Sống Lại, Em Hứa Sẽ Không Ghét Bỏ Anh Nữa
Tiểu Thất Tể
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Phiên ngoại 1: Kiếp trước (Góc nhìn Thời Hoài Tự)
Cô nói đó là “thù lao” dành cho Thời Hoài Tự.
Nhiều năm sau, Thời Hoài Tự ngồi trong văn phòng, chăm chú nhìn từng tấm ảnh trên bàn làm việc, lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần.
“Hôm nay cũng là sinh nhật của anh.”
Trước đây, anh luôn cố gắng chịu đựng, không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy ánh sáng.
Phiên ngoại 1: Kiếp trước (Góc nhìn Thời Hoài Tự)
Nếu tính ra, anh quen Tang Ninh còn sớm hơn Tống Diễn.
Năm đó, chiếc bánh kem lớn và món quà sinh nhật cô từng hứa, Thời Hoài Tự vẫn muốn thử xem liệu còn cơ hội không.
Trời dần tối, thư ký ló đầu vào từ cửa. Vì ngại sếp vẫn còn ở văn phòng, cô không tiện tan ca trước.
Anh trầm mặc một lát, lấy từ trong túi ra một viên kẹo: “Không sao đâu, anh sẽ không cười nhạo em.”
Chỉ vì lời hứa ngày hôm sau sẽ nhận món quà lớn từ Tang Ninh, nhưng không ai thèm nghe anh cầu xin.
Nhưng ngày cưới, cô gái mà anh hằng mong nhớ lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh ơi, lúc nãy anh có nghe thấy em khóc không?”
“Anh ơi, sao họ cứ đánh anh vậy?”
Nhìn thấy Tang Ninh bước ra từ bệnh viện, anh không cam lòng nói:
“Thời tổng, hôm nay sinh nhật ngài, không về nhà tổ chức sao?”
Lúc ấy, trên cánh tay Thời Hoài Tự có một vết bỏng đỏ rực do mẹ kế dùng nước nóng tạt vào, âm ỉ đau nhức.
“Bố... có thể để con đi vào ngày mai được không...”
Vì hôm nay trời trở lạnh, anh không muốn vì sự có mặt của mình mà khiến Tang Ninh giận dỗi, bỏ nhà ra ngoài.
Cô trang điểm, đeo ba lô, trông như sắp đi hẹn hò với bạn trai.
Khi nói chuyện, ngay cả nhìn anh cô cũng không muốn. Câu nói: “Chúng ta ly hôn đi,” cứ nghẹn ở cổ họng, mãi không thốt ra được.
Hóa ra Tang Ninh đã có người mình thích, đó là Tống Diễn.
1
Không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sinh nhật vui vẻ…
Lần đầu gặp cô, cô chỉ là một cô bé nhỏ xíu, ngồi khóc thút thít sau bụi cây.
Chỉ vài giờ trước, anh đã nói với dì giúp việc rằng tối nay sẽ không về.
Cái ôm ấy nhẹ tựa lông vũ, nhưng lại như ánh sáng đầu tiên len lỏi vào góc tối trong lòng anh.
Trong ảnh là Tang Ninh thắp nến, bưng bánh kem cười tươi hỏi anh muốn ước điều gì, là món quà cô chuẩn bị cẩn thận, là... những bông hồng xanh.
“Họ nói em là đứa trẻ hoang.”
Tờ thỏa thuận ly hôn đặt ngay trên ghế phụ.
Có lẽ, anh nên c.h.ế.t đi trong một trận đòn nào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiều năm sau, anh từ nước ngoài trở về, tiếp quản công ty bố để lại.
Thư ký thở phào nhẹ nhõm: “Vâng ạ, Thời tổng, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”
Năm đó, trong một buổi chiều, Thời Hoài Tự bị mẹ kế đánh đòn, anh ngồi trên chiếc ghế mây bên bụi cây, sưởi nắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời Hoài Tự nhìn chiếc điện thoại yên lặng trên bàn, lòng thoáng chua xót. Anh không chờ được câu chúc mà mình mong đợi nhất.
Nhưng trong mắt Tang Ninh, anh chỉ là một kẻ ép cô kết hôn.
Tang Ninh cầm lấy viên kẹo, rất nhanh quên mất chuyện mình vừa khóc.
“Sao em khóc?”
“Thật ra là lỗi của tôi... Lần trước Thời tổng cho người đón nghệ sĩ của tôi, giữa đường xảy ra tai nạn, đó chính là bạn trai cũ của Tang Ninh. Tôi không ngờ đứa nhỏ lại để bụng chuyện này đến vậy.”
2
Trước khi rời đi, anh từng níu lấy ống quần bố mình, yếu ớt nói:
Nhưng không ngoài dự đoán, Tang Ninh tránh anh như tránh tà.
Chỉ là cô không biết mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra anh sai rồi.
Chương 21: Phiên ngoại 1: Kiếp trước (Góc nhìn Thời Hoài Tự)
Không ai từng nói với anh.
Thời Hoài Tự cuối cùng cũng đến bệnh viện.
“Chắc vì họ ghét anh.”
Một cô bé nhỏ xíu chui ra từ lỗ hổng giữa bụi cây, mắt đẫm lệ nhìn anh, hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng nghĩ, có lẽ bản thân anh cũng là một đứa trẻ hoang.
Nhìn hộp cơm đã nguội lạnh trên bàn, anh nảy sinh cảm giác mệt mỏi. Cuối cùng, anh gọi về nhà.
Một buổi chiều nắng đẹp, Tang Ninh ngồi cạnh Thời Hoài Tự, nhìn vết thương mới trên người anh, hỏi:
Thời Hoài Tự rời mắt khỏi đống tài liệu chất chồng, đáp: “Cô tan làm đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Anh từng nghĩ, cưới được Tang Ninh là đang cứu rỗi cô.
Từ sau khi mẹ qua đời, bố anh tái hôn, từ đó anh chưa từng có một ngày yên ổn.
“Em thấy anh rất tốt mà.” Tang Ninh cảm nhận được tâm trạng của anh, ôm lấy chân anh, vỗ vỗ an ủi: “Ninh Ninh thích anh.”
Cô bé con Tang Ninh dễ dỗ dành đến lạ. Biết anh trai nhà bên có kẹo, hễ bị ức h.i.ế.p lại chạy sang tìm anh.
Năm đó, anh bị bố ruột ép đưa ra nước ngoài ngay trong đêm vì sợ anh c.h.ế.t ở nhà sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng gia đình.
Về sau, trong túi Tang Ninh bắt đầu xuất hiện thuốc trị bỏng, thuốc xịt Yunnan Baiyao, và băng cá nhân.
Câu này hôm nay anh nghe không ít lần, từ lúc bước vào công ty buổi sáng cho đến khi tan làm buổi tối. Nhưng…
Thời Hoài Tự nghĩ: Anh cũng từng có những điều ấy.
Bác Hai Tang lúc ấy mới lên tiếng:
Nhìn khuôn mặt lem luốc của cô bé, Thời Hoài Tự lấy khăn giấy ra, hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.