cuộc nhịn không được, khóc lớn lên: “Ô ô ô, tôi thật sự không có ác ý, cô đừng g·iết tôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.