Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 449
Tiểu Bảo đã khai giảng, Tiểu Bối cũng sắp lên cấp hai rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám bạn đưa mắt nhìn nhau:??? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên thực tế, Tần Thiệu Hiên rất hoảng hốt: “Em làm gì!”
Nhưng để đuổi tình địch đi, cô ấy rất kiên định đáp phải! Vô cùng đứng đắn nói: “Anh ấy nói hiện tại chỉ muốn đặt tâm tư vào nghiên cứu, chuyện khác tạm thời không nghĩ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khỏi khiến các bạn nam bạn nữ đi ngang qua lần lượt nhìn sang, đặc biệt là bạn nam, bọn họ ở độ tuổi dậy thì chính là tuổi mới biết yêu, nhìn thấy bạn nữ xinh đẹp rạng ngời, ánh mắt bất giác bị thu hút.
Hứa Nặc: “…” Sao có thể! Cô ấy sợ Lý Yến Thanh biết cô ấy thích mình, đuổi cô ấy đi, ở trước mặt cậu, cô ấy đều vô cùng quy tắc.
Hai người chọn cho Tiểu Bối một ngôi trường phong cách học tập tương đối thoáng, cộng thêm coi trọng sở trường của học sinh nhưng chất lượng dạy học ở các phương diện đều đỉnh cấp.
Lãnh đạo nghĩ cũng đúng, bèn hỏi: “Vậy có thể cho cái gì?”
Cô ấy cười cái gì? Cô ấy ở bên nào?
Cô ấy lập tức nói: “Anh ấy không có hứng thú!”
Ông ta nhảy số, có cách rồi, cẩn thận nhìn, ông ta hỏi dò: “Cô theo tiến sĩ Lý lâu như vậy, cậu ấy có đối tượng chưa? Hoặc là người mình thích!”
“Nữ thần gì?” Người bạn khó hiểu hỏi, Tần Thiệu Hiên căn bản không nghe thấy lời của đối phương, nhìn thấy nữ thần sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, cậu ta vội vã đẩy chiếc xe đạp của mình sang bên cạnh: “Các cậu cất xe đạp giúp tôi!”
Có người kích động kéo người bạn bên cạnh của mình gọi: “Anh Thiệu, nhìn kìa, em gái đó xinh quá!”
Nhưng điều Tiểu Bối không biết là mấy năm sau, mẫu giày này được một ngôi sao bóng rổ lớn làm hot lên, trở thành phiên bản sưu tầm.
Lãnh đạo cười híp mắt cầm danh sách xét duyệt cho Hứa Nặc xem: “Tuổi của tiến sĩ Lý cũng không nhỏ nữa, chắc rất có hứng thú với cái này nhỉ?”
“Anh ấy nói với tôi!”
Sau khi vào cổng trường rộng rãi hơn, cô bé leo lên xe đạp muốn rời đi.
Tiểu Bối đứng dậy, nghiêm túc hỏi: “Vậy em giặt sạch sẽ cho anh được không?”
Lãnh đạo tức giận, bảo Hứa Nặc cút.
Anh út cô bé chọn mấy mẫu giày thể thao, mẹ cô bé cũng nhìn trúng, nói đẹp muốn mua về sưu tầm, trong đó có mẫu này!
“Anh không sao chứ?” Tiểu Bối phát hiện mình đụng trúng người ta, vội vàng quay đầu kiểm tra.
“Shh!” Thẩm Thiệu Hiên vô thức hít một hơi.
Kéo cả buổi cũng không phản ứng, phát hiện đối phương đã sớm nhìn tới si ngốc, thậm chì còn lẩm bẩm: “Nữ thần của tôi!”
Lý Yến Thanh càng quy tắc hơn, ở trước mặt cô ấy, ngoài chuyện công chỉ có chuyện công, nào sẽ nói chuyện tư mật như thế.
Hôm nay là ngày khai giảng, trường học có chứng minh mới có thể vào, cổng trường rất chen chúc, Tần Thiệu Hiên không khỏi sẽ đụng trúng người khác, kéo theo từng đợt chửi mắng.
Tần Thiệu Hiên không ngờ mình còn có thể gặm được Thẩm Nhất Lạc, cậu cho rằng từ biệt ở tỉnh Quảng xong bọn họ sẽ không thể gặp nhau nữa, cho nên lúc này cực kỳ kích động.
Lãnh đạo thu liễm nụ cười, nghi hoặc hỏi: “Sao cô biết?”
Đây được coi là trắng trợn sỉ nhục, người tụ tập tới ngày càng đông, đều là ôm tư thái hóng náo nhiệt.
Cô ấy xuyên qua dòng người, mặc váy đồng phục màu lam, áo sơ mi trắng, khi chất sạch sẽ thanh xuân, tóc đuôi ngựa bới lên vung vẫy, đón gió, gương mặt trái xoan xinh đẹp trắng trẻo, thích ý nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tuy mẫu giày này đã hết hàng trong nước, nhưng nước ngoài có!
Tần Thiệu Hiên cũng được coi là người cầm đầu trong đại viện, nơi này có không ít người biết Tần Thiệu Hiên.
Nói xong liền vội vã chạy về phía mục tiêu.
Cô ấy rất tốt bụng nhắc nhở: “Lãnh đạo, nhà tiến sĩ Lý không thiếu tiền!” Ý là tăng trợ cấp không khiến Đại Bảo vui thích đâu.
Hôm khai giảng, Tiểu Bối đạp một chiếc xe đạp kiểu nữ màu trắng đi học, đó là chiếc xe đạp Lý Thâm mua cho cô bé, nhỏ nhắn lại xinh đẹp.
Họ đúng là quá đáng ghét!
Cô bé thế mà có thể lấy ra được sao?
Tinh lực của Tiểu Bối chủ yếu đặt vào sở thích khiêu vũ vẽ tranh, cho nên thành tích tầm trung, tuy đã thi đỗ trường cấp hai trọng điểm, nhưng Lý Thâm và Thẩm Y Y suy nghĩ, cuối cùng không cho cô ấy đi học.
“Các anh chỉ cần nói cho tôi mang số bao nhiêu là được!” Tiểu Bối ngắt lời cậu ta, cô bé trông yếu đuối, giọng nói cũng yếu mềm, nhưng đột nhiên lộ ra một cỗ cứng rắn, khiến người ta không dám coi thường cô bé.
Cậu ta đủ nghĩa khí rồi chứ? Mau làm bạn tốt với cậu ta đi!
“Hả?” Tiểu Bối cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện đôi giày thể thao màu trắng đỏ của cậu ta bị bánh xe của mình lăn ra một vết đen xì, lập tức đi lục cặp sách của mình, lấy khăn tay ra, ngồi xổm xuống chuẩn bị lau giày: “Xin lỗi, em lau cho anh…”
Nhất thời không ai lên tiếng.
Mọi người không khỏi tự chủ quan sát cách ăn mặc của Tiểu Bối, phát hiện tuy đồ cô bé mặc không nhìn ra là hãng gì, nhưng đều rất có chất cảm, trông không giống con nhà nghèo.
Những người khác:???
Gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên phóng đại trước mắt, hô hấp của Thẩm Thiệu Hiên không khỏi chững lại, phản ứng lại vô cùng luống cuống, rõ ràng đã nghĩ xong lời muốn nói, ai biết nói ra lại là một chuyện khác: “Em, em làm bẩn giày của anh rồi!”
Cậu ta rất thuận lợi tới phía sau Tiểu Bối.
Thiếu niên cà lơ phất phơ đó cười phụt, người xung quanh cười theo cậu ta: “Em gái à, không phải đã nói với em rồi sao, trong nước không có…”
Chỉ là vừa nhìn thấy đối phương là Tần Thiệu Hiên, lại thức thời ngậm miệng lại!
Ai biết Tiểu Bối không cảm kích, ở trong mắt cô bé, cô ấy đã lập tức xin lỗi ngay vừa nãy rồi, Tần Thiệu Hiên chẳng những không chấp nhận, còn u ám gương mặt, sau khi thiếu niên cà lơ phất phơ kia sỉ nhục cô bé mới bảo cô bé xin lỗi, điều này đồng nghĩa với biến tướng sỉ nhục cô bé!
Lý Thâm Thẩm Y Y thích sưu tầm đồ, Tiểu Bảo và Tiểu Bối biết.
Hứa Nặc vui vẻ ra ngoài, ra khỏi cửa, tâm trạng tốt hừ một tiếng, muốn tăng thêm tình địch cho cô ấy, cô ấy lén lút chống đối ông ta một chút không quá đáng chứ?
Tần Thiệu Hiên sắp tức c.h.ế.t rồi, cậu ta cần cậu ta lắm mồm à?
“Với điều kiện nhà của anh ấy, ông cảm thấy anh ấy thiếu cái gì?” Hứa Nặc cười híp mắt hỏi ngược lại.
Là cấp dưới, đây không phải chuyện liên quan tới Hứa Nặc, cô ấy nên lui xuống rồi, nhưng…
Một quãng thời gian rất dài về sau, Hứa Nặc dùng chiêu này đuổi đi không ít tình địch cho mình!
Trước đây khi nhà họ ra nước ngoài chơi, mẹ cô bé chạy đi mua quần áo, giày, túi xách, cô bé và cha còn có anh út cũng theo chọn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 449
Nói không chừng thật sự có thể đền được.
Lời chưa dứt, đối phương lập tức thu chân lại, tay của Tiểu Bối rơi vào khoảng không, giọng nói thiếu niên lạnh cứng, sắc mặt âm trầm -- ở trong mắt Tiểu Bối là như vậy.
Lãnh đạo vô ý liếc nhìn danh sách, đó là danh sách xét duyệt quan hệ hữu nghị với đơn vị khác do cấp dưới trình lên!
Có thể tới ngôi trường này học phần đông không phải giàu thì cũng cao quý, thậm chí “cao quý” nhiều hơn.
Tiểu Bối nhíu mày, không nhún nhường nữa: “Tôi đền anh, anh mang giày số bao nhiêu?”
Hứa Nặc vang lên chuông cảnh báo, cảnh giác hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Tiểu Bối thật sự đền nổi!
“Cô mới theo tiến sĩ Lý một tháng, các người đã tới nói cái này rồi?” Lãnh đạo dò xét nói.
Tần Thiệu Hiên thấy cô bé lâu như thế cũng không chú ý tới mình, không khỏi sốt ruột, nắm lấy yên sau của cô bé, muốn giữ cô bé lại, ai biết dùng lực quá lớn, bánh xe trượt ra sau, lăn lên mu bàn chân của cậu ta.
Sợ Tiểu Bối tức giận phẫn nộ, cậu ta mở miệng giải thích, lại thấy sắc mặt đối phương bình tĩnh, giống như vốn không quá để tâm!
Hứa Nặc:???
Tiểu Bối xếp hàng đi vào, không chú ý tới hàng phía sau chen vào một nam sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu óc thiếu niên rút lại, nuốt xuống câu “không sao, anh không cần em đền” đã lên tới miệng, há miệng liền nói: “Hay là em xin lỗi anh? Em xin lỗi anh sẽ tha thứ cho em!”
Lần này không đợi Tần Thiệu Hiên lên tiếng, một thiếu niên mặc đồng phục nhưng tư thái cà lơ phất phơ đi tới, ôm lấy cổ Tần Thiệu Hiên, xem kịch hay nói: “Em gái, em nghĩ nhiều rồi nhỉ? Giày của anh Thiệu bọn anh là hàng nhập khẩu, số lượng có hạn, trong nước đã sớm hết hàng rồi, có tiền cũng không mua được, giặt hỏng em đền nổi không?”
Đây ngược lại rất giống lời mà tiến sĩ Lý có thể nói, lãnh đạo gật đầu, bỏ danh sách xét duyệt xuống, trầm ngâm một lúc: “Vậy sau này tôi nói với bên trên, tăng tiền trợ cấp cho cậu ấy!”
Lãnh đạo: “…” Ông ta đau đầu, Hứa Nặc lại đang cười?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.