Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110
“Trời ạ! Mau nhìn ngoài cửa sổ, rắn chín rồi!”
Phú Quý cũng lè lưỡi bò dậy, bất an nhìn xung quanh.
Những người may mắn sống sót lại bắt đầu ra ngoài hoạt động.
Sở dĩ hẹn đến nhà mình, là vì cô ấy biết trong nhà An Nam và Triệu Bình An chắc chắn có rất nhiều vật tư.
Nhưng chỉ cần một con rắn độc trà trộn vào, thì khả năng cao chỉ có thể chờ c·h·ế·t.
Về nhà sau thì luyện công, huấn luyện chú cún, đưa Lai Phúc vào không gian uống nước, rồi xem vài bộ phim yêu thích.
Vừa ăn cơm xong, liền nghe Sở Bội Bội đến gõ cửa, gọi cô qua điều trị cơ thể.
Kiếp trước không ai có thể giúp cô, kiếp này cô cũng sẽ không giúp bất kỳ ai.
Vì vậy, chọn địa điểm châm cứu ở nhà cô là thích hợp nhất.
An Nam nhanh chóng mặc đồ ổn định nhiệt cho Phú Quý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là… tiếng s.ú.n.g ư??
Cô cũng không rảnh tay đóng cửa, mang theo đá bào tự làm.
Những vật tư của cô đều là cùng họ từng chút một tích lũy được trong thảm họa. Họ đều rõ cô có bao nhiêu đồ.
Cuộc sống trôi qua bình dị mà phong phú…
Ngày càng nhiều người c.h.ế.t vì sốt cao và rắn loạn, số người sống sót giảm mạnh.
Vào 1401, phát hiện Sở Bội Bội còn chu đáo chuẩn bị chè đậu xanh giải nhiệt cho cô.
Nhưng nhà của chính mình thì khác.
An Nam đo thử, hiện tại nhiệt độ bên ngoài là 62 độ.
Vào giữa trưa, An Nam đang ngủ ngon lành đột nhiên bị một luồng sóng nhiệt quét qua.
Chú cún lớn nhanh, may mà lúc làm quần áo cố ý làm rộng ra, vải còn có một chút co giãn, mới có thể mặc vừa.
An Nam không quên thí nghiệm của mình, lấy một ít nước suối từ không gian ra cho nó uống giải khát.
Cô ấy vẫn luôn là người chăm chỉ và không biết mệt mỏi.
Khoảng thời gian tiếp theo, An Nam mỗi ngày đến nhà Sở Bội Bội châm cứu.
Để tránh hiềm nghi, cô sẽ không đi vào nhà họ để dòm ngó bí mật.
Rắn chính là chuyên ăn chuột.
Sở Bội Bội lắc đầu: “Tôi không mệt. Tối nay cô đến đây đi.”
Mặc dù hiện tại mọi người ở chung khá tốt, nhưng giữa bạn bè cũng cần có giới hạn.
Thời gian học châm cứu càng dài, cô ấy càng cảm thấy thứ này rất thích hợp để dùng trong tận thế.
“Trời ơi, nhiệt độ mặt đất này phải đến 90 độ!”
Hôm nay, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống một chút, nhiệt độ ban đêm trở về 50 độ.
Sở Bội Bội mặt méo xẹo: “Tôi thà sống chung với chuột, cũng không dám múa cùng rắn đâu!”
Cũng ổn, nó không sợ nóng như chú cún, trong nhiệt độ hơn ba mươi độ trong nhà trạng thái vẫn tốt.
Hai người hẹn xong thời gian, nói lời tạm biệt, rồi mỗi người về nhà nghỉ ngơi.
Có tiếng kinh hô của hàng xóm truyền đến.
Hiện tại thiếu y thiếu thuốc, bất kể là thuốc tây hay thuốc đông y, đều rất khó kiếm.
Sau đó An Nam cũng mặc đồ ổn định nhiệt cho mình.
Trong lúc nhất thời, có người c.h.ế.t vì bệnh sốt cao và sốt xuất huyết, cũng có người bị rắn độc cắn c·h·ế·t, còn có người bị chuột biến dị cắn bị thương.
Chương 110
Mà trong khu dân cư thì yên tĩnh hơn hẳn.
Còn có một số con rắn, mặc dù bụng dưới bị thương, nhưng vẫn cố gắng bò vào nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đột nhiên giật mình, thần sắc ngưng trọng liếc nhìn Sở Bội Bội.
Nhưng châm cứu thì khác. Chỉ cần vài cây kim bạc, vẫn có thể chữa bệnh.
Đáng lẽ ra ban ngày nên yên tĩnh để ngủ, hôm nay lại đặc biệt ồn ào.
Bên ngoài không ngừng có tiếng khóc lóc truyền đến.
An Nam bị biểu cảm của cô ấy chọc cười: “Mau về nhà nghỉ ngơi đi!”
Kiếp trước cô cũng là một trong số những người này.
Nhiệt độ quá nóng, mọi người đều mở cửa sổ, dẫn đến bầy rắn từ cửa sổ bò vào trong phòng.
Chỉ cần cô ấy tinh thông thuật này, liền có thể bảo vệ tốt bản thân và bạn bè, cũng có thể dựa vào đó để an cư lạc nghiệp.
An Nam đáp: “Được. Nhưng nếu cô mệt thì có thể nghỉ vài ngày, tôi không vội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Bội Bội gật đầu: “Ngủ dậy rồi tôi đến gọi cô, cô đến nhà tôi châm cứu nhé.”
Nhiệt độ trong nhà tuy không mát hơn bên ngoài là bao, nhưng nhiệt độ mặt đất sẽ thấp hơn rất nhiều.
Bị rắn cắn, không biết những con rắn đó con nào có độc, chỉ có thể tự mình dùng miệng hút m.á.u từ vết thương ra, rồi lặng lẽ nghe theo ý trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phú Quý dùng mũi ngửi ngửi, lập tức chạy đến muốn giành với nó.
An Nam thầm nghĩ, thứ này chắc là có một phạm vi kiểm soát nhiệt độ nhất định. Nhiệt độ quá cao, nó cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được từ bên ngoài.
Nhưng mặc vào vẫn tốt hơn nhiều so với không mặc.
An Nam đang trò chuyện với Sở Bội Bội, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn từ hành lang truyền đến.
“Ầm!”
Bây giờ Sở Bội Bội đã có thể châm cứu hợp lý dựa trên mạch.
Nhưng may mà họ đều có đồ ổn định nhiệt, hai người vừa uống canh giải nhiệt, vừa điều trị cơ thể.
Bò vào là rắn không độc thì còn tốt, tuy kh*ng b* một chút, nhưng ít ra sẽ không c·h·ế·t.
Vân Vũ
An Nam đứng dậy nhìn ra ngoài, trên mặt đất của khu dân cư có rất nhiều rắn c·h·ế·t, chắc là còn chưa kịp bò vào nhà, đã bị nhiệt độ cao của mặt đất nướng chín n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Lần này Phú Quý cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mặc quần áo, sau đó thoải mái thở phào.
Bởi vì cô ấy không có nhiều điều hòa để thay đổi, nên dùng rất cẩn thận, đều là bật vài tiếng rồi lại tắt vài tiếng, nhiệt độ cài đặt cũng tương đối cao.
Nhà Sở Bội Bội nóng hơn nhà cô.
An Nam đành phải rót một bát cho Phú Quý. Sau đó, mới quay lại giường tiếp tục ngủ.
Chờ trời dần tối, An Nam từ từ tỉnh dậy.
Vận may không tốt thì c·h·ế·t, vận may tốt thì sống sót, tiếp tục đối mặt với những thảm họa tầng tầng lớp lớp sau này.
Dưới thảm họa, mỗi người đều có số mệnh riêng.
Sở Bội Bội bắt mạch xong cho An Nam, phát hiện cô quả thực tráng như trâu, thể lực siêu tốt, chỉ có chút gan uất hỏa vượng, điều trị một chút là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cảnh giác mở mắt, chỉ cảm thấy nóng đến hoảng hốt. Nửa mơ nửa tỉnh, còn tưởng rằng mình lại quay về kiếp trước.
Tiếng khóc lóc từ khắp mọi hướng không ngừng truyền đến.
Điều hòa hoạt động, kết hợp với sự bảo vệ của đồ ổn định nhiệt, cảm giác nhiệt độ của cô và chú cún lập tức trở nên thoải mái.
Mặc xong đồ ổn định nhiệt, cô mở cửa sổ, xịt một ít nước lên cục nóng bên ngoài để hạ nhiệt, sau đó lại dựng một cái lều che nắng.
Cô kiểm tra chiếc điều hòa đã ngừng hoạt động của mình, phát hiện là do nhiệt độ quá cao đã kích hoạt chế độ bảo vệ, cục nóng bên ngoài đã tự tắt.
Ai cũng không thể cứu ai, chỉ có tự cứu mình.
Lần này, điều hòa chỉ chạy ở hơn ba mươi độ, để phòng nó lại đình công.
An Nam vẫn luôn không rời khỏi tầng 14, ban ngày ngủ, buổi tối đi tìm Sở Bội Bội châm cứu, trò chuyện.
An Nam: “Nghĩ theo hướng tốt, ít nhất sau này không cần chịu lũ chuột biến dị quấy rầy nữa.”
Giúp họ châm cứu cũng có ích cho việc nâng cao y thuật của chính mình, dù sao những kiến thức học được từ sách, nếu không trải qua thực hành và rèn luyện, cũng chỉ là lý thuyết suông.
Để cục nóng nghỉ một lát, cô mới bật lại điều hòa.
Trước đây vài người đã hẹn nhau, Sở Bội Bội giúp An Nam điều trị cơ thể, giúp Hồ Thúy Lan trị liệu chứng nóng nảy.
Trước đây chỉ cần mặc đồ ổn định nhiệt vào, lập tức không còn cảm thấy nóng bức. Mà hiện tại, vẫn có thể cảm nhận được khí nóng đang quẩn quanh cơ thể.
Xong việc, An Nam lại đi xem trạng thái của Lai Phúc.
Mà cô ấy là bác sĩ ngoại khoa, quá rõ sự đáng sợ của việc không có thiết bị y tế và thuốc men.
An Nam làm ngơ, bật một bản nhạc nhẹ nhàng, ôm chú cún tiếp tục ngủ.
Lần này cô cảm thấy rõ ràng chiếc quần áo này không còn hoàn hảo và thoải mái như trước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.