Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119
Triệu Bình An tò mò lại gần: “Bội Bội, cô định xử lý hắn thế nào?”
“G·i·ế·t tôi… g.i.ế.c tôi… Cầu xin cô, cho tôi một cái c.h.ế.t nhanh chóng đi!”
Cô giơ s.ú.n.g lên, thấy sắp bóp cò.
Sở Bội Bội lắc đầu: “Không cần, tên cặn bã này không xứng!”
Đáng tiếc hiện tại điều kiện y tế có hạn, có lẽ chỉ hai tuần thôi, hắn là có thể hoàn toàn giải thoát rồi! Thật đúng là số may…
Sở Bội Bội hiểu ý của cô: “Yên tâm đi, bảo đảm làm hắn không còn nửa điểm uy h.i.ế.p nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với gần 200 kẻ địch, lại còn toàn mạng trở về, đại thắng, nói không vui là giả.
Ưu tiên lấy nước và thuốc men, sau đó là những lương thực chưa hỏng và thực phẩm đóng gói, cuối cùng là nến, cồn và các vật tư sinh tồn khác.
Cái tát này cực kỳ tàn nhẫn, trực tiếp khiến người vốn đã đầy thương tích ngất xỉu.
Vì thế hắn chịu đựng đau đớn, nhe răng cười với Sở Bội Bội.
Họ chửi bới trong nhà, tức đến sôi máu.
Cô ta cũng coi như là đặt niềm tin sai người, tự gieo tự gặt.
Đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi những người cư dân đó đều trốn trong nhà, mong cô có thể đi đời nhà ma đấy!
Còn những thứ như bánh gián tự chế, thịt rắn đã có mùi… thì đều để lại tại chỗ.
Sở Bội Bội dường như nghĩ ra điều gì, hai mắt sáng rực: “Bảo sao khoảng thời gian trước mỗi ngày cô đều ra ngoài, không tìm đồ ăn cũng không tìm dầu, hóa ra là tìm thứ này!
An Nam vẫn không hề phản ứng, còn bày ra bộ dạng “Nói xong chưa, nói xong thì đừng làm phiền bà nữa”.
Vừa lên đã nịnh bợ cô ư?
Ba người xác nhận tất cả ác ôn đều đã c.h.ế.t sạch, mới cùng nhau nhìn về phía đống vật tư chất thành núi kia.
Triệu Bình An và Sở Bội Bội cười gật đầu: “Được, dọn!”
Chương 119
Cứ tưởng những cô gái nhỏ sẽ lương thiện hơn đám ác ôn kia, không ngờ cũng là những kẻ tham lam!
Đây đều là dùng đ·ạ·n đổi lấy, không lấy thì phí.
Nhưng chỉ dám ở trong phòng cắn răng, còn bảo họ xuống nói chuyện với An Nam có s.ú.n.g thì tuyệt đối không dám.
Triệu Bình An cũng rất đồng tình gật đầu: “Nếu không sao tôi lại nói là thần tượng của tôi!”
Lúc này Tôn Bằng đau đớn không thể chịu nổi, tứ chi đều phế, quả thực sống không bằng c·h·ế·t.
“Bội Bội, nhà tôi còn có một ít thuốc, có thể giúp cô tra tấn hắn lâu hơn một chút.”
Cái này gọi là số may ư?
Cô cong môi: “Đi thôi, trở về bổ sung lại.”
“Ừm, nhặt ở sở cảnh sát. Tôi thấy để đó không ai lấy, nên mang về.”
“Mơ đi!”
Sở Bội Bội mặt đầy tàn nhẫn tát cho hắn một cái.
Triệu Bình An vẻ mặt kinh hãi.
Hai người trợn mắt há hốc mồm: “Nhặt được?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi vợ chồng kia căng thẳng liếc nhau, sau đó tiếp tục tâng bốc:
Cuối cùng cũng có một vài hộ dân gan lớn, nhịn không được xuống lầu.
Sở Bội Bội nhìn Tôn Bằng đang bất tỉnh: “Đương nhiên là giúp hắn khâu lại những vết thương này, cho nó hơi lành, lại mạnh tay xé ra, rồi lại khâu.
“Không sai. Không chỉ chồng mày, con mày cũng là do tao hại. Cái đám làm mày sảy thai, chính là do tao xúi giục.”
An Nam làm ra vẻ bí ẩn, hai người vội vàng ghé đầu lại gần, nghe cô nói nhỏ.
Sao rồi, Sở Bội Bội, hận tao đi? Có bản lĩnh thì g.i.ế.c tao, trả thù cho chồng và con mày…”
An Nam không chút do dự: “Chúng ta dọn về nhà. Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!”
Hắn đồng tình nhìn Tôn Bằng đầy m.á.u trên đất, mở miệng nói:
Sở Bội Bội bị hắn nói chọc giận, nhớ đến đứa con chưa ra đời của mình, hốc mắt đỏ hoe.
“Cảm ơn vị Bồ Tát nữ này, đã giúp mọi người dọn dẹp đám ác ôn xâm chiếm khu dân cư! Cô thật là người xinh đẹp lại có lòng tốt mà!”
“Tao g.i.ế.c mày!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đá Tôn Bằng một cái: “Thằng béo c.h.ế.t tiệt, mày rất muốn được giải thoát đúng không?”
“Mày yên tâm, tao là bác sĩ ngoại khoa rất chuyên nghiệp, nhất định sẽ giúp mày cứu sống lại!”
Chỉ tích trữ lương thực mà không tích trữ s·ú·n·g, chắc chắn sẽ thành kho lương của người khác…
Lúc này, Sở Bội Bội dường như nghĩ ra điều gì, lại hạ khẩu s.ú.n.g xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Bằng đang bất tỉnh: …
Thà bị b.ắ.n c.h.ế.t một phát, cho hắn được giải thoát.
Tôn Bằng mãn nguyện nhắm mắt lại, chờ được giải thoát.
Thứ này cũng có thể tùy tiện nhặt ư?
Thấy vật tư ngày càng ít, chỉ một lát sau, đã bị nhóm An Nam dọn đi một phần ba.
Cô cũng không phải nữ anh hùng từ trên trời rơi xuống, không thể làm ra việc đánh đuổi kẻ ác, rồi chia lương thực cho cư dân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Muốn nói tàn nhẫn thì vẫn phải là phụ nữ!
Hai người đều quay đầu nhìn An Nam: “Mấy thứ này…?”
Cũng không biết lúc trước cô ta theo Tôn Bằng cùng nhau làm hại vợ cả, có nghĩ đến kết cục của mình sẽ như thế nào không.
Những thứ này đều là Tôn Bằng cướp từ chỗ họ!
Triệu Bình An gật đầu, lại quay sang nhìn An Nam: “Thần tượng, s.ú.n.g của cô lấy ở đâu vậy?”
Triệu Bình An: …
Tại sao mấy người này lại dọn hết về nhà mình?
“Nhặt được.”
An Nam nhướng mày.
Không trách họ vui vẻ, ngay cả chính cô cũng rất vui.
Dù sao cũng là nhờ An Nam cho s·ú·n·g, mới có thể tuyệt sát họ, việc xử lý những thứ này, đương nhiên phải nghe ý kiến của cô.
Dì Hồ cũng xuống giúp đỡ, giúp họ phân loại đồ ăn tốt và đồ ăn đã hỏng.
Nghe xong lời này, Tôn Bằng mặt đầy hoảng sợ, cả người đều run lên như sàng.
Triệu Bình An nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tôn Bằng đột nhiên mở mắt, thấy Sở Bội Bội cười rạng rỡ.
Những người cư dân trên lầu mắt thấy họ dọn cả đống vật tư chất thành núi vào nhà, sốt ruột không thôi.
An Nam ôm s.ú.n.g đứng tại chỗ canh gác, Sở Bội Bội và Triệu Bình An lần lượt dọn đồ lên lầu.
Cô khoanh tay, không đáp lời, lẳng lặng nhìn họ diễn.
Hắn cười vô cùng đáng đánh đòn: “Chính là tao, đã hại cả nhà mày!
Sở Bội Bội: …
Cô ấy thật đúng là biết nhặt đồ!
Đừng bao giờ chọc vào phụ nữ! Càng không nên chọc vào nữ bác sĩ!
Nam Nam, nếu không phải cô tìm được s·ú·n·g, số dầu tôi vất vả tìm được sẽ thành vô ích! Cô vẫn có tầm nhìn hơn!”
Vân Vũ
Sở Bội Bội cũng vẻ mặt tò mò nhìn cô.
An Nam bên cạnh nhắc nhở cô ấy: “Xác nhận tứ chi đều phế chưa? Cẩn thận một chút, tốt nhất lại đánh gãy gân tay gân chân, hoặc là trực tiếp phế luôn cánh tay và hai chân còn lại…”
An Nam thấy họ hưng phấn như được tiêm adrenaline, không nhịn được cũng mỉm cười.
Thuốc là vật tư quý giá nhất, không thể lãng phí. Có thể tra tấn tên s·ú·c· ·v·ậ·t này một trận, đã đủ để giải hận trong lòng cô.
An Nam ôm s.ú.n.g đứng dưới lầu, liền thấy một đôi vợ chồng từ tòa nhà đối diện đi ra, quỳ lạy cô.
“Tên Tôn Bằng đó thật không phải người, cướp lương thực của chúng tôi thì thôi, c.h.ế.t đến nơi còn kéo cô xuống nước! May mà đám tiểu s·ú·c sinh không thắng được chính nghĩa, cô chính là hóa thân của công lý a!”
Trước khi đi, An Nam nhìn Vương Tiểu Ngọc đã c.h.ế.t không nhắm mắt.
Khi nói đến “lương thực của chúng tôi”, hai người còn cố ý nhấn mạnh, thăm dò sắc mặt An Nam.
Họ cắn răng, cuối cùng cũng nói thẳng mục đích.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.